Lâm Mộc Báo Thù

Chương 308: 308: Quả Thực Món Đồ Này Quá Quý Giá





“Đúng ..

đúng..” Hứa Thiến chỉ đành quỳ rồi lê người tới trước mặt Thẩm Tịch Dương.

“Chị Tịch Dương, xin lỗi chị, xin chị nể tình chúng ta từng là bạn học, kêu bạn trai chị tha thứ cho em nhé.” Hứa Thiến cúi đầu xin tha mạng.

Hồi nãy Thẩm Tịch Dương được tặng Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân, Hứa Thiến còn cảm thấy ghen ghét, giờ cô ta chỉ thấy kính sợ mà thôi!
“Lâm Mộc, chị với Hứa Thiến là bạn học, bỏ qua đi em!” Thẩm Tịch Dương khẽ lắc cánh tay Lâm Mộc.

Advertisement
“Nếu chị Dương Dương đã nói vậy, đương nhiên không thành vấn đề rồi.” Lâm Mộc mỉm cười.

“Cảm ơn chị Tịch Dương!” Hứa Thiến kích động nói cảm ơn liên tục.

“Mọi người đều ngồi đi, không cần căng thẳng, mọi người đều là bạn học của chị Dương Dương mà.” Lâm Mộc khoát tay ra hiệu.

Lớp trưởng mau mắn cười nói: “Đúng đúng, mọi người đều là bạn học của Tịch Dương, Lâm Mộc lại là bạn trai Tịch Dương, đâu có gì phải căng thẳng, mọi người mau ngồi đi.”

Mọi người nghe vậy đều nhất loạt ngồi xuống.

Ngô Tuyền ngồi bên cạnh kích động nói : “Tịch Dương, cậu giỏi quá đi, tìm được một người bạn trai lợi hại đến vậy,, sau này cậu tha hồ hưởng phúc nha, trước đây chúng ta là bạn cùng phòng, còn là chị em tốt,, sau này phải thường xuyên liên lạc nha.”
“Ừm.” Thẩm Tịch Dương mỉm cười gật đầu.

Buổi họp lớp tiếp tục, mọi người đều tỏ vẻ kính nể Lâm Mộc.

Nhưng bọn họ đều là bạn học của Thẩm Tịch Dương nên không kiêng dè gì, ai ai cũng chạy tới chúc rượu Thẩm Tịch Dương, muốn bắt thân với cô ấy.

Lúc buổi họp lớp sắp kết thúc, Mai Tổng gọi điện tới.

“Mai Tổng.” Lâm Mộc nhận điện thoại.

“Lâm cao nhân, ngoại trừ Linh chi hoang dã hơn năm trăm năm tuổi, tất cả dược liệu khác đều đã thu thập xong.

Tôi dò la khắp lượt rồi mà không thể tìm được Linh chi trong đơn thuốc.” Mai Tổng nói.

“Ồ, ông không thử tìm à?” Lâm Mộc hỏi.


“Lâm cao nhân, tuy anh mới giao nhiệm vụ này cho tôi vài ngày, nhưng tôi đã huy động mọi mối quan hệ để tìm kiếm rồi.” Mai Tổng giải thích.

Mai Tổng nói tiếp: “Đúng rồi Lâm cao nhân, Hoàng Đạo Trường nói anh ta biết nơi nào bán Linh chi, nhưng cần Lâm cao nhân đích thân đi một chuyến mới có thể mua được.”
“Hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với anh ta.” Lâm Mộc nói.

Kết thúc buổi họp lớp, Lâm Mộc lái xe đưa Thẩm Tịch Dương về nhà.

Dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.

“Lâm Mộc, sợi dây chuyền này quá trân quý, hay em cứ lấy lại đi.” Thẩm Tịch Dương nói.

Quả thực món đồ này quá quý giá.

“Chị Dương Dương, đây là tấm lòng của em, chị đừng từ chối nữa.” Lâm Mộc cười nói.

“Vậy...!cảm ơn em!” Thẩm Tịch Dương ngẩng đầu mỉm cười với Lâm Mộc, hai mắt long lanh sáng ngời.

Nhìn Thẩm Tịch Dương vào nhà xong, Lâm Mộc mới quay lại xe, gọi điện cho Hoàng Đạo Trường.

“Hoàng Đạo Trường, Mai Tổng nói anh biết nơi nào bán Linh chi hoang dã trên năm trăm năm à?” Lâm Mộc hỏi.