Lâm Mộc Báo Thù

Chương 293: 293: “xem Như Hai Người May Mắn!”





Hai người họ định chơi lớn một phen, kết quả thì nghe xong mức giá năm mươi triệu, cả hai đều hú hồn.

Người ra giá là Lâm Mộc
“Cậu là ai? Cậu ra giá như vậy có chắc sẽ trả được không?” Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng tái mặt nhìn Lâm Mộc.

“Không phiền ông phải nhọc lòng.” Lâm Mộc bình tĩnh đáp.

“Năm mươi triệu lần thứ nhất, vị tiên sinh này ra giá năm mươi triệu, còn ai muốn ra giá cao hơn không?” Đấu giá viên quét ánh mắt nhìn khắp hội trường.

Advertisement
Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng và Đại công tử của Tập đoàn Cẩm Tú đều im bặt.

Mức giá này hoàn toàn vượt xa dự tính của họ, hơn nữa bọn họ còn đang bàng hoàng không thôi vì mức giá mà Lâm Mộc bất ngờ đưa ra.

"Năm mươi triệu lần thứ ba, giao dịch thành công!"
Đấu giá viên dứt khoát tuyên bố kết thúc đấu giá vật phẩm này.

Ai cũng ngỡ bảo vật này sẽ bị tranh đấu khốc liệt lắm, nào ngờ một nhân vật vô danh nhảy ra mua nó một cách nhanh gọn.

Sau khi kết thúc buổi đấu giá, Lâm Mộc quẹt thẻ thanh toán.


Lâm Mộc tạm thời chưa lấy món bảo vật này đi, chỉ dặn dò nhân viên phụ trách đưa đến địa điểm anh chỉ định vào ngày mai.

Trên đường ra khỏi trung tâm mua sắm, Lâm Mộc nhận được cuộc gọi của Mai Tổng.

“Lâm cao nhân, tôi đã mua được phần lớn nguyên liệu anh yêu cầu thu thập rồi, hiện giờ chỉ thiếu linh chi hoang dã hơn năm trăm nămvà nhân sâm thôi, hai loại dược liệu này không dễ kiếm, trước mắt tôi sẽ dò la tìm mua khắp thành phố.” Mai Tổng nói.

“Được, khi nào thu thập được hai dược liệu này thì gọi cho tôi nhé.” Lâm Mộc trả lời.

Lâm Mộc cúp điện thoại thì vô tình đụng phải một nam một nữ đang tiến vào trung tâm mua sắm.

“Anh không có mắt hả? Đụng phải bạn gái tôi rồi đấy!” Người đàn ông đeo kính đen tức giận mắng.

“Xin lỗi.” Lâm Mộc lập tức xin lỗi.

Hồi nãy quả thực Lâm Mộc đang cúi đầu ngắt điện thoại nên mới vô tình đụng phải vai cô gái kia.

“Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần luật pháp làm cái gì?” Cô gái kia đỡ vai, vẻ mặt khó chịu.

“Đụng phải vai cô chút thôi, xin lỗi là đủ rồi.” Lâm Mộc nói.

“Anh biết quần áo của tôi mắc thế nào không hả? Đụng vào thì phải trả tiền, ít nhất mười vạn.” Cô gái cất giọng cao vút.


“Cô chưa thấy tiền bao giờ hả, vừa mở miệng đã đòi mười vạn.?” Lâm Mộc chau mày.

“Anh bảo tôi chưa bao giờ thấy tiền ư? Nực cười, anh biết chồng tôi có bao nhiêu tiền không hả?” Cô gái kia kiêu ngạo nói.

Nhân viên bảo vệ ở lối vào của trung tâm mua sắm vội vã chạy đến.

“Hai vị, đừng cãi nhau ở lối vào trung tâm thương mại.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ gọi cảnh sát đến giải quyết." Bảo vệ nói.

“Coi như anh may mắn! Hôm nay tôi không có thời gian phân bua với anh!”
Cô gái kia vừa nghe thấy ‘báo cảnh sát’, vội quăng lại một câu rồi kéo tay bạn trai đi vào trung tâm mua sắm.

“Vừa tới trung tâm mua sắm đã đụng phải một con chó, thật xui xẻo mà!” Tên đàn ông đeo kính lẩm bẩm.

“Xem như hai người may mắn!” Lâm Mộc lạnh lùng nói.

Nếu bọn họ một mực dây dưa, Lâm Mộc đảm bảo khiến bọn họ chịu thiệt.

Buổi chiều, Lâm Mộc ước chừng giờ Thẩm Tịch Dương tan sở rồi lái xe đến dưới lầu công ty cô ấy chờ.

“Chị Dương Dương!” Vừa thấy Thẩm Tịch Dương bước ra, Lâm Mộc cười vẫy tay.

Thẩm Tịch Dương thấy Lâm Mộc tới đón cô ấy tan làm thì vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, kìm lòng không đặng nở nụ cười.

“Lâm Mộc, sao lại chạy xe tới đón chị thế?” Thẩm Tịch Dương bước vội về phía Lâm Mộc.