Lâm Mộc Báo Thù

Chương 221: 221: “không Phải Điều Này Tôi Khẳng Định Với Anh”





Được cha khen ngợi, Lâm Mộc tất nhiên cực kì vui vẻ.

Từ khi xuống núi, điều Lâm Mộc mong đợi nhất chính là được ba công nhận năng lực của mình.

“Đến Tôn gia mà con còn thể diệt trừ, tương lai sắp tới ba có yên tâm về con trai của ba rồi.

Đúng rồi Mộc à, Tôn gia đã bị diệt trừ vậy chuyện bản quyền sáng chế đã lấy lại được chưa?” – Lâm Đại Sơn hỏi.

“Ba, chuyện này có một vài sự cố, Tôn gia đã đem sáng chế cho một tập đoàn ở châu u, bản quyền sáng chế tạm thời không cầm về được.” – Lâm Mộc lắc đầu nói.

Advertisement
“Tập đoàn châu u?” Lâm Đại Sơn ở đầu bên kia hết sức kinh ngạc.

“Con trai, nếu bản quyền sáng chế đã chuyển tới châu u vậy thì coi như xong rồi! Đã dính đến nước ngoài thì mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp.

Lâm gia đã tái sinh, bây giờ ba chỉ cầu mong cả nhà ta được bình an thôi.” – Lâm Đại Sơn nói.

Lâm Mộc nói rõ anh vẫn đang rất tốt để ba anh không cần lo lắng.


… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Quán bar Sa Ngã.

Khi Lâm Mộc đến thì đã thấy Hoàng Đạo Trưởng đang ngồi đợi sẵn.

“Lâm tông sư!” – Hoàn Đạo Trưởng thấy Lâm Mộc tới, lập tức niềm nở chào đón.

“Hoàng Đạo Trưởng, anh đến sớm thật.” – Lâm Mộc vừa đi vừa nói.

“Muốn gặp Lâm tông sư, sao tôi dám hời hợt, tôi đã đặt phòng trước rồi, Nhãn Kính Xà cũng tới, anh ta đang ở bên trong, chúng ta cũng mau vào thôi.” – Hoàng Đạo Trưởng nhanh chóng mời anh vào.

Lâm Mộc đi theo Hoàng Đạo Trưởng đi vào một gian phòng trong quán bar Sa Ngã.


Nhãn Kính Xà chủ động đến kinh rượu và đưa vài món ăn vặt mời Lâm Mộc.

Bên trong phòng bao.

“Lâm tông sư, tôi xin thất lễ hỏi anh một câu, có phải anh là đệ tử thuộc môn phái bí ẩn ở Giang Nam đúng không?” – Hoàng Đạo Trưởng hỏi.

“Không phải, điều này tôi khẳng định với anh.”
Lâm Mộc vừa nói vừa rót rượu cho mình: “Hoàng Đạo Trưởng, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo như vậy.”
“Lâm tông sư, anh có từng nghe đến hồ Thiên Sát ở tỉnh Dương Hà kế bên hay không?” – Hoàng Đạo Trưởng tỏ vẻ thần bí nói.

“Chưa từng nghe qua, chỗ đó có gì đặc biệt sao? Kể tôi nghe với!” – Lâm Mộc cầm ly rượu trên tay nói.

“Hồ Thiên Sát quanh năm tích tụ rất nhiều hàn khí, cho dù là những người mạnh nhất Linh Phách Cảnh cũng không dám tùy tiện tiến vào đó.”
Hoàng Đạo Trưởng nghiêm túc kể: “Bình thường hồ nước này đầy ắp sát khí lạnh lẽo nên thường được gọi là hồ “Độc dược” nhưng đến giữa hè, vào thời điểm nắng nóng nhất, sát khí lạnh lẽo này sẽ yếu đi, nhất là vào mười ngày giữa mùa hè, sát khí trên mặt hồ thậm chí sẽ biến mất hoàn toàn.”
“Trong quá trình hàn khí tiêu tán, nước hồ sẽ đầy ắp linh khí, đối với người tu hành mà nói hồ Thiên Sát từ cấm địa trở thành vùng đất thần tiên.

Nói nước hồ như mật hoa cũng không quá, hấp thụ nguồn nước dồi dào linh khí này có thể gia tăng tu vi một cách nhanh chóng!”
Lâm Mộc sau khi nghe những lời này, anh cảm thấy rất hứng thú.

Hiện tại áp lực lớn nhất mà Lâm Mộc phải đối mặt là gì? Không nghi ngờ gì nữa, chính là Tuyết Sơn Phái, mà muốn đấu với Tuyết Sơn Phái, Lâm Mộc càng phải cố gắng để nâng cấp cảnh giới của mình.

Nhưng ở chốn đô thị này, dựa vào hấp thụ linh khí của trời đất thì quá trình tu luyện diễn ra hết sức chậm chạp!