Lâm Mộc Báo Thù

Chương 211: 211: Trái Tim Thẩm Tịch Dương Như Thắt Lại





Thẩm Tịch Dương quay người lao ra ngoài, sau đó trở về bàn làm việc của mình, thu dọn đồ đạc đơn giản xong liền nhanh chóng xách đồ rời khỏi tòa nhà.

Thẩm Tịch Dương biết Lâm Mộc đang chờ cô ấy dưới lầu.

Dường như cô ấy đang tìm một bờ vai để tựa vào, tìm một người để trút bầu tâm sự.

Lúc Thẩm Tịch Dương bước xuống dưới lầu thì sợ đứng tim.

Advertisement
Thẩm Tịch Dương trông thấy con xe Lâm Mộc lái khi trước đang bị lật trên đường, một nửa thân xe đã không còn, xung quanh tụ tập bao người hóng hớt.

“Lâm Mộc!”
Thẩm Tịch Dương cuống lên, vội vàng đẩy đám người ra rồi xông tới, nhưng trong xe không có Lâm Mộc, trái tim Thẩm Tịch Dương như thắt lại.

“Lâm Mộc, em sao thế này? Em đi đâu rồi!” Thẩm Tịch Dương nhìn quanh nhìn quất, vốn dĩ Thẩm Tịch Dương bị nhục mạ đang rất mong manh dễ vỡ, giờ trông thấy xe bị phá hủy người thì mất tích, hai mắt cô ấy lại nhòe lệ...!
....!

Ở một nơi khác.

Sau khi nghỉ ngơi, cơ thể Lâm Mộc đã ổn hơn một chút, lúc này anh mới ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn thi thể trước mặt.

“Giết chết một Trưởng lão của Tuyết Sơn Phái, chỉ e đến lúc môn phái này phát hiện ra lại báo thù ta.” Vẻ mặt Lâm Mộc vô cùng nặng nề.

Lâm Mộc hiểu rõ, gây thù với môn phái ẩn dật mạnh nhất Giang Nam là chuyện bất lợi dường nào.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc nhớ đến dạo giải quyết xong chuyện ở Kim Châu rồi về thăm sư phụ, khi ấy sư phụ anh từng nói, đất Kim Châu nhỏ bé không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng tiếp theo anh sẽ phải đương đầu với nhiều hiểm nguy hơn.


Giờ nhìn lại, quả nhiên sư phụ anh nói hoàn toàn chính xác.

“Chuyện đã đến nước này có nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi.”
Lâm Mộc nhắm mắt lẩm bẩm.

Anh không ngờ nhà họ Tôn lại có bản lĩnh điều động Tuyết Sơn Phái tới đối phó với anh.

Trước đây Lâm Mộc luôn cho rằng, nhà họ Tôn và Tuyết Sơn Phái hoàn toàn không có chút liên quan nào.

Đối phó với đám phú thương và ông chủ trong đô thị, Lâm Mộc còn có thể nghĩ cách, nhưng đối mặt với Tuyết Sơn Phái, anh chỉ cảm thấy đây là một ngọn núi lớn đè nặng lên lồng ngực mình.

Điện thoại bỗng đổ chuông, là Thẩm Tịch Dương gọi tới.

“Lâm Mộc, em ở đâu? Chiếc xe em lái khi trước mất một nửa thân xe rồi, em...!em không sao chứ?”
Cuộc gọi vừa kết nối đã vọng đến giọng nói đầy vẻ lo lắng của Thẩm Tịch Dương.

“Chị Dương Dương, em không sao đâu, chị đừng lo.” Lâm Mộc vội trả lời.

“Có phải Lương Siêu trả thù em không? Em đang ở bệnh viện à?” Thẩm Tịch Dương nóng ruột hỏi.