Lâm Mộc Báo Thù

Chương 153: 153: “được Thôi Cao Nhân





“Phụt!” Văn Kiệt đạo nhân trúng đòn công kích, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người nện vào bình hoa phía sau khiến bình hoa vỡ thành trăm mảnh.

“Phụt phụt!”
Văn Kiệt đạo nhân nằm trên đất lại phun ra vài ngụm máu nữa, mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

Advertisement
Đòn công kích ban nãy đã khiến anh ta bị trọng thương.

Căn phòng im phăng phắc.

Đám phú thương và ông chủ của Thục Nhã Trai chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, kinh hồn bạt vía.

Văn Kiệt đạo nhân là đệ tử đắc ý của Vũ đạo trưởng, tuy năng lực còn kém xa Vũ đạo trưởng, nhưng cũng là đạo nhân tinh thông đạo pháp nha!
Vậy mà anh ta bị đánh cho tả tơi tan tác nhường này?
Màn đấu pháp ban nãy đã làm mới nhận thức của bọn họ, hóa ra đấu pháp của cao nhân là cảnh tượng hoành tráng như vậy!

Hoàng Đạo Trường đứng bên cạnh cũng nhìn đến trợn tròn con mắt.

Anh ta nhớ rõ lần trước gặp Lâm Mộc, anh vẫn đang là Tu hành Giả Khai Linh Cảnh mà.

Nhưng chiêu thức Lâm Mộc thi triển ban nãy rành rành là của Linh Ý Cảnh!
Thấy Văn Kiệt đạo nhân bị đánh tới trọng thương, Tôn Thượng Minh cũng đứng ngồi không yên.

“Rốt cuộc mày là ai? Dù anh đến đây vì bảo vật, đánh người như này cũng vô cùng quá đáng!” Tôn Thượng Minh sa sầm mặt hỏi.

“Tôn Thượng Minh, ban nãy chính mày phái anh ta ra tay với tao, nếu thực lực của tao không mạnh, người bị thương sẽ là tao, giờ mày lại trách tao đánh trọng thương anh ta ư?” Lâm Mộc cười lạnh.

Lâm Mộc lập tức giơ tay lên, hỏi: “Mày muốn nếm thử mùi vị chiêu thức ban nãy của tao không?” Đồng tử của Tôn Thượng Minh co rút.

Nhưng anh ta hiểu rõ, đến Văn Kiệt đạo nhân còn bị đánh trọng thương, anh ta sao đối phó được với Lâm Mộc.

Dù anh ta luôn mang theo súng bên người, nhưng anh ta có hiểu biết về Tu hành Giả.


Nếu Lâm Mộc có thể đánh bại Văn Kiệt đạo nhân, thì súng lục tuyệt chẳng thể gây uy hiếp tới Lâm Mộc.

Tôn Thượng Minh nghiến răng nói: “Tao nhịn lần này, bảo vật trên bàn nhường cho mày!”
Tuy ngày thường Tôn Thượng Minh rất ngông cuồng và bá đạo, nhưng cách làm sáng suốt lúc này, chỉ có thể là nhường lại bảo vật cho Lâm Mộc, có vậy mới đảm bảo an toàn cho anh ta.

Mọi sự xong xuôi, Tôn Thượng Minh sẽ nghĩ cách trả thù món nợ này cả gốc lẫn lời.

Lâm Mộc đi thẳng tới trước bàn, cầm lư hương lên.

“Quả nhiên là bảo vật quý giá!” Lâm Mộc đánh giá xong thì dứt khoát cầm bảo vật rời đi.

“Ông chủ, ban nãy Tôn Thượng Minh mua bảo vật này rồi, tôi cướp được từ anh ta, cho nên ông cứ tìm anh ta mà đòi nợ.”
“Được thôi cao nhân.” Ông chủ Thục Nhã Trai cười phụ họa đồng ý.

“Người mày cũng đánh rồi, đồ mày cũng lấy rồi, bâu giờ mày có thể đi được chưa?” Tôn Thượng Minh có dằn lửa giận trong lòng xuống.

Lâm Mộc không trả lời ngay, mà chậm rãi bước tới trước mặt Tôn Thượng Minh.