5 năm sau~
Trong một căn phòng nhỏ có hai mẹ con đang cùng nhau làm toán.
- 1+1 bằng mấy nhỉ, Hải Phong? - Tôi hỏi đứa con trai của mình.
- Tất nhiên là bằng hai rồi, mẹ toàn hỏi mấy câu dễ quá đi. Mẹ phải hỏi con mấy câu khó khó thì mới đúng trình độ của con chứ. - Khuôn mặt non nớt hao hao giống anh Hoàng, hai má phúng phính, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh chu ra bất mãn.
Đứa nhỏ 5 tuổi nhà tôi không thích những câu hỏi của tôi đưa ra chút nào, chỉ vì nó quá 'chuối' đối với nó. Tôi thật sự không muốn nó sẽ giống như bố mẹ của nó, hoàn toàn không có tuổi thơ, nếu có thì cũng chỉ là những bài học, những kiến thức mà đáng lẽ phải cả chục năm nữa mới học đến. Tôi mong rằng nó là một đứa trẻ bình thường, có những nét ngây thơ mà hầu hết những đứa trẻ con nào cũng có, cũng như không có bất kì ý nghĩ nào về cổ phiếu hay là thị trường chứng khoán. Điều quan trọng nhất, mong rằng nó sẽ không vội vàng yêu rồi vội vàng xa như tôi và người đó.
Dạo gần đây đột nhiên tôi phát hiện ra một điều cực sốc, con tôi bị đột biến gen. Có thể rằng nó đột biến theo chiều hướng có lợi nhưng tôi lại không thích việc này chút nào. Tôi thường xuyên bắt gặp nó cầm những cuốn sách dày cộm cắm cúi đọc hàng giờ liền. Mới đầu chả bận tâm lắm nhưng rồi đến khi phát hiện tựa đề của một cuốn sách mà nó đang đọc dở để trên bàn, hóa ra bấy lâu nay nó toàn đọc về lịch sử thế giới và nhân loại, trong đó còn có một số ít về việc kinh doanh và khoa học. Từ đấy tôi nghiêm cấm con mình không được đọc những cuốn sách ấy nữa, thế mà mấy đứa bạn khốn nạn lại luôn giúp nó có được cuốn sách mà nó muốn.
- Mẹ không cần biết trình độ con cao cỡ nào. Mẹ chỉ biết rằng con của mẹ đang 5 tuổi, mẹ không muốn con phải học những thứ mà những anh chị 15 tuổi phải học.
- Tại sao mẹ luôn cấm con làm những việc con thích vậy. Con không như những đứa bé ngây thơ kia, luôn yếu đuối, không biết việc gì cả. Trong khi cô Trân, cô Ngân, cô Ngọc có cả cô Ánh luôn ủng hộ con thì mẹ lại phản đối. Các chú còn đồng ý dạy con học võ với bắn súng nữa. Tại sao mẹ là mẹ con mà không hiểu con gì hết. - Lần đầu tiên chàng trai duy nhất trong nhà to tiếng với tôi khiến tôi khựng lại vài giây.
- Nhưng mẹ chỉ cần con bình thường như những đứa trẻ kia thôi, mẹ không cần con là thiên tài hay là thuộc dạng con nhà người ta.
- Vậy con chuyển sang nhà cô Trân sống đây. Con không ở với mẹ nữa đâu, con ở với bé Thỏ thôi. - Nói rồi Hải Phong về phòng xếp đồ vào vali. Bé Thỏ là con của Huyền Trân với anh Nhật. Sau khi Phong được 3 tuổi thì bé Thỏ ra đời, ngày nào nó cũng qua nhà Trân ôm rồi nựng con bé xem chừng thích nhỏ lắm.
- Uk uk, qua mà ở với bé Thỏ của con đi. Mẹ cũng không cần con nữa đâu.
Rồi một tuần trôi qua thật nhanh trong sự buồn chán. 5 năm qua tôi đã quen với sự có mặt của Hải Phong, những lần đùa dai của thằng nhỏ. Đột nhiên bữa nay không có khiến tôi thấy thiếu thiếu sao sao ấy. Không biết tuần này nó đi học có vui không rồi có ai trong lớp ức hiếp nó không, nó có ăn uống đầy đủ không. Cơ mà sống ở nhà Huyền Trân chắc cũng được chăm sóc kĩ càng lắm. Dù sao cũng ở chung một khu phố nên tôi quyết định đến xem thử tình hình của con trai như thế nào.
Đeo khẩu trang, đội mũ rộng vành, quyết định che hết mặt để mọi người không phát hiện, tôi khóa cửa đến nhà của vợ chồng Huyền Trân. Không xa lắm nên tôi đi bộ, hiện tại đang là mùa hoa anh đào nở, hai bên đường là hai hàng anh đào đang độ nở rộ, quả là một khung cảnh hữu tình.
- Không được, em chỉ được để ý mình anh thôi. - Xa xa mà tôi đã nghe tiếng nói của con trai mình.
- Ưng em hích con ấu kia hơn. - Tiếng nói còn chưa rõ của một bé gái vang lên khiến tôi nhớ đến hồi con trai mình mới tập nói cũng như thế. Suốt ngày cứ ê a gọi 'mẹ, mẹ, cô, cô', thế mà bây giờ lại phản lại mình rồi.
- Không, sau này anh sẽ là chồng của em vì vậy trong mắt em chỉ được có anh thôi. - Nà ni? Ấy thế mà con dâu của tôi đã được định sẵn rồi sao.
- Chồng nà gì zậy anh?
- Chính là người sau này sẽ chăm lo cho em, khiến em hạnh phúc suốt đời ý. - Trốn trong bụi cỏ mà suýt thì tôi đã nhảy ra giáo huấn cho thằng tiểu tử thúi một bài học rồi. Lợi dụng thời cơ khi con nhà người ta chưa biết gì mà dụ dỗ nó vậy rồi, sau này thì dụ bao nhiêu đứa con gái ngây thơ trong trắng nữa đây hả con.
- Ủa, Tiên? Mày làm gì mà thập thò rình mò nhà tao vậy. Có phải tới đón ông tướng kia về không? - Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nhỏ Trân lại ra ngoài ngay lúc này làm tôi bị phát hiện.
- Mẹ có đến đón thì con cũng không về đâu. Con với em Thỏ đang là uyên ương hạnh phúc, mẹ đừng hòng chia rẽ bọn con. - Tai của tiểu tử thật là thính, thế mà từ sân sau lại chạy đến cổng chính để xua đuổi tôi.
- Cái tên nhóc này, về nhà không dạy lại con mẹ không phải họ Nguyễn. - Xách thằng nhỏ lên định đi về nhà thì lại nghe Huyền Trân nói vọng theo:
- Nếu con thích bé Thỏ nhà cô thì cô gả nó cho cháu đấy. - Hai cái người này... một tung một hứng.