1 tuần sau...
Những cuộc cãi vã xuất hiện ngày càng gia tăng trong cuộc sống vợ chồng của chúng tôi. Có lẽ mọi người đã đúng, tình cảm 4 năm qua của chúng tôi không thể xóa nhòa hình bóng người con gái ấy. Người con gái đã ngự trị quá lâu trong tim anh Hoàng.
- Tại sao anh lại quyết định như vậy? Không phải cô ta đã ăn cắp thông tin mật khiến công ty của bố anh phá sản sau đó đi theo bố nuôi ra nước ngoài, bỏ anh lại với đống hoang tàn cô ta gây ra sao. Sau đó vì không thể chịu nổi tin này nên ông nội của anh đã lên cơn đau tim rồi ra đi mãi mãi. Chẳng lẽ đối với anh, mọi chuyện đều có thể dễ dàng tha thứ và cho qua vậy ư? Để hiện giờ, cô ta trở thành thư kí riêng của anh, thành một người thân cận bên anh như thế.
- Hải Yến... Cô ấy không như thế đâu. Vả lại cô ấy cũng giúp ích cho công ty anh. Chẳng phải em luôn nói rằng mọi lỗi lầm đều có thể sửa chữa sao? Cô ấy đã và đang sửa chữa những lỗi lầm đã gây ra trong quá khứ rồi em à. Chúng ta cần cho cô ấy một cơ hội chứ, đúng không? - Đúng, tôi đã từng nói thế. Nhưng không có nghĩa rằng tôi luôn tuân thủ theo nó. Sửa chữa phải ngay khi đã tạo ra nó, chứ không phải đợi người khác gây dựng một cái khác rồi mình mới góp công vô đó được.
- Anh bảo rằng cô ta có ích cho công ty của anh? Vậy em hỏi rằng công ty anh có bao nhiêu là nhân tài như thế rồi vẫn chưa có ích sao? Còn nữa, tại sao khi biết phải làm những việc gây bất lợi cho gia đình anh cô ta vẫn tiếp tục làm. Quá rõ ràng một điều là cô ta chỉ lợi dụng anh thôi, anh nên tỉnh táo lại đi. Đừng để lặp lại những việc trong quá khứ nữa anh à.
- Tiên à, anh nghĩ em đã quá đa nghi rồi, anh tin tưởng cô ấy. Anh ra ngoài một chút, em hãy suy nghĩ lại đi. - Nói rồi, anh Hoàng cầm chùm chìa khóa, lái xe đi trong màn đêm mù mịt.
Thế là chỉ còn mình tôi trong ngôi nhà lạnh lẽo. Sợ cô đơn bao trùm như muốn nuốt chửng tôi vào nó. Những hình ảnh hạnh phúc bên nhau ùa về.
Tôi còn nhớ rằng đã từng lỡ tay làm vỡ cái chén của anh, anh nhìn thấy rồi trêu tôi rằng: - Thấy em rửa chén nên nó tự nguyện bể để em khỏi rửa đây mà, haha.
Cả những lần rượt đuổi nhau té khói quanh nhà chỉ vì vài chuyện nhỏ nhặt không đâu. Nhưng hiện nay đã không phải chuyện nhỏ nữa rồi, có lẽ đã có bão vào giữa tháng tư trong gia đình tôi rồi.
12h đêm, anh vẫn chưa về, dù tôi gọi cho anh cả chục cuộc nhưng vẫn không bắt máy. Từng phút trôi qua, tôi lại càng thêm lo lắng. Lo sợ điều gì đó xảy ra với chồng của mình.
Ting..ting.. tiếng chuông báo có tin nhắn đến. Tôi vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại, hi vọng là tin nhắn của anh. Trời không phụ tôi, quả nhiên là số anh Hoàng, nhưng..
Tôi thật sự không ngờ sẽ có ngày nhìn thấy được tấm ảnh chồng mình cùng một người phụ nữ khác trên giường ở một nơi không rõ là khách sạn hay là nhà của cô ta. Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết tấm hình này sẽ tồn tại, và chỉ có mình tôi cùng người tạo ra tác phẩm này biết.
Tim tôi hiện giờ như có hàng ngàn máy cưa công xuất lớn cứa vào tim tôi những vết thương khó phai nhòa. Tôi chỉ kịp gọi cho Huyền Trân trước khi ngất đi trên nền nhà lạnh băng.
- Mày rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, làm bọn tao lo quá. - Đập vào mắt tôi là gương mặt của 4 nhỏ bạn ác ôn cùng mùi đặc trưng trong bệnh viện.
- Rốt cuộc.. xảy ra việc gì rồi? - Tôi ngơ ngác hỏi, hoàn toàn không nắm bắt hết mọi việc.
- Thì hôm qua mày gọi cho tao bảo đang cần tao. Thế là tao bỏ luôn giấc ngủ ngon để đến nhà mày. Ai dè mày lại khóa cửa mà tao gọi thì không nghe máy. Thế là buộc tao phải đu rào vào. Vô được nhà thì mày lại nằm trên sàn nhà như xác chết ý, còn có máu nữa cơ. Sợ quá nên tao gọi cho anh Nhật đến vác mày vào bệnh viện đây nè. Thế ông Hoàng đâu mà để mày thành ra như thế. - Huyền Trân nhanh nhảu kể hết đầu đuôi câu chuyện, còn không quên thêm một câu khiến tôi đau lòng.
- Đúng đó, suýt thì em bé trong bụng mày cũng không giữ được đâu. - Bảo Ngân tức giận nói.
- Hả? Mày nói gì? Em bé sao. - Tôi sốc toàn tập. Tại sao chứ? Sao lại đến lúc này, không phải là quá sớm ư? Vả lại.. bố của con...
- Uk, nó ở trong bụng mẹ gần 2 tháng rồi đó nha.
Đã gần 2 tháng.. rồi sao.