Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 74: Phiên ngoại 4




Kế Hoa Thanh đang xem bài thi của mình, đó là bài thi môn toán, cùng xem còn có Minh Ký và Hi Nhược.

"Hoa Thanh, cậu có nghĩ ra nên giải thế nào chưa?" Người mở miệng trước là Minh Ký, kỳ thật nàng đã nhìn chằm chằm Kế Hoa Thanh thật lâu. Bởi vì đối phương vẫn không hề có động tĩnh gì, thật sự là làm nàng chịu không nổi, cho nên mới hỏi như vậy.

"......" Sắc mặt Kế Hoa Thanh không tốt lắm.

"......" Đây là Hi Nhược, kinh nghiệm thực tiễn nói với nàng rằng, khi Kế Hoa Thanh lộ ra biểu tình này, tốt nhất nên lựa chọn trầm mặc.

"Cậu xem có hiểu không?" Thật hiếm khi Kế Hoa Thanh nhướn mày, hỏi ý kiến hai vị bên cạnh.

"......" Minh Ký lắc đầu.

"......" Hi Nhược nhanh chóng lắc đầu.

"......" Kế Hoa Thanh trầm tư. "...... Tôi xem cũng không hiểu." Phải nói là, nàng chẳng hiểu một chút gì cả. Đây là cái gì với cái gì vậy chứ?!

"Xin lỗi xin lỗi thực xin lỗi~~~ Tôi bị lạc đường~~~" Mộc Du Nhiên vội vàng ôm một xấp tài liệu chạy tới.

"......" Tiểu thư à, cậu đã tới đây bao lâu rồi? Vẫn bị lạc đường? Tuy rằng Hi Nhược rất muốn hỏi như vậy, cơ mà theo kinh nghiệm mấy lần chen miệng trong quá khứ để rồi thiếu chút nữa bị tức chết, Kế Hoa Thanh thiếu chút nữa phát bạo mà nói, bây giờ nên lơ đẹp là tốt nhất.

Mộc Du Nhiên thấy không ai để ý mình, liền tự ngồi xuống bên cạnh Kế Hoa Thanh, bắt đầu đọc sách.

"......" Hôm nay mấy người này nghiêm túc ghê, không ai nói chuyện hết. [Tiểu thư, đó là bởi vì nghiêm túc mới như vậy sao? Phải không?]

Chẳng qua khoảng thời gian "nghiêm túc" này hơi dài, qua cả đỗi thật lâu, vẫn không ai mở miệng nói chuyện cả. Mộc Du Nhiên có hơi tò mò, rốt cuộc đang xem cái gì mà chăm chú dữ vậy?

"......" Vì thế thật cẩn thận nghiêng đầu qua chỗ Kế Hoa Thanh ngó thử. "Ô? Đây không phải bài toán cuối cùng trong bài kiểm tra lần này sao?" Đề kiểm tra lần này có phát ra sao? Sao cô không nhận được?

"Cậu còn nhớ rõ cái đề?"

"Ừm, câu này có hơi khó, cho nên tôi mò khá lâu mới làm được." Mộc Du Nhiên hiếm khi nhíu mày, xem ra cô cũng bị cái đề này giày vò phát mệt.

"...... Mới làm ra? Vậy ý của cậu là, cậu giải được?" Thực rõ ràng, trọng điểm Kế Hoa Thanh quan tâm không ở chỗ này.

"Đúng vậy, có giải được."

"Dùng cách nào?" Sắc mặt không tốt lắm, hỏi.

"Đúng rồi đúng rồi! Cách gì thế?"

Tò mò, tò mò.

"Ừm, nếu dùng 'định lý Leibniz' và 'định lý Lagrange', sau đó kết hợp với 'Định lý giới hạn hội tụ'(*), như vậy là có thể giải câu này rồi." Còn thật sự nghiêm túc trả lời.

(*) ba cái định lý này các bạn tự tìm trên GG để hiểu thêm nhé, mình bó tay đó~ tên tiếng Trung của cái cuối là '极限收敛定理'

"......"

"......"

Im lặng quỷ dị.

Tuy rằng lời Mộc Du Nhiên này nói, rất nhiều câu đều làm cho ba vị ở đây không kịp chống đỡ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, làm cho ba vị kia bởi vì lời nói quá thâm ảo của đối phương mà cảm thấy không thể chống đỡ.

"Cái kia...... ba cái định lý mà cậu nói, là cái gì vậy?" Hi Nhược mờ mịt.

"Tôi cũng chưa từng nghe thấy...... Chúng ta đã từng học rồi sao?"

"Đó là trong 《Phân tích toán học》 cùng 《Toán cao cấp》." Kế Hoa Thanh run rẩy trả lời.

"Cái 《Phân tích toán học》 cùng 《Toán cao cấp》 kia...... Chúng ta đã học chưa?" Hi Nhược khiêm tốn hiếu học.

"...... Chưa, lên đại học mới được dạy...... Câu hỏi lần này là kẻ biến thái nào ra đề vậy hả?" Cười lạnh.

"......" Rõ ràng mới vừa nhập thu, nhưng gió mùa đông bắc đã thổi tới rồi sao? Lạnh quá~~

"......"

Đại học luôn, nếu không có tính sai, hiện tại, các nàng chỉ mới lên lớp 10 thôi mà? o(╯□╰)o Người ra đề kia, quả nhiên là biến thái đi?

Ngược lại, người giải được câu này......

Ánh mắt đồng loạt hướng về cái đầu nấm ngốc nghếch đang nghệch mặt bên kia.

Quả nhiên cũng không bình thường sao? Định lý thần kỳ kia, làm sao cậu ta biết được?! Cậu ta xác định cậu ta cần tới trường trung học này sao?

"Mộc Du Nhiên! Kỳ thật cậu lớn lên thành thế này, cũng rất tốt." Kế Hoa Thanh thực trịnh trọng nói.

"Hả?" Đầu nấm ngơ ngác.

"Như vậy, mấy học sinh bị thành tích của cậu đả kích sâu đậm, khi nhìn đến dáng vẻ của cậu, có thể sẽ thấy được an ủi nhiều ơn."

"......" Mộc Du Nhiên chịu đả kích lớn.

"......" Hoa Thanh...... Cậu quả thật là ganh tỵ chết đi được mà. Hai người còn lại nhất trí nghĩ như vậy.

"Cơ mà đầu óc của cậu còn tốt lắm."

Và rồi, vì một câu không thể gọi là ca ngợi như thế, Mộc Du Nhiên lại lần lên tinh thần. ~(≧▽≦)/~ Là lá la.

"......" Cái tên này dễ bị lừa quá. Cuối cùng cũng biết vì sao nhiều người thích khi dễ tiểu bạch rồi...... Bởi vì, đùa vui lắm.

Lại không hẹn mà cùng nghĩ đến hai người.

Bởi vì chuyện lần này, địa vị của Mộc Du Nhiên trong lòng Kế Hoa Thanh hiển nhiên được nâng cao không ít. Thời gian hai người cùng một chỗ cũng nhiều hơn.

"Hoa Thanh, cậu không đi cùng bọn họ, có sao không?" Trong ký túc xá, Mộc Du Nhiên rửa trái cây, rất nghiêm túc hỏi.

"Có gì mà sao với không sao?"

"Ý là, cậu cứ đi chung với tôi, bạn cậu sẽ không giận sao?" Mộc Du Nhiên đã rửa trái cây xong, bưng tới trước mặt Kế Hoa Thanh.

"Cậu nghĩ ai cũng như đám bạn của cậu sao?" Vừa ăn trái cây, vừa nói.

"Ồ." Mộc Du Nhiên ngồi một bên, nhìn Kế Hoa Thanh ăn.

"Đồ hôm nay là cậu tự phối?" Người đang ăn trái cây đột nhiên hỏi.

"Ừ."

"Lần này phối đồ cũng không tệ lắm, nhìn qua khá thoải mái."

"~(≧▽≦)/~" Kích động.

"Mấy bộ như cây thông Nô-en kia cậu đừng mặc nữa."

"Bữa giờ tôi cũng không có mặc."

"Sau này cậu cũng đừng tin mấy lời ngu ngốc kia, biết không?" Nghiêm túc.

"Ừ, biết rồi, tôi chỉ tin tưởng cậu." Tiếp tục nhìn Kế Hoa Thanh ăn.

Đang ăn mà bị người ta nhìn là chuyện rất kỳ cục, người bình thường sẽ cảm thấy không vui. Nhưng may là Kế Hoa Thanh vốn chẳng phải người bình thường, vốn chính là một đứa trong gia tộc khác thường, cho nên nàng không hề thấy mất hứng hay xấu hổ gì. Mà ngược lại, nàng còn cảm thấy khá thích thú.

Vì người nào đó đang cảm thấy thích thú nhìn đầu nấm bên cạnh, bắt đầu 'mất nhân tính' trêu ghẹo.

"Mộc Du Nhiên, sao cậu lại nghe lời tôi?"

"Ây... hả?!" Đầu nấm nhỏ giật mình, mở to hai mắt nhìn Kế Hoa Thanh.

"Ta đối xử với cậu tệ như vậy, cậu không giận sao? Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy? Nghe lời tôi như vậy?" Đùa giỡn.

"Bùm!" Mặt mỗ nấm đỏ bừng.

"Hửm? Cậu đỏ mặt cái gì?" Người nào đó đùa giỡn đã muốn nghiện ép sát, tăng tính chân thật của hành vi trêu ghẹo.

"...... Bởi, bởi vì, tôi tôi tôi tôi...... Bởi vì bởi vì bởi vì...... Tôi tôi tôi tôi...... Cậu cậu cậu cậu......" Ấp úng ấp úng, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

"Bởi vì sao? Cậu cái gì? Tôi cái gì?" Người nào đó vốn dĩ đã nên nổi khùng rồi, nhưng vì trêu đùa rất vui, nên một chút cảm giác tức giận cũng không có, chỉ cảm thấy chơi vui quá thôi.

Khi dễ Tiểu Bạch, quả nhiên là trò vui nhất thế giới. o(∩_∩)o~

"Bởi vì bởi vì...... Kia, cái kia cái kia...... tôi tôi tôi...... đúng đúng tôi tôi...... Cậu cậu @#¥%......" Điệu bộ như sắp khóc, muốn nói rõ ràng nhưng lại không thể nói rõ ràng, người nào đó hận không thể chết ngay lập tức. o(>﹏<)o

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Hửm?" Chơi vui quá đi~ Hiện tại Kế Hoa Thanh thật muốn cười ha ha. Bất quá nàng vẫn nhịn xuống, nàng ép lại gần Mộc Du Nhiên hơn, dùng tư thế thực ái muội đặt một bàn tay lên vai Mộc Du Nhiên, kề sát mặt mình tới.

Oa a a a~~~ Tai nạn chết người rồi ~~~~ Hơi thở đã phun tới mặt rồi~~~

Đầu óc Mộc Du Nhiên trong nháy mắt nổ tung. Trái tim đập thình thình thịch, đầu óc vốn đã lâm vào trạng thái offline, nay tê liệt luôn rồi. Chỉ còn lại một phản ứng:

Cơ hội tốt cơ hội tốt, không thể bỏ lỡ! Không thể buông tha a a a a!

Vì thế bạn học đầu nấm nhỏ đáng yêu của chúng ta lại thử vài lần muốn biểu đạt rõ ràng.

Nhưng, kỳ tích sở dĩ được xưng là kỳ tích, chính là bởi vì, nó căn bản sẽ không xuất hiện!

Mộc Du Nhiên vẫn thất bại. Dưới tình huống sắc mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, lại đỏ thêm một tầng quỷ dị.

Cuối cùng, lương tâm của Kế Hoa Thanh vẫn chưa hoàn toàn mất đi. Nhìn bộ dạng của Mộc Du Nhiên, rốt cuộc tính tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cũng không định tiếp tục nữa.

Mà ngay tại lúc này...... Bạn học đầu nấm nhỏ đáng yêu của chúng ta lại làm ra hành động kinh người!

Cái gọi là con thỏ nóng nảy còn cắn người, cây nấm, cây nấm nóng nảy sẽ vồ tới cắn thỏ!? Cho dù không phải con thỏ, là đại hôi lang thì cũng sẽ ăn đó nha nha nha!

Mộc Du Nhiên vồ lấy con sói!

"Oa a a a a~~~" Đây là hò hét để thêm can đảm.

"Oa a! Mộc Du Nhiên cậu làm gì đó?!" Đây là Kế Hoa Thanh kêu rên.

"Bịch!" Đây là tiếng động hai vật nặng rơi xuống đất.

Kết quả: Kế Hoa Thanh bị gục!

"Tôi tôi tôi tôi~~~ oa a a a! Tôi thích cậu a a a a!" Hò hét! Há mồm!

Cắn người rồi ~(≧▽≦)/~

"A!" Đau!

Trời đất! Giết người rồi!

"Rầm!" Đây tiếng cửa phòng ký túc bị đá ra.

"Mộc Du Nhiên cậu đừng có mà giả chết trong ký túc xá! Bọn này tìm cậu có việc......" Đây là tiếng người qua đường Giáp gào thét.

Báo ứng...... Thường thường đều sẽ hiện thế......

Báo ứng khi dễ Tiểu Bạch...... thường thì sẽ đến càng nhanh hơn.

"Oa a! Các cậu!" Mỗ qua đường Giáp ngoài cửa hoa dung thất sắc.

"Ai dà! Cậu đừng đứng chặn trước cửa chứ, tìm được rồi thì đi vô nói chuyện đi, nắng gắt cuối thu đáng sợ lắm đó!" Ba kẻ qua đường Ất, Bính, Đinh xô đẩy đi tới.

"A a a! Trời đất ơi! Du Nhiên, cậu thế mà lại......" Đây là tiếng của Ất sau khi vất vả lắm mới chen vô được.

"Oa a a a! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế! Người nằm dưới là Kế Hoa Thanh sao?!"

Bi kịch của Kế Hoa Thanh, bi kịch nghiêm trọng của Kế Hoa Thanh.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin hỏi Hoa Thanh đang ở trong này sao?" Đó là giọng nói quen thuộc của Minh Ký và Hi Nhược.

Chỉ số bi kịch càng tăng cao.

Đến đây đi đến đây đi, dù cả bầu trời có sập xuống cũng được, tất cả đều đến đây đi!

"A a a~~~ Hoa Thanh cậu thế mà lại có gian tình với đầu nầm nhỏ?!"

"Gian tình?!" Những người xung quanh bị 'dẫn dắt' tới từ này!

"Nhược Nhược cậu xem, tôi đã nói Hoa Thanh là thụ mà. Cậu lại bảo là công. Cậu xem đi!" Minh Ký tiếp tục lớn tiếng ồn ào.

"Thụ?!" Những người xung quanh lại bị 'dẫn dắt' tới từ này.

"Trời ơi~~~" Mỗ người qua đường Giáp cảm khái.

"Sao các cậu lại ở đây~~~" Mỗ đầu nấm còn đang đỏ mặt, đầu óc chưa hoạt động lại.

"Ồ~~~~" Những người xung quanh có vẻ thấu hiểu.

"Oa a! Tiểu Ký chúng ta làm hỏng đại sự rồi~~~" Khi đã bắt nhịp kịp thời, Hi Nhược cũng đúng lúc làm ra "phản ứng bất lương".

"......" Hiện tại Kế Hoa Thanh cực kỳ muốn chết. "...... Tôi với cậu ta, chẳng lẽ nhìn tôi thụ lắm sao?! @#¥%......" Kế Hoa Thanh đã bắt đầu nói hưu nói vượn.

"Quả nhiên là~~~~~" Những người xung quanh đã giác ngộ ra.

Hãy để nàng chết đi~~~ Từ sau khi quen đồ ngốc kia, thế giới này lại càng khiến người ta không sống nổi nữa!!

Cho nên nói, khi dễ Tiểu Bạch, luôn có báo ứng~~~ Há há há há......

Này thì khi dễ Tiểu Bạch, này thì khi dễ Tiểu Bạch...... Mấy người khi dễ Tiểu Bạch đều biến thành thụ đi! Há há há há......

Nói sau–

"Cậu thật sự thích tôi?"

"Ừm......" Ngượng ngùng, ngượng ngùng,.

"Cậu thích tôi chỗ nào?" Bản thân thật sự có ưu điểm? o(╯□╰)o

"Chỗ nào cũng thích......" Ngượng ngùng, ngượng ngùng.

"Tò mò quá đi, cậu thích tôi khi nào?" Khó hiểu.

"Tôi...... Tôi, lần đầu tiên gặp cậu thì đã thích rồi......" Cực kỳ ngượng ngùng a a a!

"Nhất kiến chung tình?! Ngay lúc vừa gặp luôn?!" Sao nàng chẳng thể nào cảm thấy lần gặp mặt đầu tiên kia có chỗ nào có thể khiến người ta nhất kiến chung tình vậy nhỉ?!

"Không, không phải lần đó......"

"Hở?"

"Là, là chúng ta học tiểu học. Lúc đi dạo Học viện Anh, tôi lạc đường, cậu, cậu dẫn tôi đi ra ngoài......" Người nào đó thẹn thùng chịu không nổi. "Lúc, lúc đó, tôi tôi tôi tôi tôi đã......"

"Ha?!" Thì ra, bi kịch của nàng, đã xuất hiện từ sớm như vậy rồi sao?!

Cho nên nói, con người nên một lòng hướng thiện, nếu muốn sống được lâu, nhìn thấy Tiểu Bạch thì đi đường vòng đi~~~~

- ------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Oa ha ha ha ha...... Là một Tiểu Bạch đã từng bị người xấu khi dễ, lần này mỗ Bổn cuối cùng thoải mái, thanh thanh thản thản~~~~

Này thì khi dễ Tiểu Bạch, cho ngươi khi dễ Tiểu Bạch! [đánh tiểu nhân]

Mấy Tiểu Bạch ỡi, hãnh diện đi!

Được rồi ta thật tà ác.