- Nói túm lại là vận đào hoa của cậu sắp đến rồi đấy. – Bạn trẻ “bà đồng” của văn phòng thu dọn đồ đạc rồi đi tới bên Hướng Thiển Ngôn thì thầm – … mà còn là bông hoa đào chất lượng cao luôn nhé.
Đồ đạc cũng đã dọn xong, Hướng Thiển Ngôn tháo thẻ nhân viên ra kéo lấy
tay “bà đồng”. Cô cười nói cảm ơn, hỏi thêm về lời tiên đoán của cô bạn
đồng nghiệp:
- Vậy cậu có thể nói cho tớ biết bông hoa đào này rốt cuộc là ai được không? Để tớ còn biết mà chuẩn bị chứ.
- Thiên cơ bất khả lộ! – Cô nói đoạn thấy Hướng Thiển Ngôn không tin thì
trề môi – Tớ làm sao có thể bói chuẩn được như thế, bằng không đã chẳng
phải làm việc ở đây.
Không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa, Hướng Thiển Ngôn kéo cô bạn vào
thang máy. Nãy nhận được điện thoại của Khương Trì nhờ cô đi đón Bánh
bao nhỏ học về, cô thấy tiện đường nên cũng đồng ý luôn.
Nhà trẻ cho về sớm, khi Hướng Thiển Ngôn tới đó thì tụi nhỏ đều đã được phụ huynh đón về rồi, cô được cô giáo đưa tới đằng sau khu vui chơi, thấy
Khương Triết đang ngồi rầu rĩ trên cái cầu trượt.
- Tiểu Triết, dì tới đón con đây.
Nghe được giọng nói thân quen, khuôn mặt bé xinh của Khương Triết thoáng
chốc sáng bừng lên, cậu thả tay cho mình trượt xuống, rồi chạy nhào tới
ôm lấy Hướng Thiển Ngôn.
- Dì Hướng, cuối cùng dì cũng đến rồi.
Rõ ràng là hôm nay cậu vô cùng vừa ý với người đến đón mình, Khương Triết
mặt mày hớn hở vừa đi vừa nói rất nhiều, Hướng Thiển Ngôn cũng chẳng đủ
kiên nhẫn mà nghe, thỉnh thoảng ậm ừ vài câu. Khi xe chạy đến quảng
trường trung tâm, Khương Triết bỗng kêu lái xe dừng lại.
- Dì Hướng, mình xuống xe đi bộ một lúc được không ạ?
Hơi nghi hoặc, nhưng lại ngại không muốn mất thời gian của lái xe, Hướng
Thiển Ngôn đành trả tiền rồi dắt Khương Triết xuống xe. Còn xa mới đến
nhà Khương Trì, cô nhìn ra mấy dấu hiệu quen thuộc mới đoán được ý đồ
của Bánh bao nhỏ:
- Con muốn ăn McDonald à?
- Vâng ạ! – Khương Triết đáp rồi cúi đầu. – Bố con bảo McDonald không tốt cho sức khỏe nên không cho con ăn, mà bao nhiêu bạn ở nhà trẻ của con
đã ăn rồi, tụi nó có làm sao đâu.
Trong mắt cậu, ăn xong mà còn sống thì là khỏe mạnh.
- Vậy sao con không nói với bố?
- Nhưng vậy thì không ngoan.
Đúng như dự đoán của cô, Hướng Thiển Ngôn mỉm cười xoa đầu cậu bé:
- Dì cũng không thể tự ý đưa con đi ăn McDonald được, phải được thầy Khương đồng ý đã.
Thấy bộ dáng tội tội của Bánh bao nhỏ, Hướng Thiển Ngôn lại cảm thấy xót xa, cô đứng dậy nắm tay Khương Triết:
- Nhưng mà dì lại đang thèm ăn bánh đậu đỏ. (1)
Tất nhiên, chiếc bánh đậu đỏ mua xong Hướng Thiển Ngôn chỉ nhấm một chút,
còn đâu tất cả đều vào bụng Bánh Bao Nhỏ. Đây có thể coi là bí mật chung đầu tiên của họ, Khương Triết bắt chước cô làm động tác kéo khóa miệng, rồi nhào vào lòng cô cười giòn giã.
Chương trình đã được hai tập rồi, Hướng Thiển Ngôn thực sự vẫn chưa từng thấy
Khương Triết nhảy chân sáo, mà từ lúc xuống xe đến giờ cô không khỏi cảm thán trước bộ dạng nhảy nhót tung tăng của cậu bé, đây mới là dáng vẻ
mà một cậu bé năm tuổi như Bánh Bao Nhỏ nên có chứ!
Bánh Bao Nhỏ tự mình mở khóa cửa, lấy từ trong tủ giày một đôi dép mới tinh
cho Hướng Thiển Ngôn thay. Cậu bé còn đứng bên nhìn cô thay dép:
- Đôi dép này là con mới bảo bố mua đấy ạ, thành một cặp với đôi của con luôn.
Người nào đó đang cúi đầu cởi giày nghe vậy máu lập tức xộc lên đầu, hai má cũng nóng ran lên rõ rệt, thật khiến cô bối rối mà.
- Về rồi à con? – Khương Trì xuất hiện lúc này đúng là vị cứu tinh vĩ đại của cô.
Cô cố gắng kiềm chế cơn nóng trên mặt, ngẩng đầu nhìn vị thần tượng mặc tạp dề mà ngây người, bỗng lấy lại được tinh thần:
- Vâng, tôi đã đưa con trai ngài về nhà an toàn rồi đây.
Quả nhiên người đẹp mặc tạp dề vẫn đẹp lộng lẫy.
Thi thoảng, Hướng Thiển Ngôn cũng là một fan gơ chính hiệu.
- Dì Hướng ơi. – Bánh Bao Nhỏ nắm góc áo Hướng Thiển Ngôn lôi kéo sự chú ý của cô. – Con gọi dì là dì, tức là dì cùng vai vế với bố con mà, sao dì phải dùng kính ngữ ạ? Cô giáo con bảo chỉ dùng kính ngữ với trưởng bối
thôi mà, bố con chứ có phải ông đâu mà.
Bánh Bao Nhỏ nói hơi lộn xộn, Hướng Thiển Ngôn nghe một lúc mới hiểu ra
được. Mà nuôi dạy được một cậu bé hiểu biết như vậy hẳn phải mất nhiều
thời gian lắm, cô nắm tay Bánh Bao Nhỏ đi vào bên trong:
- Con còn nhỏ mà đã hiểu rõ vai vế như vậy, logic lắm.
Rõ ràng cậu bé cũng chưa thể hiểu được logic nghĩa là gì, nhưng Bánh Bao
Nhỏ vẫn có thể cảm nhận được mình đang được khen ngợi, cậu nhào đến bên
bố, ôm chân anh ngửa đầu lên hỏi:
- Hôm nay nhà mình ăn gì ạ?
Hiếm khi con mình có biểu hiện như vậy, Khương Trì cũng phải ngạc nhiên:
- Nghe lời con bố bảo cô giúp việc nghỉ sớm rồi. Trong tủ lạnh có đủ các
nguyên liệu nấu ăn, chỉ không biết con với dì Hướng muốn ăn gì thôi.
Nghe Khương Trì nói, trong lòng Hướng Thiển Ngôn hơi hơi chộn rộn, bị Bánh
Bao Nhỏ kêu là dì đã đành, nhưng mà khi vị thần tượng lớn hơn mình vài
tuổi này cũng gọi như vậy, nghe thế nào cũng khó chấp nhận.
- Nhưng mà bố biết nấu món gì không ạ?
Một đòn quá dữ, Hướng Thiển Ngôn nghe mà không nhịn được cười. Hai tập
chương trình đã quay xong rồi, tay nghề nấu nướng của Khương Trì dù đã
khá khẩm hơn nhiều, nhưng vẫn còn hạn hẹp lắm.
Vốn dĩ cũng có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy cô cười, khóe miệng anh cũng nhếch lên theo. Anh cúi xuống nhéo nhéo vai cậu con:
- Bố sẽ cố gắng nấu cho món con muốn ăn có thể ăn được.
Cậu bé cũng không thèm ghi nhận quyết tâm này của anh, quay sang hỏi:
- Dì Hướng ơi, dì có biết làm cơm không ạ?
Nhìn thấy Khương Triết đem mình thành cọng cỏ cứu mạng, Hướng Thiển Ngôn bỗng hiểu ngay:
- Ừm, thầy Khương à, nếu anh không phiền, tôi nấu cũng được vậy.
Có người nấu cơm cho thì còn gì bằng, Khương Trì dẫn cô vào bếp còn cởi
tạp dề đưa cho cô. Tạp dề cần phải buộc từ đằng sau, Hướng Thiển Ngôn
cũng không lạ gì thao tác này, vòng tay ra sau bỗng gặp một đôi bàn tay
ấm áp khiến lưng cô cứng đờ. Sau lưng, Khương Trì đã tỉ mỉ thắt nút tạp
dề cho cô, xong rồi còn nói cám ơn cô.
Cô thậm chí còn nghe được cả tiếng trái tim mình nhảy lên gấp gáp, trải nghiệm này thật sự là… quá kích thích rồi!
Cũng không muốn làm vướng chân vướng tay cô, Khương Trì chỉ chỗ những đồ đạc trong nhà bếp rồi ra ngoài chơi với Bánh Bao Nhỏ, rất là hợp ý cô.
Khi kiểm tra các món ăn trong tủ lạnh, cô chợt nhớ lúc đi đường Khương
Triết có nói thích ăn cà rốt xào thịt(2) và cánh gà cola(3). Đến tận lúc sắp sửa nguyên liệu nấu ăn Hướng Thiển Ngôn mới nhận ra, thì ra bữa cơm bất ngờ này đã được cậu nhóc Bánh Bao Nhỏ chuẩn bị rất là kỹ lưỡng.
- Phiền cô rồi.
Giật mình bởi tiếng nói chợt vang lên sau lưng, tay Hướng Thiển Ngôn run
lên, chiếc muôi lớn rơi tõm vào trong nồi. Cô vội vàng loay hoay vớt
lên, ngoảnh lại thấy Khương Trì đang bưng một đĩa trái cây.
- Thầy Khương, anh vào đây làm gì?
- Tiểu Triết muốn mời cô ăn trái cam ngon nhất. – Anh cũng không ngờ sự xuất hiện của mình lại dọa cô đến thế.
Đón lấy đĩa trái cây nhưng cũng không ăn ngay, Hướng Thiển Ngôn cám ơn rồi
tiếp tục chuyên tâm vào món ăn trong nồi, chẳng mấy nữa là ăn được rồi,
cô toan đi lấy đĩa thì đã thấy trước mắt xuất hiện một cái. Lướt nhìn
bàn tay Khương Trì, cô vừa cảm ơn vừa nhận lấy cái đĩa.
- Tiểu Triết nói tôi không nên để cô một mình trong này tất bật, đàn ông thì không nên ăn không. – Anh nói nguyên văn luôn.
Ăn không à…
- Thế sao Tiểu Triết không tự vào mà giúp?
- À, nó bảo nó là trẻ con, chúng ta không được bóc lột sức lao động của nó.
- … Thầy Khương này.
- Gì vậy?
- Con trai anh rất có tiền đồ.
Điều này Khương Trì đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu
tiên anh nghe người ta nói mà khóe miệng cứ run rẩy. Anh cũng không muốn dò sâu vào hàm ý của câu nói, thấy Hướng Thiển Ngôn cho dầu vào nồi,
bỗng nảy ra một đề nghị:
- Tiểu Hướng có thể dạy tôi nấu cơm không? Chương trình còn những bốn tập…
Hiểu ngay được ý của anh, Hướng Thiển Ngôn gật đầu đồng ý:
- Thầy Khương, anh kêu em Thiển Ngôn là được. – Nói xong mới thấy đường
đột quá, cô vội vàng giải thích. – Mọi người đều gọi em như vậy.
- Ừ, Thiển Ngôn.
Hướng Thiển Ngôn những tưởng cô sẽ phải hạnh phúc đến hoa bay đầy trời kia,
nhưng lúc này nghe anh gọi mình như vậy, cô chỉ cảm thấy có chút vui vui mà thôi. Cô gọi anh là “thầy Khương”, thế mà loanh quanh có nửa giờ cô
lại thành cô giáo của anh. Hướng Thiển Ngôn cảm thấy có chút không tự
nhiên, cũng may khoảnh khắc ấy qua nhanh, ba người, hai món mặn một món
canh đã nấu xong xuôi.
Bánh Bao Nhỏ mọi khi vẫn là ngoan ngoãn theo sự sắp xếp của bố thì giờ đây
lại là người quyết định, chỗ ngồi của mọi người và các công việc đều mặc cho cậu bé cắt đặt, Khương Trì và Hướng Thiển Ngôn đều cười cười tuân
theo cậu chỉ huy.
Khương Trì hẳn phải càng yêu thích con mình như thế này, cô có thể cảm nhận được.
- Dì Hướng, ngày mai dì có đến nữa không ạ? – Đã khen cơm ngon không ngớt lời, Bánh Bao Nhỏ chợt ôm bát cơm của mình quay sang hỏi Hướng Thiển
Ngôn, vẻ phấn khởi hào hứng trên mặt vì một sự do dự của cô mà nhạt nhòa đi.
- Dì không thể đến đây chơi hàng ngày được, dì còn có cuộc sống riêng của dì chứ con.
Khương Triết “dạ” một tiếng rồi lại mải miết ăn cơm, không còn hào hứng bừng bừng như nãy.
- Em cũng không bận gì, thường xuyên đến thăm Tiểu Triết cũng được –
Hướng Thiển Ngôn nói đoạn liền gắp một miếng cánh gà thả vào bát của
Bánh Bao Nhỏ. – “Cánh gà dì làm không ngon à?”
- Món ăn dì Hướng làm đều ngon ạ! – Nháy mắt đã khôi phục thần thái tươi
tỉnh, Khương Triết gắp miếng cánh gà lên cắn một miếng thật to, như thể
muốn nuốt trọn cả thịt lẫn xương. Đôi mắt đen hấp háy, cậu nhóc lại quay sang, miệng vẫn nhồm nhoàm mà hỏi Hướng Thiển Ngôn. – Nhưng mà dì Hướng đến nhà con chơi thường xuyên, bạn trai dì có giận không ạ?
Tay đang gắp rau hơi sững lại, cô lập tức cười đáp lời Bánh Bao Nhỏ:
- Dì không có bạn trai.
Khương Triết nghe vậy lại tiếp tục cắm mặt vào ăn, nụ cười trên mặt giấu thế
nào cũng không hết được. Mẹ mới của mình không có bạn trai, thế thì
không còn gì phải lo lắng nữa rồi!