Nhìn Tô Hành Ngạo và Đào Tĩnh, sắc mặt Tiêu Giác không được tốt, trong cuộc trò chuyện kế tiếp cũng biểu hiện như thể một người mang nỗi buồn khổ trong lòng không ngừng uống rượu, Tô Hành Ngạo trông thế thì có hơi đau lòng, vài lần định khuyên cậu ta đừng uống nữa, nhưng cuối cùng vẫn không xuống nước được.
Uống có hơi nhiều, đầu Tiêu Giác bắt đầu đau, nhìn thời gian, cũng muộn rồi, thế nên anh đứng dậy nói: "Tôi có việc, đi trước một bước." Tô Hành Ngạo theo bản năng đẩy Đào Tĩnh trong lòng ra nói: "Tôi tiễn cậu." Tiêu Giác cúi đầu mỏi mệt đáp: "Không cần, tôi tự đi." Nhìn bóng dáng Tiêu Giác, Tô Hành Ngạo cau mày muốn đuổi theo, những nghĩ để vậy cũng tốt, đây cũng là vì muốn tốt cho Tiêu Giác.
Sau khi Tiêu Giác rời khỏi đó thì trực tiếp gọi xe, ngồi trong xe đầu Tiêu Giác đau đớn vô cùng. Có vẻ tài xế nhìn từ kính chiếu hậu thấy Tiêu Giác mặt mũi trắng bệch, thế nên mới nói: "Này anh, sắc mặt của anh không tốt, có muốn tôi đưa anh đến bệnh viện không?" Tiêu Giác lắc lắc đầu: "Không cần, yên tâm, tôi không chết được." Tài xế không nói gì thêm, hình như bị thái độ không mấy tốt đẹp của Tiêu Giác làm phật lòng.
Sau khi tài xế không nói gì nữa thì trong xe im ắng hẳn, Tiêu Giác lẳng lặng từ từ nhắm hai mắt mình lại rồi dựa vào ghế xe. Bất quá thời gian từ từ trôi qua, Tiêu Giác dần cảm thấy không thích hợp, không hiểu vì sao đường về nhà hôm nay lại dài quá thể. Không đúng! Có vấn đề! Trong đầu Tiêu Giác nhanh chóng ra kết luận, lập tức vực thẳng cơ thể quan sát chiếc xe.
Tài xế cảm nhận được phản ứng của Tiêu Giác, cười nói: "Nhãi con, cảnh giác không tệ đâu a, mày đoán tao là ai?" Sau khi nghe thấy cái giọng nói, cái mày cau lại của Tiêu Giác mới giãn ra, khó trách vừa rồi anh luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, thì ra là người này cứ luôn cố ý thay đổi giọng nói của mình, cho nên giọng nói ngay từ đầu cứ là lạ, khiến Tiêu Giác không ưa.
Thả lỏng dựa vào ghế, Tiêu Giác lạnh lùng hỏi: "Hàn Thành, chơi thế vui sao? Tôi cũng không biết giữa chúng ta có giao tình gì mà có thể khiến anh hạ mình cao quý để làm tài xế cho tôi."
"Ai." Hàn Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi. "Hôm nay tôi đến muốn xin cậu hỗ trợ, chỉ cần cậu giúp tôi chuyện này, tiền cậu nợ sẽ được xóa hết, thậm chí nếu cậu còn có yêu cầu nào khác, chỉ cần không quá phận thì tôi sẽ đồng ý."
Tiêu Giác nghe Hàn Thành nói xong thì lập tức bắt đầu tính toán lợi ích của chuyện này, cuối cùng cười nói: "Nói tôi nghe xem chuyện gì nào, nếu đơn giản thì lần giao dịch này tôi sẽ đồng ý." Nghe thấy lời Tiêu Giác, Hàn Thành thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: "Cậu...Cậu biết Bạch Tuyết nhỉ, nó...nó là em gái tôi, nó bị bệnh, tôi hi vọng cậu đến chơi với nó."
Tiêu Giác hoảng sợ, rõ ràng mấy ngày trước Bạch Tuyết còn rất tốt hơn mà, hơn nữa rốt cuộc là bị bệnh gì mà Hàn Thành phải cất công tự mình đến mời anh đi. Kỳ quái nhất là nhà Bạch Tuyết không phải chỉ có một mình cô ta là con gái độc nhất à? Sao tự nhiên lại nhiều ra một người anh, hơn nữa người anh lại chính là Hàn Thành?
Thấy Tiêu Giác lộ ra thần sắc hoài nghi, Hàn Thành chỉ thở dài, chậm rãi nói: "Bạch Tuyết đúng thật là em gái ruột của tôi, tôi và Bạch Tuyết từ nhỏ đã bị ném ở cửa cô nhi viện, hai chúng tôi sống nương tựa vào nhau từ nhỏ. Cho đến khi Bạch Tuyết năm tuổi, có một lần nó chạy ra ngoài chơi, sau đó không trở về nữa. Sau này không biết vì nguyên nhân gì nó trở lại cô nhi viện, nhưng lúc này nó đã lên chín, khi đó tính cách Bạch Tuyết biến đổi rất quái giở, cứ ngồi trong xó nhà nói xin lỗi, tôi có hỏi thế nào thì nó cũng không nói nguyên do."
"A, một khi đã vậy thì đoạn kí ức đó của Bạch Tuyết chắc chắn không tốt, anh cần gì phải ép buộc cô ấy?" Câu hỏi của Tiêu Giác khiến cho Hàn Thành lại cười khổ: "Trước đây tôi cũng nghĩ vậy, tôi cứ nghĩ theo thời gian thì nó sẽ chậm rãi biến trở về Bạch Tuyết trước đây. Quả nhiên một năm sau, Bạch Tuyết chậm rãi khá hơn, nhưng nó cũng kỳ quái lắm, nó nói sau này tên nó là Bạch Tuyết, ai mà không gọi nó như vậy thì nó sẽ phát rồ lên lao vào đánh nhau với người ta, ngay cả bản thân bị thương đến đầu rơi máu chảy cũng không thèm để ý. Nó không hề tràn đầy sức sống* như trước đây nữa, mà bắt đầu cực lực bắt chước công chú Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, tự biến bản thân thành cái vẻ kiếm lời mĩ lệ dịu dàng."
*Nguyên văn: 蹦蹦跳跳 - bính bính khiêu khiêu
Tiếng nói chuyện của Hàn Thành ngừng lại, quay đầu nói với Tiêu Giác rằng: "Xuống xe đi, tôi dẫn cậu đi gặp nó, tôi nghĩ nó rất hy vọng được nhìn thấy cậu." Tiêu Giác từ chối cho ý kiến xuống xe, hỏi thêm Hàn Thành rằng: "Bạch Tuyết hiện tại được cha mẹ thu dưỡng à?"
Hàn Thành gật gật đầu: "Bọn họ thu dưỡng Bạch Tuyết lúc nó vừa được mười tuổi, khi đó Bạch Tuyết đã trở nên phá lệ xinh đẹp và ngoan ngoãn rồi, thật sự giống công chúa Bạch Tuyết, cho nên dù tuổi Bạch Tuyết có hơi lớn, nhưng bọn họ vẫn chọn Bạch Tuyết. Đương nhiên bọn họ cũng có yêu cầu, đó là sau này nếu không được bọn họ đồng ý thì tôi không được phép đi gặp Bạch Tuyết. Cái lúc mà Bạch tuyết mới về ấy, chỉ cần nhìn thấy có người tới nhận nuôi trẻ con là sẽ liều mạng khóc, cho đến khi cổ họng hoàn toàn không phát ra được tiếng gì nữa mới thôi."
Tiêu Giác lẳng lặng lắng nghe chuyện quá khứ của Bạch Tuyết, sau khi trở về tính tình cô ta đại biến, đại khái là do trong những ngày mất tích đó thật sự không dễ chịu đi. Tiêu Giác có chút thương tiếc cô bé có tên là Bạch Tuyết nọ, mà theo lời kể của Hàn Thành, Tiêu Giác cứ cảm thấy tình cảnh đó hình như rất quen thuộc, nhưng nghĩ kỹ hơn lại thấy đầu đau đến lạ.
Đây là một căn biệt thự ở ngoại ô, hoàn cảnh chung quanh rất tĩnh lặng, nếu người nhát gan một chút nói không chừng có thể sợ hãi. Nội thất bên trong rất đơn điệu, cơ hồ có thể nói là đơn sắc, nơi nơi đều trắng xóa. Hàn Thành hiển nhiên đã quen với kiểu bố trí này rồi, tùy ý nói với Tiêu Giác rằng: "Thói quen tốt, Bạch Tuyết có một loại yêu thích cố chấp đối với màu trắng, nó nói màu trắng là sạch sẽ nhất, nó không giữ được sạch sẽ thì ít nhất nhìn qua bề ngoài người ta sẽ thấy nó sạch sẽ."
Dẫn Tiêu Giác đến cửa một căn phòng, sau đó nhẹ giọng nói: "Bạch Tuyết ở bên trong, quên nói cho cậu một chuyện, từ khi bạch Tuyết trở lại thì tôi phát hiện ra nó có một chướng ngại nhân cách cố chấp mới hình thành. Nhưng tôi không hiểu, rõ ràng mấy năm gần đây nó đã tốt lên nhiều rồi nhưng mấy ngày gần đây lại đột nhiên tái phát. Cả người trở nên nôn nóng bất an, sau đó thậm chí còn thử tự sát, nếu không phải nó cứ luôn miệng lải nhải gọi tiểu ca ca, mà tôi do không yên tâm nên cài người giám sát nó thì tôi cũng không biết tiểu ca ca trong miệng nó là cậu. Tôi không biết nó vì cái gì hay là vì cậu mới phát bệnh, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ ở bên nó mấy ngày, cho đến khi nó buông bỏ ý niệm tự sát trong đầu, về phần trường học của cậu, tôi sẽ xin phép giúp nên cậu đừng lo lắng."
Tiêu Giác tuyệt đối bị lời của Hàn Thành dọa sợ, anh gặp Bạch Tuyết có được mấy lần đâu a, sao dưng giờ lại trở thành Bạch Tuyết tái phát bệnh vì anh thế này? Đẩy cửa đi vào, Hàn Thành không có vào, mà khóa cửa từ bên ngoài. Bạch Tuyết bị người dùng một mảnh vải trói trên giường, xem ra, Hàn Thành thật sự rất chăm sóc Bạch Tuyết, cho dù trói thì cổ tay cũng được lót rất nhiều bông, cam đoan sẽ không khiến tay cô bị thương.
Cả người Bạch Tuyết rất sạch sẽ, chỉ là ánh mắt có chút đờ đẫn, miệng vô ý thức nói: "Tiểu ca ca, tiểu ca ca, em xin lỗi, tiểu ca ca..." Lăn qua lộn lại Bạch Tuyết chỉ nói có mỗi hai câu này, Tiêu Giác nhìn cái dạng này của Bạch Tuyết, anh cảm thấy có chút kỳ quái, từ khi anh quen biết Bạch Tuyết tới này, cô ta căn bản chưa từng làm gì quá có lỗi với anh.
Cẩn thận ngồi xuống đầu giường, Tiêu Giác vươn tay lắc lắc trước mặt Bạch Tuyết, sau khi hấp dẫn sự chú ý của Bạch Tuyết thì thử hỏi: "Bạch Tuyết? Bạch Tuyết? Tôi là Tiêu Giác, cô có còn nhớ không? Cô nói cho tôi biết vì sao cô lại xin lỗi tôi có được không?" Ánh mắt Bạch Tuyết dần dần khôi phục sự tỉnh táo, chậm rãi để lộ cái vẻ vui sướng, rồi lại lập tức trở nên khủng hoảng: "Không, không, tiểu ca ca, xin anh hãy đi ngay đi có được không? Em không bình thường, em sẽ hại chết anh, Bạch Tuyết là người xấu." Nhưng cô ta lại nhanh chóng phủ quyết lời vừa rồi, "Không, Bạch Tuyết không phải người xấu, Bạch Tuyết là người tốt. Tiểu ca ca, anh để Bạch Tuyết là vợ anh có được không?"
Trong ánh mắt của Bạch Tuyết để lộ ra sự chờ mong vô cùng, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tiêu Giác, Tiêu Giác chỉ nhẹ nhàng cởi mảnh vải trên tay Bạch Tuyết ra, sau đó xoa xoa tóc cô: "Bạch Tuyết, vì sao cô lại muốn kết hôn với tôi? Tôi và Bạch Tuyết rõ ràng mới chỉ gặp nhau có mấy lần, Bạch Tuyết, cô có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?" Quả nhiên, Tiêu Giác vừa dứt lại, mắt Bạch Tuyết đã nhắm chặt lại, cơ thể bắt đầu không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không nói ra nguyên do.
“Bạch Tuyết, tôi không biết vì sao cô lại biến thành như bây giờ, nhưng cô là một cô bé ngoan, sau này cô sẽ tìm thấy một cậu bé nguyện ý sống chung với cô cả đời. Bạch Tuyết, đừng tự sát nữa có được không? Tôi hy vọng cô sẽ sống thật tốt. Bạch Tuyết, anh cô nói lâu lắm rồi cô chẳng chịu ăn gì, chúng ta ăn một chút có được không? Bạch Tuyết..." Cả một buổi tối, Tiêu Giác nói rất nhiều với Bạch Tuyết, Bạch Tuyết tuy rằng vẫn chẳng mở miệng nhưng cuối cùng cũng thong thả bình tĩnh lại, dưới lúc Tiêu Giác không để ý thì hơi hơi gật gật đầu, sau đó hai người bất tri bất giác ngủ mất.
Lúc Hàn Thành mở cửa ra thì thấy Bạch Tuyết cuộn mình trên giường ngủ rất say, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, chỉ là tay vẫn cứ nắm chặt vạt áo của Tiêu Giác như trước. Tiêu Giác lẳng lặng tựa vào đầu giường, một bàn tay để trên đầu Bạch Tuyết, hình ảnh tốt đẹp đến độ không giống thực. Hàn Thành khẽ thở dài một hơi, cuối cùng cầm chăn đắp cho cả hai rồi ra ngoài.
Thời gian trôi qua nhanh vô cùng, đảo mắt Tiêu Giác đã chăm sóc Bạch Tuyết nửa tháng, trong nửa tháng này Tiêu Giác vẫn ở trong căn biệt thự nọ, một bước cũng không ra ngoài. Bạch Tuyết đã khôi phục lại, khác với ngày trước một khắc cũng không rời anh thì nay đã có thể ở một mình được rồi.
"Tiểu ca ca, anh em nói anh hôm nay sẽ dẫn em về trường học?" Bạch Tuyết vẫn bận đồ trắng phiêu phiêu, dịu dàng thanh lịch nói không nên lời. Tiêu Giác cười nói: "Là nên ra ngoài một chút, cậu không ở trường, nói không chừng bao nhiêu nam sinh ở đó đang thương tâm muốn chết." Tiêu Giác là người bình thường, tuy rằng anh thích yên tĩnh, nhưng phải chết dí ở một chỗ trong một thời gian dài thì nào chịu nổi, hiện tại Bạch Tuyết đã khá hơn nhiều, anh cũng phải xử lý chuyện của mình.
Đuổi Bạch Tuyết về ký túc xá của cô, Tiêu Giác suy nghĩ một hồi rồi quyết định trở về ký túc xá của mình, nghỉ nửa tháng, không biết Hàn Thành bịa cho anh lý do là gì ta. Vừa đến ký túc xá, Tạ Ca vừa thấy Tiêu Giác sắc mặt đã trở nên cổ quái: "Tiêu Giác? Cậu trở lại rồi à, cậu không sao chứ?" Tiêu Giác chẳng hiểu gì ráo, nhìn Tạ Ca hỏi: "Tôi có thể có chuyện gì sao?"
"Không phải cậu xin phép nói cậu đau lòng nên muốn đi chữa thương sao?" Tạ Ca nói mà mặt đầy vẻ không được tự nhiên. Tiêu Giác nhịn không được thầm mắng một tiếng trong lòng: Hàn Thành, mẹ nó anh đúng là thiên tài!!
Thấy Tiêu Giác chẳng nói chẳng rằng, Tạ Ca lại hô: "A! Quên mất một chuyện, trong nửa tháng cậu mất tích, Tô Hành Ngạo tìm cậu muốn điên rồi, mỗi ngày đều đến ký túc xá của tụi mình một chuyến, không thấy cậu thì sắc mặt âm trầm ghê lắm. Hôm qua đến tìm không thấy cậu, tâm tình không tốt, lúc trở về có đứa không cẩn thận đụng phải anh ta thế là anh trực tiếp ra tay dạy dỗ người ta. Quan hệ giữa cậu và anh ta sao dưng lại tốt thế a, nhưng mà Tô Hành Ngạo người này còn nguy hiểm hơn cả Tào Qua nữa, Tiêu Giác, sau này cậu phải cẩn thận đó!"