Tiểu Mộ.” Một lúc lâu sau, Hứa Tư Đình đột nhiên nghiêm túc nói:“Chúng ta thành thân, được không?”
“Hả?” Chu Mộ nghe vậy sửng sốt.
“Xong chuyện Sở Vô Thiên cùng long mạch, chúng ta thành thân đi.” Hứa Tư Đình ôm chặt Chu Mộ:“Ta muốn che chở ngươi cả đời, ngươi ngại hoàng cung nhiều quy củ, chúng ta sẽ ở ngoài cung, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta cái gì đều sẽ nghe lời ngươi.”
Hứa Tư Đình thanh âm trầm ổn êm tai, nghe vào khiến trog lòng Chu Mộ ê ẩm đau.
“Làm sao vậy?” Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ hốc mắt ửng đỏ thì nhíu mày:“Ngươi không muốn?”
Chu Mộ xoa xoa cái mũi, khôi phục bộ dáng tươi cười:“Ta mới không cần cưới ngươi.”
“Vốn không phải là ngươi cưới ta, là ta cưới ngươi.“Hứa Tư Đình yêu chết bộ dáng Chu Mộ lưu manh hề hề, ôm y hung hăng hôn một cái, càng không ngừng ghé vào lỗ tai y nói liên miên:“Tiểu Mộ chúng ta thành thân đi thành thân đi thành thân đi.”
“Ngươi niệm chú sao?” Chu Mộ dở khóc dở cười đẩy hắn:“Ta muốn đi ngủ .”
“Còn mệt sao?” Hứa Tư Đình khẩn trương:“Còn chỗ nào khó chịu? Đau đầu sao? Có nặng lắm không? Có đói bụng không?”
Chu Mộ nghiêng đầu:“Họ Hứa ngươi còn giống như trước ngược đãi ta nữa không?”
“Không đâu, trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.” Hứa Tư Đình thực nghiêm túc:“Ta không thể khi dễ lão bà của ta.”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Chu Mộ nghe vậy buồn bực tức giận, đầu óc nóng lên, lôi kéo Hứa Tư Đình tới trên giường cởi y phục:“Ngươi mới là lão bà của ta!”
Hứa Tư Đình nằm ở trên giường, nhìn Chu Mộ gào to nhịn không được cười.
Còn cười còn cười! Chu Mộ oán hận, nghĩ rằng ta lần này nhất định phải thượng ngươi tới chết!!
Lãnh Tịch Chiếu bưng chén thuốc đẩy cửa ra, đầu tiên nhìn đến Chu Mộ đang lộ ra bả vai ngồi ở trên người Hứa Tư Đình giương nanh múa vuốt.
“Ách…… Dược nấu xong.” Lãnh Tịch Chiếu đứng ở cửa ngửa đầu nhắm mắt, tay duỗi ra:“Tư Đình lại lấy dược đi, uống xong các ngươi lại…… Tiếp tục.”
Hứa Tư Đình trêu tức đẩy đẩy Chu Mộ ngây ngốc đang cưỡi ở trên người mình.
Chu Mộ phản ứng lại sau đó mặt đỏ bừng, nhanh chóng leo xuống dưới lấy chăn đem chính mình quấn chặt.
Hứa Tư Đình vuốt quần áo xuống giường tiếp nhận dược:“Cám ơn tiểu thiếu gia.”
“Khách khí cái gì.” Lãnh Tịch Chiếu nhắm mắt lại xoay người:“Cái kia…… Ta vừa rồi cái gì cũng chưa nhìn thấy, ngươi có rảnh nhớ đi tìm phụ thân…… Aaaaa……!”
“Thiếu gia, ngươi cẩn thận cây cột.” Hứa Tư Đình thực bất đắc dĩ.
Lãnh Tịch Chiếu bị va vào cột nước mắt lưng tròng, nhớ tới vừa rồi một màn kia…… Ưm, Mộ Mộ thực dũng mãnh.
“Tiểu Mộ uống dược .” Hứa Tư Đình đi đến bên giường vỗ vỗ y:“Quấn chăn làm gì?”
Chu Mộ ló đầu ra nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Tư Đình, thực nghi hoặc:“Ngươi…… Chúng ta vừa rồi bị nhìn thấy……”
“Nhìn thì nhìn, tiểu thiếu gia cũng không phải người ngoài, huống hồ chúng ta không phải còn không có làm sao.” Hứa Tư Đình đỡ y ngồi dậy cho y uống dược:“Làm sao vậy?”
Chu Mộ trừng lớn ánh mắt nhìn Hứa Tư Đình, trong lòng đột nhiên ảo não, vốn tưởng rằng chính mình da mặt dày, không nghĩ tới Hứa Tư Đình cư nhiên so với chính mình còn dày hơn…… Bị người ta thấy đó ! Hắn sao có thể mặt cũng không hồng một chút chứ.
“Ngốc cái gì đó.” Hứa Tư Đình vỗ vỗ mặt y.
Chu Mộ hoàn hồn, ừng ực uống hết dược, bắt đầu đem chính mình chui ở trong chăn nghiêm túc suy nghĩ, chính mình có phải hay không da mặt cũng nên dày một chút, da mặt dày thì sẽ không ngượng, nghĩ nghĩ một hồi liền mệt rã rời, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thấy Chu Mộ im lặng ngủ, Hứa Tư Đình cúi đầu hôn nhẹ hai má y, xoay người ra khỏi phòng.
Trong hiệu thuốc, Lãnh Úy đang ngồi ở ghế trên uống trà, Tây Đằng Lâm nhìn Lãnh Tịch Chiếu bị u đầu, nhíu mày:“Lớn như vậy rồi mà đi đường còn bị đụng đầu.”
Lãnh Tịch Chiếu không nói lời nào, một bên để Tây Đằng Lâm thoa dược cho mình một bên suy nghĩ lung tung, Mộ Mộ có thể ở bên trên, chính mình cũng có thể ở bên trên không nhỉ…… Bằng không ngày nào đó đem Lâm Lâm hạ dược sau đó ăn luôn? Như vậy phụ thân sẽ không thể nói cái gì !
“Ngươi cười ngây ngô cái gì đó ?” Tây Đằng Lâm ở trước mắt y vẫy tay.
“Không có gì.” Lãnh Tịch Chiếu đảo mắt, trong lòng ảo não, chủ ý tốt như vậy sao mình không nghĩ tới sớm hơn chứ!
Tây Đằng Lâm giựt giựt khóe miệng, tự dưng cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh.
“Sư phụ.” Hứa Tư Đình vào phòng:“Sao không đi báo quan?”
“Tới quan phủ làm gì.” Lãnh Úy khoát tay:“Chính mình có thể giải quyết, thì không nên phiền toái tới quan phủ , Hoàng Thượng cũng không dễ dàng gì.”
Hứa Tư Đình dở khóc dở cười:“Đại phu kia đâu?”
Lãnh Úy nháy mắt, Tây Đằng Lâm từ sau bình phong lôi ra một người, mặt mũi bầm dập hấp hối .
“Ngươi là mệnh quan triều đình, không thể tùy tiện, vi sư thay ngươi trút giận.” Lãnh Úy chỉ chỉ đại phu kia:“Hắn hiện tại không tỉnh táo, ngươi muốn xử lý thế nào?”
“Thật là, thân là đại phu không cứu được người cũng thôi đi, còn hại người khác!” Lãnh Tịch Chiếu cũng thực tức giận:“Lâm Lâm ngươi giúp Tư Đình xử hắn đi !”
“Quên đi, hắn bất quá chỉ là cái quân cờ.” Hứa Tư Đình quay đầu nhìn về phía Lãnh Úy:“Ta muốn đi tìm Sử Thái thú phu nhân.”
“Thật là phụ nhân điêu ngoa không phân rõ phải trái, gặp bà ta rồi thì thế nào?” Lãnh Úy vỗ vỗ bả vai Hứa Tư Đình:“Ngươi tới giảng đạo lý hay là giết bà ta? Ngươi là quan triều đình, hơi chút không chú ý có thể để kẻ thù bắt được nhược điểm, đến lúc đó bọn chúng bẩm báo Hoàng Thượng, ngươi chẳng phải là làm cho Hoàng Thượng khó xử?”
“Chẳng lẽ để cho bọn họ tiếp tục hãm hại Tiểu Mộ?” Nhớ tới bộ dáng đờ đẫn của Chu Mộ mấy ngày nay, Hứa Tư Đình trong lòng liền tràn đầy lửa giận cùng áy náy, nếu không phải chính mình vô ý để cho người khác biết quan hệ của mình cùng Chu Mộ, Sử phu nhân cũng sẽ không đoán được ngày đó là do Chu Mộ cố ý quấy rối.
“Không phải còn có Hoàng Thượng sao.” Lãnh Úy cười:“Hoàng Thượng đã sớm xem Sử Bành không vừa mắt , bất đắc dĩ hắn là lão thần, không thể tùy tiện hành động, ngươi dùng bồ câu đưa tin về kinh thành, cáo hắn dung túng thê nữ khi dễ dân chúng, vừa lúc cho Hoàng Thượng một cái cớ.”
“Đúng rồi, ngoài sáng có Hoàng Thượng, trong tối có ta.” Lãnh Tịch Chiếu cười ý vị thâm trường:“Hai mẹ con nhà đó ở Thịnh Kinh là kiêu kì ương ngạnh có tiếng , lần này vừa lúc có cơ hội chỉnh các nàng, dám dùng biện pháp xấu xa như vậy khi dễ Mộ Mộ, chúng ta sẽ đáp trả gấp bội !!”
“Hả?” Hứa Tư Đình nhìn Lãnh Tịch Chiếu, trong hoàng cung ai cũng nói y dễ chịu hiền lành, bất quá một khi tức lên là thật có thể ép người ta đến chết .
Lãnh Tịch Chiếu hí mắt cười, xoàch xoạch chạy về trong phòng lôi ra một đống cổ dược.
Ban đêm, Hứa Tư Đình lẻn vào quan dịch, dựa theo lời nói Lãnh Tịch Chiếu đem một lọ thuốc bột bỏ vào hộp son phấn của mẹ con Sử phu nhân.
Sáng sớm hôm sau, Chu Mộ trừng to mắt hoảng sợ.
“Tiểu Mộ ngươi tỉnh.” Hứa Tư Đình ngồi xuống, vuốt vuốt hai bên má của y.
“Ngươi ngươi ngươi ở trong phòng ta làm gì, tối hôm qua ngươi không phải đã trở về rồi sao?” Chu Mộ thực buồn bực.
Hứa Tư Đình nhọn mi, tối hôm qua từ quan dịch trở về muốn đến nhìn Chu Mộ ngủ có ngon không, kết quả ngồi nhìn y càng nhìn càng luyến tiếc, bất tri bất giác ngủ luôn.
Chu Mộ ôm gối đầu căm giận xoay người, trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại, Hứa Tư Đình nằm ở trên giường mình một đêm chính mình cư nhiên không biết! Võ công của hắn rốt cuộc cao hơn so với chính mình bao nhiêu lần chứ!
“Tiểu Mộ ngươi tức giận ?” Hứa Tư Đình lấy lòng đẩy đẩy y :“Ta chỉ ngồi đây một đêm mà thôi, cũng không làm gì khác.”
Chu Mộ không để ý tới hắn, kéo chăn qua che kín đầu, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi kiểm điểm chính mình, cho dù đánh không lại Hứa Tư Đình, cũng phải miễn cưỡng ngang bằng chứ nhỉ? Bằng không chỉ cần hắn hơi phản kháng một tí, chính mình chỉ có thể nằm dưới cả đời !!
Hứa Tư Đình thở dài, đem y từ trong chăn lôi ra:“Được được, ta về sau sẽ không phiền ngươi ngủ, được không?”
Chu Mộ khụt khịt mũi, nghĩ rằng ta mới không vì cái này mà sinh khí.
“Ăn điểm tâm đi.” Hứa Tư Đình dùng đồ ăn dụ hoặc Chu Mộ.
“Ừ.” Chu Mộ gật đầu, bụng thầm thì kêu, mấy ngày nay vẫn không có ăn cơm đầy đủ, hôm nay tinh thần tốt, lập tức cảm thấy bụng đói cồn cào :“Ta muốn ăn hoa quế tô, muốn ăn bánh bao, muốn ăn vịt quay, muốn ăn…. .”
“Tiểu thiếu gia nói ngươi chỉ được ăn đồ nhẹ thôi.” Hứa Tư Đình bất đắc dĩ đánh gãy y.
Chu Mộ ôm gối đầu, không phải chỉ bị áp một lần thôi sao, như thế nào chính mình liền trở nên bi kịch như vậy, lần sau ta nhất định phải ở trên!
Giữa trưa, hai mẹ con Sử phu nhân liền khởi hành trở về Thịnh Kinh, vênh váo tự đắc ngồi trong cỗ kiệu lớn để quan viên địa phương đưa tiễn.
Lãnh Tịch Chiếu cùng Hứa Tư Đình ngồi ở trên tầng hai của khách điếm, nhìn hai cỗ kiệu chậm rãi ra khỏi thành, cười đến đau bụng.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Hứa Tư Đình hỏi y.
“Chỉ là một ít thuốc bột bình thường.” Lãnh Tịch Chiếu nhịn cười, vẻ mặt trấn định uống trà:“Cũng không có gì, chỉ là trên mặt nổi rất nhiều mụn đủ màu, sưng thành cái đầu heo.”
“Đủ mọi màu sắc?” Hứa Tư Đình rùng mình:“Bao lâu mới hết ?”
“Không biết.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Lần trước ta hạ dược này là hai năm, bất quá lần này ta phối nhiều hơn, không chú ý phân lượng…… Bất quá không quan trọng, qua năm ba năm cũng hết à.”
Năm ba năm…… Hứa Tư Đình hấp khí lạnh, ác như vậy, Sử tiểu thư kia đừng nghĩ tới việc gả ra ngoài rồi.
“Nếu các nàng có thể giải thích, ta liền cho các nàng giải dược.” Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp mắt:“Bất quá phải chờ ta hồi kinh rồi nói sau…… Mộ Mộ thế nào rồi ?”
“Rất tốt , tinh thần so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều.” Hứa Tư Đình vuốt cằm, sáng nay y còn hung hăng hướng chính mình gào rống.
“Hắn hồi phục xem ra rất tốt, sẽ không có việc gì .” Lãnh Tịch Chiếu an ủi Hứa Tư Đình.
“Ừ, lần này cám ơn thiếu gia .” Hứa Tư Đình thay Lãnh Tịch Chiếu châm trà:“Nghe sư phụ nói các ngươi cũng đi tìm Sở Vô Thiên , không bằng cùng nhau đi, mấy ngày nay ta cũng dò xét được một ít tin tức, nói không chừng có thể dùng, nơi này ta cũng bố trí rất tốt, chờ thêm vài ngày Tiểu Mộ khỏe lên chúng ta liền cùng đi Dược Vương cốc, thế nào?”
“Tốt.” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, do dự một chút, nói:“Chu gia cùng long mạch, ngươi biết không?”
Hứa Tư Đình gật đầu:“Nghe Tiểu Mộ nói qua, Hoàng Thượng cũng biết, chính là Hoàng Thượng phái Tiểu Mộ cùng ta đến.”
Lãnh Tịch Chiếu híp mắt , nghĩ rằng cái tính thích làm mai mối cho người ta của Hoàng Thượng vẫn không chịu sửa……