Lam Khải Vu Mặc

Chương 7: Chương 7





Cả buổi hôm đó Du Tử Mặc cứ mơ mơ màng màng ở trên giường không thể làm gì được, Lam Anh ở bên giường lo lắng cún nhỏ nhà mình cậu nửa bước cũng rời khỏi giường mà chỉ ở bên cạnh trừ việc cho Tiểu Miêu Miêu ăn thì cậu không làm việc gì nữa
Buổi chiều vì thấy cún con đỡ nóng hơn một chút Lam Anh mới bớt lo lắng đi một chút giao cho Tiểu Miêu Miêu ở trong phòng trông trừng cún nhỏ.

Tiểu Miêu Miêu đột nhiên bị nhấc vào trong phòng đặt bên cạnh con thú kia vô cùng mờ mịt mà nhìn chủ nhân của mình, nhưng chủ nhân của nó chỉ đặt nó xuống đó rồi bỏ đi mà mà không nói một lời gì mà ra ngoài đóng cửa lại làm nó vô cùng khó hiểu nhìn con vật nhỏ đang vô cùng khó chịu kia.

Du Tử Mặc trong cơn mê man tỉnh lại nhìn xung quanh không thấy Lam Anh đâu mà bên cạnh lúc này chỉ có một con mèo đang ngơ ngác nhìn mình liền lê thân xuống khỏi giường đi về phía cánh cửa cào cào.

Thấy con vật kia đột nhiên di chuyển Tiểu Miêu Miêu cũng meo meo đi theo mặc dù không heieur hiện tại đang là cái vấn đề gì xảy ra.
Lam Anh ở bên ngoài đi mua đồ về vừa đem đồ vào trong nhà để trong phòng bếp xong liền nhanh chóng trở lại phòng ngủ của mình, vừa mở cửa ra thì đã thấy hai vật nhỏ trong nhà mình đang ngồi ở trước cửa cậu nhìn xuống cửa thì phát hiện ở dưới cauwr có khá nhiều vết cào.

Tiểu Miêu Miêu thì chắc chắn không vì cậu đã dạy cho nó từ khi nhận nuôi lại nhìn đến cún nhỏ Lam Anh chỉ có thể không trách nổi vì vật nhỏ này đang bị bệnh.

Vừa rồi ra ngoài Lam Anh ghé qua cửa tiệm của mình lấy về một ít thuốc cảm, buổi tối sau khi nấu ăn xong cậu trộn thêm ít thuốc vào cho cún nhỏ vì cậu không biết được là nhóc con này có bài trừ việc uống thuốc như Tiểu Miêu Miêu hay không.

Lúc cho ăn thấy không có vấn đề gì Lam Anh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cho hai vật nhỏ nghỉ ngơi xong Lam Anh liền rúc vào phòng ngồi bên cạnh vừa chăm sóc vật nhỏ vừa ngồi xem điện thoại, mấy ngày trước cậu có ở trên mạng có đăng một bài viết tìm cún nhỏ này bây giờ cũng trở về rồi Lam Anh liền lên trên thông báo một tiếng vì bài viết cũng được khá nhiều người quan tâm.

Sau khi lướt lướt một chút cậu cũng cảm thấy có chút buồn ngủ liền nằm xuống cất điện thoại qua một bên nằm ngủ.

Chờ đến khi Lam Anh đã ngủ say rồi cục nhỏ ở bên cạnh liền mở đôi mắt màu hổ phách kia nhìn cậu, Du Tử Mặc nhìn Lam Anh đang say ngủ vươn móng khẽ chạm lên khuôn mặt cậu, vừa chạm lên Lam Anh liền cau mày khẽ ưm một tiếng tránh đi khiến Du Tử Mặc lo lắng thu móng về hóa trở lại thành hình người ngồi bên cạnh Lam Anh.
Không nghĩ đến kỳ phát t.ình đã rối loạn đến như vậy? Du Tử Mặc vào phòng tắm nhìn chính mình ở trong gương căn bản không thể thực sự hóa hình mà cũng không trở lại dáng vẻ con người thực sự.

Kể từ sau khi mẹ anh qua đời đến bây giờ kỳ phát t.ình của anh vẫn không ổn định nhưng trước giờ không có trường hai kỳ phát tì.nh liên tiếp như này.

Lần trước còn đã uống thuốc lần này thì không có thuốc bên cạnh, nhìn bên ngoài thiếu niên ở trên giường năm ngủ đến một chút phòng bị cũng không có, Du Tử Mặc cắn răng nhịn lại cảm giác nóng nực đến khô khan kia ở trong cơ thể.
Lam Anh đang ngủ đột nhiên giật mình tỉnh dậy mò mò tay đến bên giường đến khi mò thấy cục long nhỏ kia cậu mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện bên cạnh không phải cún nhỏ mà là Tiểu Miêu liền giật mình ngồi dậy.

Tiểu Hắc, Tiểu Hắc không có ở đây?
10 phút trước.
Du Tử Mặc khó khăn đi ra khỏi phòng tắm tùy ý lấy một bộ đồ coi như là mặc lên thoải mái mặc vào nhìn Lam Anh vẫn còn đang ngủ chưa phát giác ra động tĩnh trong phòng.


Anh kiềm nén cảm giác thèm khát tận sâu bên trong, dụ.c vọng như một con hổ đói ở trong thâm tâm gào thét khôn cùng, nhưng anh không muốn làm cậu tổn thương, chỉ riêng thiếu niên nà anh không muốn làm vậy đối với cậu.

Ngồi xuống bên giường Du Tử Mặc vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen hơi ánh tím của Lam Anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trên chán cậu.
"Xin lỗi, tôi sẽ sớm trở lại bên cậu nhưng sẽ không phải là hình dạng kia, đừng buồn!" Du Tử Mặc ánh mắt vô cùng ôn nhu mà nhìn Lam Anh giọng nói trầm thấp có chút khàn nhẹ nhưng nghe ra vẫn là hướng người trước mặt vô cùng ôn nhu mà yêu thương.
Tìm xung quanh vẫn không tìm thấy Tiểu Hắc Lam Anh ngồi xụp xuống, lại bỏ đi nữa rồi, nhưng mà không thể chờ hết bệnh rồi mới bỏ đi được sao.

Đôi mắt Lam Anh đỏ lên ánh mắt như bao phủ một tầng hơi nước? Tại sao lại bỏ đi nữa chứ.

Tiểu Miêu Miêu bị âm thanh ồn ào đánh thức từ trong phòng ngủ của Lam Anh đi ra nhìn căn phòng gọn gàng ban đầu giờ đây như thể vừa có một cơn bão càn quét qua, còn có chủ nhân của nó đang ngồi ở bên đó.
"Meo....meo..?" Tiểu Miêu Miêu đi qua cọ cọ trên người chủ nhân của nó, Lam Anh nhìn mèo nhỏ hướng mình an ủi trong lòng lại dấy lên từng trận chua xót:"Miêu Miêu à, Tiểu Hắc lại bỏ đi nữa rồi chẳng lẽ em ấy không tin tưởng ta có thể giúp em ấy sao? Nhưng cho dù có thế nào cũng phải chờ khỏi bệnh đã chứ!"
Sau khi rời khỏi nhà của Lam Anh Du Tử Mặc hóa thành một con sói lớn chạy về nhà của mình nếu còn ở bên ngoài lâu thêm chút nữa thật không biết cơn phát t.ình có thể khiến anh phát điên như thế nào nữa.

Trở về nhà, Tiểu Bạch đang nằm trong ổ nghe thấy âm thanh lạch cạch phát ra từ ngoài cửa liền vểnh tai lên nghe ngóng, khi nhìn thấy một con sói lớn đi vào liền có hơi ngơ ngác nhưng ngay sau đó liền hướng con sói lớn kia gầm gừ đe dọa.


Du Tử Mặc lúc này đang vô cùng khó chịu nên cũng không để ý đến tiếng gầm gừ của con vật kia mà men theo hành lang về phía phòng của mình mệt mỏi nằm xuống trước cửa.

Giúp việc trong nhà nghe tiếng bên ngoài phòng khách liền chạy ra xem thì thấy trên nền nhà đều là những vết chân của thú vật lớn, cô nhìn theo dấu chân lên trên tầng hai nhưng không vội lên mà trước tiên trấn an Tiểu Bạch trước.

Trấn an Tiểu Bạch xong cô liền nhẹ cân đi lên trên tầng hai, dấu chân kia là đi về phía phòng của thiếu gia, ban đầu cô không nghĩ đến khía cạnh kia nhưng khi nhìn thấy con sói lớn nằm ở trước cửa phòng của thiếu gia cô liền hoảng sợ.
"T, thiếu gia, cậu, ôi trời ơi, đúng rồi là thuốc, cậu chờ tôi tôi lấy thuốc ức chế!" Giúp việc hoảng loạn đi xuống dưới nhà lấy lên hai liều thuốc ức chế giúp Du Tử Mặc tiêm vào.

Sau khi tiêm thuốc ức chế xong, cô cũng chỉ có thể giúp Du Tử Mặc đến đây còn lại cô chỉ cần xuống dưới nhà coi như chưa có gì xảy ra.
Sáng hôm sau, Du Tử Mặc khoác một cái áo khoác mệt mỏi từ trên phòng đi xuống, Tiểu Bạch ở dưới nhà đang ăn bữa sáng của mình nhìn thấy Du Tử Mặc từ trên phòng đi xuống nó có chút khó hiểu, cả ngày hôm qua chủ nhân của nó trở về khi nào vậy sao nó lại không biết được.

Du Tử Mặc đi xuống nhìn bữa sáng trước mặt không hề động đũa mà nhìn giúp việc đang dọn dẹp trong bếp giọng nói chẳng chứa một tia cảm xúc nào:"Gọi Giang Hân hẹn bác sĩ cho tôi?"
Giúp việc nghe xong không dài dòng mà gật đầu nhanh chân ra phòng khách gọi một cuộc điện thoại.

Không đầy mười phút sau ở ngoài liền vang lên tiếng chuông cửa, giúp việc nghe tiếng chuông liền chạy ra mở cửa.

Bên ngoài cửa là một nam nhân cao khoảng 1m8 mái tóc bạch kim dài được buộc lại để vắt trên vai, trên người mặc một chiếc áo blue khoác bên ngoài cùng một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng một chiếc quần âu đôi mắt màu lam nhạt sắc bén ẩn sau cặp kính cận mỏng nhìn cô gái đi ra mở cửa.
"Lăng thiếu, là anh ạ!" Giúp việc cúi chào nam nhân trước mặt:"Mời anh vào ạ!"
Lăng Vũ nhìn cô gật đầu nhẹ nhàng mỉm cười với cô giọng nói trầm ấm vang lên:"Tử Mặc đâu?"

"Thiếu gia vừa ăn sáng xong đã lên trên phòng rồi ạ!"
Lăng Vũ nghe vậy không hỏi thêm gì nữa mà đi vào trong, vừa vào bên trong liền nhìn thấy Tiểu Bạch ngồi ở trong phòng khách vừa nhìn thấy mình đi vào đã đựng cả đuôi cả lông lên đề phòng nhìn mình, anh quay lại nhìn giúp việc ở phía sau nói:"Là của cậu ta nuôi sao?"
Nghe Lăng Vũ hỏi vậy nhìn Tiểu Bạch không có thiện ý với khách mà vội vàng đi qua trấn an chó lớn lại hướng Lăng Vũ gật đầu:"Vâng ạ, thiếu gia mấy hôm trước đem về, tên là Tiểu Bạch ạ?"
Lăng Vũ nhìn Tiểu Bạch đánh giá một hồi cuối cùng không thèm để ý khinh thường khiêu khích nhìn nó đi lên trên tầng hai về phía phòng của Du Tử Mặc.

Trước cửa phòng gõ cửa một lúc đều là không có động tĩnh anh liền trực tiếp mở cửa vào liền nhìn thấy bộ dạng một con sói lớn vô cùng khó chịu đang nằm ở trên sàn nhà.

Đem cặp trên tay để xuống giường từ bên trong lấy ra hai liều thuốc ức chế tiêm cho Du Tử Mặc.

Sau khi được tiêm thuốc Du Tử Mặc mới ổn định lại yên tĩnh nằm ở trên sàn, Lăng Vũ cũng không ngồi không vào trong phòng thay đồ của Du Tử Mặc lấy ra một bộ đồ khi đi ra thì thấy Du Tử Mặc trong hình dáng con người ngồi ở trên giường.

Lăng Vũ đưa quần áo cho Du Tử Mặc sau đó kéo ghế ngồi xuống chờ Du Tử Mặc thay đồ xong đi ra.
"Cậu tiếp xúc với omega?" Lăng Vũ nhìn Du Tử Mặc nhàn nhạt nói.
Du Tử Mặc nhìn Lăng Vũ ngồi trên ghế giọng nói lạnh băng:"Em ấy không phải omega?"
"Không phải omega?" Lăng Vũ nhìn ánh mắt khinh thường nhìn Du Tử Mặc:"Tôi nói cậu cũng không phải là thằng nhóc lên ba mà không phân biệt được giữa beta với omega, khiến cho một alpha phát tì.nh như vậy nếu không phải là omega thì còn là gì?"
"Du Tử Mặc, cậu tự nghĩ đi, cho dù có là kỳ phát t.ình không ổn định thì chính cũng không khiến cậu đau đớn như vậy, trừ phi cậu cùng omega tiếp xúc mà không có làm gì!"
Nghe những lời Lăng Vũ nói đều đúng nhưng anh không cảm nhận được chút khí tức nào của Lam Anh khi ở gần, điều này rốt cuộc là vấn đề gì.......