Du Tử Mặc đi công tác bốn ngày sau khi trở về liền nhanh chóng xử lý công việc ở công ty rồi sắp xếp thời gian đến cửa tiệm của Lam Anh.
Ở trong một góc cửa tiệm thú cưng Tiểu Bạch nằm cuộn một đống say sưa ngủ nhưng khi bên ngoài vừa vang lên tiếng mở cửa đôi mắt đen láy lập tức mở ra chạy ra cửa.
Du Tử Mặc vừa vào trong không thấy Lam Anh đâu đang định tìm nhân viên trong tiệm hỏi thì từ bên trong Tiểu Bạch vừa nhìn thấy người đến là chủ nhân của mình liền lập tức vui vẻ chạy tới nhào lên người anh.
Ầm
Mấy nhân viên trong tiệm nghe tiếng lập tức chạy qua xem không chỉ vậy khách nhân trong tiệm cũng đều nhìn đến liền thấy cảnh một mỹ nam bị chó lớn trong tiệm nhào đến nằm trên đất.
Lam Anh từ bên trong nghe tiếng cũng nhanh chóng qua, vừa thấy một màn như vậy liền không nhịn được có chút buồn cười, còn hai thành phần trong cuộc Tiểu Bạch vẫn đang mừng rỡ ở trên người Du Tử Mặc mừng rỡ quẫy đuôi, Ngược lại Du Tử Mặc hiện tại mặt đen đến không thể đen hơn đem Tiểu Bạch tránh qua một bên chuẩn bị đứng dậy thì một bàn tay vươn tới cừng một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Anh không sao chứ?" Lam Anh vươn tay đỡ Du Tử Mặc đứng dậy lại nhìn Tiểu Bạch ở bên mỉm cười nói:"Tiểu Bạch chắc quá nhớ anh nên mới như vậy thôi!"
Nghe cậu nói vậy Du Tử Mặc cũng không tiện hướng Tiểu Bạch nổi giận, lại nhìn đến Lam Anh dịu dàng quan tâm con chó lớn kia Du Tử Mặc giọng nói có chút ghen tỵ nói:"Cậu hình như rất thích Tiểu Bạch?"
"A?" Lam Anh nhìn Du Tử Mặc ngượng ngùng nói:"Là do lúc trước trong nhà tôi cũng có một con chó nhưng chủ của nó không phải tôi chỉ là vô tình nhặt được bây giờ cũng không ở bên nữa cũng không biết nó đã an toàn trở về bên chủ nhân của mình chưa.......Chắc vì vậy nên đối với Tiểu Bạch...!"
Du Tử Mặc nghe vậy lại nhìn đến ánh mắt có chút buồn của Lam Anh liền chuyển chủ đề khác:"Đúng rồi lần trước tôi có nói sau khi đi công tác trở về sẽ mời cậu một bữa, không biết cậu rảnh hôm nào không?"
"Cái này....Ngày mai tôi rảnh, có gì anh gửi địa chỉ cho tôi là được?" Lam Anh nghĩ nghĩ một chút nói.
Du Tử Mặc nghe vậy liền vui vẻ nói:"Tôi đến đón cậu được mà dù sao cũng là tôi mời cậu mà!"
"Không cần đâu, tôi tự đi......?" Lam Anh chưa kịp từ chối thì Du Tử Mặc lại lần nữa cắt ngang:"Quyết định vậy đi tôi về trước đây có gì sẽ liên lạc lại sau!"
Du Tử Mặc cầm đai đeo cho Tiểu Bạch xong sau đó liền tạm biệt Lam Anh trở về, trên đường trở về tâm trạng Du Tử Mặc cực kỳ cao hứng, vừa trở về còn đặc biệt cho Tiểu Bạch ăn.
Giúp việc trong nhà nhìn thiếu gia nhà mình như vậy có chút ngoài ý muốn không tin nổi, lúc mới nhận nuôi Tiểu Bạch về đến nhìn thiếu gia cũng không thèm nhìn còn liên tục chê Tiểu Bạch quá xấu.
Mấy dạo trước mặc dù trong nhà còn có người trông Tiểu Bạch nhưng thiếu gia lại không chịu mà nhất định đem Tiểu Bạch đến tiệm thú cưng bên ngoài gửi đến hai tuần đến bây giờ mang về lại đột nhiên cao hứng mà cho Tiểu Bạch ăn.
Sáng hôm sau Du Tử Mặc đến công ty họp buổi sáng, mấy cao tầng ở công ty nhìn chủ tịch nhà mình đến mà tâm trạng thấp thỏm lo lắng không biết chủ tịch nhà bọn họ hôm nay sẽ như thế nào mắng bọn họ té tác nhưng khi nhìn thấy Du Tử Mặc đi vào theo sau là Giang Hân liền ngẩn người.....chủ tịch hôm nay hình như không giống thường ngày.
Quả thực là không giống thường ngày, khi bọn họ báo cáo về việc quảng bá bộ sưu tập mùa thu vớ việc tìm người quảng bá cho bộ sưu tập này Du Tử Mặc từ đầu đến cuối đều không ý kiến gì cũng không.
Không chỉ có bộ phận cao tầng đến cả Giang Hân cũng như vậy vô cùng muốn biết tại sao chủ tịch bọn họ hôm nay tâm trạng tốt như vậy.
Ở tiệm thú cưng Lam Anh nhìn điện thoại hiển thị tin nhắn cứ chốc chốc lại nhảy ra, tất cả đều là tin nhắn của chủ nhân Tiểu Bạch_Du Tử Mặc.
Khi nào cậu tan làm vậy tôi qua đón cậu
Không cần đâu, anh cứ gửi địa chỉ qua cho tôi đi
Vậy 4 giờ tôi qua tiệm của cậu được chứ, tiện mua chút thức ăn cho Tiểu Bạch
Cũng được
Lam Anh hết cách đành phải chấp thuận Du Tử Mặc, cậu tắt điện thoại thở dài một tiếng.
Lạc Liên ở bên cạnh thấy cậu như vậy liền lo lắng hỏi:"Anh sao vậy? Có chuyện gì sao ạ?"
"A, không, không có chuyện gì?" Lam Anh lắc đầu nói:"Đúng rồi, vừa rồi em nói Tiểu Bạch mấy nay không được khỏe, đã đi kiểm tra chưa?"
Lạc Liên gật đầu nhẹ nhàng vuốt ve con thỏ đang ngủ trong tay mình, giọng nói vừa lo lắng vừa buồn bã nói:"Bác sĩ nói Tiểu Bạch chỉ là bị suy nhược miễn dịch về sau rất dễ mắc bệnh sức khỏe cũng sẽ càng yếu đi!"
"Không còn cách nào sao?" Lam Anh không nghĩ rằng vật nhỏ này mấy ngày trước vẫn còn đang vui vẻ chạy nhảy ở tiệm của cậu bây giờ sức khỏe càng ngày càng yếu có thể sẽ không sống được lâu nữa.
Lạc Liên lắc đầu:"Bác sĩ nói trong thời gian này cứ để Tiểu Bạch thoải mái một chút có thể kéo dài được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu!"
"Tiểu Bạch ở với em tính đến giờ cũng đã 8 năm rồi không nghĩ đến một ngày em sẽ phải xa nó!" Lạc Liên nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng Tiểu Bạch, không chỉ với Lạc Liên mà đối với Lam Anh chú thỏ này đối với cậu cũng rất nhiều kỷ niệm.
Ngày đầu tiên Lam Anh mở tiệm, Lạc Liên mới là học sinh năm ba của một trường cao trung.
Cậu nhớ ngày hôm đó cậu bé này ôm theo một con thỏ đứng ở trước cửa tiệm lo lắng nhìn vào bên trong lưỡng lự không bước vào trong.
Đến khi cậu để ý đến mới biết cậu bé này muốn cậu giúp cho thỏ con của mình, cũng vì vậy mà cậu bé đó cùng thỏ nhỏ của mình trở thành vị khách đầu tiên của tiệm.
Về sau mỗi khi Lạc Liên rảnh rỗi hoặc bận việc học đều sẽ mang Tiểu Bạch đến đây chơi hoặc gửi lại nhờ cậu chăm sóc.
Hai người nói chuyện một lúc Lam Anh nhìn đồng hồ cũng đã gần bốn giờ cậu liền đứng dậy thu dọn một chút nhắc mấy nhân viên trong tiệm hôm nay đóng cửa sớm rồi cũng bảo Lạc Liên sớm trở về.
Thấy Lam Anh đóng cửa tiệm sớm như vậy Lạc Liên có chút tò mò nhưng hỏi thì Lam Anh không chịu nói nên cậu cũng không hỏi thêm nữa mà bế theo Tiểu Bạch ra về.
Du Tử Mặc ở công ty giải quyết xong công việc nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ liền nhanh chóng trở về nhà thay đổi chút đồ rồi chạy đến tiệm của Lam Anh.
Dừng xe ở một chỗ gần cửa tiệm thú cưng Du Tử Mặc xuống xe đi về phía cửa tiệm trên đường liền vô tình đi qua Lạc Liên từ cửa tiệm đi ra.
Vì lúc trước trong dạng thú ở cửa tiệm Lam Anh gặp Lạc Liên mấy lần đến tiệm còn vô cùng thân thiết với Lam Anh, Du Tử Mặc từ khi ấy liền đối với tiếu niên này không có chút cảm tình nào.
Nhưng cậu thiếu niên kia chỉ gặp Du Tử Mặc trong dạng thú cũng không hề biết Tiểu Hắc kia là anh nên khi đi qua Du Tử Mặc cũng không hề để ý đến.
Vào trong tiệm Lam Anh đang ngồi trước giá đựng đồ ăn cho thú cưng lựa tới lựa lui, mấy nhân viên trong tiệm thấy cậu ngồi đắn đo suy nghĩ liền tò mò hỏi:"Ông chủ, anh muốn cho Tiểu Miêu Miêu thử khẩu vị mới sao?"
"Hả? Không có?" Lam Anh khó hiểu nói:"Miêu Miêu khá kén ăn nên trước giờ tôi không có định đổi khẩu vị cho nó?"
"Vậy....?" Nữ nhân viên đang định hỏi tại sao cậu lại ngồi đắn đo chọn đồ ăn thú cưng như vậy thì từ ngoài cửa đã có người đi vào, Lam Anh nhìn ra thấy người đến là Du Tử Mặc liền đứng dậy đi qua:"Anh đến rồi, tôi đang không biết nên chọn cho Tiểu Bạch loại thức ăn nào anh qua xem chọn vài cái đi!"
"Tiểu Bạch không kén ăn tùy tiện chọn vài loại là được mà không cần phải cầu kỳ đâu?" Du Tử Mặc không để ý vấn đề này lắm tùy ý chọn vài loại rồi đưa cho Lam Anh đi thanh toán.
Ngồi ở trong tiệm chờ Lam Anh dọn dẹp xong rồi đóng cửa cũng mất gần 30 phút mới xong Du Tử Mặc chờ đến lúc cánh cửa bên ngoài hạ xuống liền lên tinh thần đưa Lam Anh đi đến nhà hàng đã đặt trước đó.
Vào bên trong nhà hàng Lam Anh có chút không tự nhiên nhìn mọi thứ bài trí trong nhà hàng đều vô cùng xa xỉ lại nhìn đến Du Tử Mặc đang trao đổi cùng quản lý nhà hàng cậu không nghĩ đến Du Tử Mặc sẽ đưa cậu đi ăn ở một nơi như này.
"Đi thôi!" Du Tử Mặc quay đầu lại gọi Lam Anh vẫn đang ngẩn người nói:"Cậu có món nào không thích ăn khoặc không ăn được không?"
"Không có, tôi không kén ăn!" Lam Anh hồi thần đi theo Du Tử Mặc.
Hai người đi lên một căn phòng trên tầng hai của nhà hàng bên trong bày trí khác với bên dưới sảnh, bên trong bày trí vô cùng đơn giản giữa bàn ăn với căn phòng là xen lẫn giữa hai sắc đỏ và trắng.
Du Tử Mặc kéo ghế ra giúp cho Lam Anh rồi mới ngồi xuống.
Sau khi hai người vào không lâu nhân viên liền lần lượt đem đồ ăn lên.
Nhìn từng món ăn được đem lên vô cùng đẹp mắt Lam Anh chỉ cảm thấy thực sự sống một đời này không hề đáng tiếc.
Thấy đồ ăn đã đem hết lên mà Lam Anh vẫn chưa động đũa Du Tử Mặc liền gắp một miếng gà hầm sen lên đặt vào trong bát cho Lam Anh nói:"Đây đều là những món bình thường tôi hay gọi ở đây không biết có hợp khẩu vị cậu không?"
"A, cảm ơn,?" Lam Anh nhận miếng gà ngại ngùng nói:"Anh cũng đâu cần thiết phải đặt chỗ như vậy đâu, tôi tùy ý là được rồi!"
Du Tử Mặc nghe vậy liền không cui nói:"Vậy sao được, cậu giúp đỡ Tiểu Bạch nhà tôi như vậy sao lại tùy ý được chứ!"
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, dần dần Lam Anh cũng đối với Du Tử Mặc cũng không quá xa cách mà thoải mái hơn.
Sau khi ăn xong Du Tử Mặc lại lái xe đưa Lam Anh trở về, ban đầu Lam Anh có ý định từ chối nhưng lời vừa đến miệng đã bị Du Tử Mặc cắt ngang muốn từ chối cũng không được..