Buổi tối, trước khi đi ngủ Lam Anh đem hai vật nhỏ trong nhà đi tắm một phen, Tiểu Miêu Miêu vừa nghe đến phải đi tắm liền kháng cự, vô cùng từ chối việc Lam Anh muốn đem nó đi tắm.
Vật lộn một phen cuối cùng Lam Anh cũng tắm xong cho hai con vật xong liền ôm ra ngoài phòng khách lấy khăn cùng máy sấy sấy khô lông.
Nhớ đến sáng nay khi tỉnh dậy Tiểu Hắc ở trên giường mình ngủ Lam Anh nghĩ vật nhỏ này hẳn là thích ngủ trên giường của mình liền sau khi cho Tiểu Miêu Miêu vào ổ ngủ liền ôm theo Tiểu Hắc vào trong phòng ngủ.
Du Tử Mặc đang định trèo lên ổ ngủ đột nhiên bị một vòng tay ôm lên khiến hắn không tự nhiên đờ người ra, cho đến khi được Lam Anh nhẹ nhàng thả xuống giường mới trấn tĩnh lại nhìn cậu thiếu niên kia.
Lúc sau vừa trấn tĩnh Du Tử Mặc lại bị người kia ôm vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt ve lông mao trên người.
"Tiểu Hắc chúc ngủ ngon!"
Du Tử Mặc cứ như vậy cứng đờ nằm trong lòng Lam Anh, thành ra cả đêm đó cún con nhà ta không ngủ được một miếng nào.
Mấy ngày sau đó, Du Tử Mặc vẫn luôn bám theo Lam Anh không rời nửa bước, còn cái người tên Lạc Liên gì đó sau hôm ấy cũng chỉ ghé đến có một lần.
Buổi tối ngày thứ tư, sau khi cảm nhận được Lam Anh đã ngủ sâu Du Tử Mặc liền trở lại hình dáng con người, đuôi và tai cũng không còn nữa.
Hắn nhìn thiếu niên đang say ngủ trên giường ánh mắt luyến tiếc nửa phần cũng không muốn rời đi.
Nhưng hắn cũng không thể ở lại đây mãi được, tiến đến bên cạnh giường Du Tử Mặc tỏa mùi hương của mình bao phủ lấy cậu thiếu niên kia sau đó lại cúi đầu hôn lên trán cậu mới thõa mãn rời đi.
Bắc Lan, công ty đứng đầu về ngành thời trang sau một đêm liền loạn lên vì thông tin chủ tịch nhà bọn họ mất tích, sau mấy ngày vất vả tìm kiếm ấy vậy mà vị chủ tịch kia lại tự mình trở về trên người lại không lấy một vết thương tích nào.
Giang Hân là trợ lý kiêm thư ký riêng của vị chủ tịch này sau khi nghe tin chủ tịch mất tích liền có chút muốn đổ bệnh, công ty đã rất nhiều việc mà chủ tịch còn mất tích không phải tất cả đống việc đó đều đổ lên đầu cô hết sao.
Bốn ngày dốc hết nhân lực của tập đoàn cũng như người của gia tộc cuối cũng con người đột nhiên biến mất kia lại đột nhiên trở về.
".......Chủ tịch, anh xem đây là những dự án vừa rồi, cùng với...!" Giang Hân lấy ra một xấp giấy tờ đặt trước mặt Du Tử Mặc giọng nói nghiêm túc trình bày:"Đây là một số bản thiết kế trang phục cho buổi ra mắt bộ sưu tập mùa thu sắp tới ạ?"
Giang Hân trình bày xong thấy Du Tử Mặc một lời cũng không lên tiếng liền khẽ gọi:"Chủ tịch? Du tổng?"
Du Tử Mặc đang ngẩn người nghe tiếng Giang Hân gọi liền giật mình đáp:"Còn vấn đề gì sao?"
"Dạ không ạ! Chủ tịch anh xem mấy bản thiết kế này đi, chỉ còn năm ngày nữa là quyết định bộ sưu tập mùa thu này rồi!" Giang Hân nhẹ nhàng đáp lời sau đó liền thu dọn đồ của mình rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Giang Hân nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ sau khi chủ tịch nhà bọn họ trở về rất là thường hay thẫn thờ như vậy.
Chẳng lẽ trong khi chủ tịch không ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Giang Hân lắc lắc đầu, cô không nên bổ nào nhiều quá sẽ không tốt a~ Ôm giấy tờ trở về phòng làm việc tự mình pha một ly cà phê thanh tỉnh đầu óc.
Du Tử Mặc ngồi trong phòng làm việc nhìn bản thiết kế mặt một chút tâm trạng xem cũng không có trong đầu lúc này chỉ toàn hình bóng cậu thiếu niên kia liền đứng dậy cầm theo chìa khóa xe ra ngoài.
Bên phía Lam Anh sáng hôm sau ngủ dậy phát hiện cún nhỏ mất tích cậu liền hoảng loạn chạy khắp nhà tìm kiếm, lại một vòng tìm kiếm khắp khu nhà cậu sống đều không thấy.
Cũng không thể bỏ không mở cửa tiệm Lam Anh liền đem một bộ dáng mất ăn mất ngủ mà đi đến tiệm, mấy nhân viên thấy Lam Anh đến trông dáng vẻ còn vô cùng mệt mỏi bên cạnh cũng không có bé cún liền lo lắng hơi han.
"Mất tích?" Một nhân viên vừa nghe xong liền sợ hãi nói:"Ông chủ, anh đã tìm kỹ chưa? Có khi nào chỉ là bé chui trốn ở chỗ nào không?"
"Tôi đã tìm hết tất cả ngóc ngách trong nhà, cả khu phố cũng tìm rồi!" Lam Anh không có một chút sức lực nào mệt mỏi nói.
Thấy ông chủ mệt mỏi như vậy mấy nhân viên chỉ có thể an ủi cậu nói:"Chắc bé sẽ sớm tự tìm về thôi, ông chủ đối với bé tốt như vậy mà sao bé có thể bỏ đi như vậy được?"
Mấy ngày sau Lan Anh vẫn một bộ dạng không có chút tâm tình nào từ cửa tiệm đến nhà từ nhà đến cửa tiệm, bé Tiểu Miêu Miêu ở nhà thấy chủ nhân như vậy cũng vô cùng lo lắng mà meo meo cọ cọ chân cậu an ủi.
Lúc Du Tử Mặc đến cửa tiệm thú cưng của Lam Anh chỉ thấy cánh cửa đóng chặt cùng một tấm bảng treo bên trên ⟨⟨tạm thời đóng cửa⟩⟩.
Du Tử Mặc chạm vào cánh cửa đóng chặt kia bàn tay khẽ nắm chặt lại, quay người trở lại trong xe dựa vào trí nhớ lái xe đến trước cửa nhà của Lam Anh.
Dừng xe trước cửa căn nhà vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ Du Tử Mặc chỉ có thể ngồi trong xe im lặng nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Một lúc sau cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra một thiếu niên đi ra trên tay còn đang ôm một con mèo phía sau đi ra theo một cô gái, hai người đứng ở trước cửa cười cười nói nói cô gái kia còn giơ tay lên xoa xoa đầu thiếu niên.
Du Tử Mặc ở đằng xa nhìn một màn như vậy cũng không biết hai người đang nói chuyện gì khiến hắn lúc này mặt đen như đít nồi đạp mạnh chân ga rời đi.
Lam Anh vừa rồi cảm giác một ánh mắt vô cùng quen thuộc luôn luôn nhìn đến trên người mình, cảm giác giống như thường ngày Tiểu Hác thường nhìn cậu.
Đến khi cậu đưa mắt muốn tìm ánh mắt kia thì ánh mắt ấy lại rời đi không còn nữa.
"Tiểu Anh? Làm sao vậy?"
Lam Anh lắc lắc đầu ánh mắt tràn đầy thất vọng nói:"Không có gì ạ, chị, bây giờ trở về luôn sao?"
"Cũng muốn ở nhưng hiện tại đang mang thai anh rể em không cho ở lại đâu!" Lam Nguyệt là chị gái ruột của Lam Anh, phân hóa là omega hình thù thú là một con thỏ tai cụp.
Cô nhéo nhéo má em trai mình nghiêm túc nói:"Chị thấy em mấy nay hình như gầy đi rồi, nhớ phải ăn uống đầy đủ nha!"
Lam Anh gật đầu ngoan ngoãn nghe lời phải:"Em biết rồi mà, sẽ ăn uống đầy đủ!"
Sau khi Lam Nguyệt rời đi Lam Anh liền thở dài một tiếng vẫn hi vọng mà nhìn quanh một lần tìm kiếm ánh mắt kia nhưng tất cả đều không có, không có ánh mắt cậu tìm kiếm.
Nghỉ ngơi ở nhà hai ngày Lam Anh lại tiếp tục công việc mở tiệm thú cưng, mấy nhân viên trong tiệm thấy cậu đi làm trở lại cùng tâm trạng thoải mái trong lòng liền nhẹ nhõm đi đôi chút, làm việc cũng thêm hăng hái hơn.
Sau ngày trở về từ nhà Lam Anh, Du Tử Mặc trong lòng phiền muộn không thôi, hai hôm sau lại lái xe đến cửa tiệm thú cưng của Lam Anh.
Nhìn cánh cửa mấy hôm trước còn đóng chặt đã mở Du Tử Mặc liền xuống xe đi vào trong tiệm.
Lam Anh đang chơi cùng một con thỏ con thấy có người đi vào liền đem thỏ con thả xuống đi lại tiếp đón:"Xin chào, không biết là anh.....?"
Du Tử Mặc vừa vào tiệm đã nghe được âm thanh quen thuộc kia đang định thốt lên hai chữ Lam Anh thì liền khựng lại, cậu chỉ biết anh trong hình dạng thú hóa không hề biết con thú mấy ngày trước cậu nhặt về là anh, nghĩ đến đây trong lòng Du Tử Mặc liền có chút mất mát không tả nổi.
Vừa nhìn người nam nhân bước vào cửa tiệm kia ngẩng dầu lên Lam Anh liền có chút khu ngjw lại khi nhìn thấy ánh mắt màu hổ phách vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ kia.
Thấy Lam Anh hướng mình nói chuyện Du Tử Mặc cũng không thất lễ im lặng, nhìn đến giá đựng thức ăn vặt cho thú cưng bên cạnh Du Tử Mặc liền nói:"Tôi muốn mua chút đồ ăn vặt cho thú ưng nhưng không biết nên chọn loại nào?"
Lam Anh nghe vậy liền hiểu, cậu nghĩ nghĩ một chút hỏi Du Tử Mặc:"Vậy bé con nhà anh là giống gì vậy? bao nhiêu tuổi rồi?"
"Là giống....giống Samoyed! Chắc là khoảng 4 tuổi?" Du Tử Mặc ấp úng nói dối, anh không nghĩ rằng có một ngày mình tự làm khó mình như vậy, cũng có thể nói là đến mua thú cưng mà.....
Lam Anh nghe vậy liền ngạc nhiên:"Anh nuôi Samoyed sao? Nếu là giống chó lớn như vậy thì tôi nghĩ rằng chắc bé sẽ thích loại này!" Lam Anh ngồi xuống từ trên kệ lấy một vài gói thức ăn của cún lên cho Du Tử Mặc.
Nhìn gói thức ăn cho thú cưng trên tay Lam Anh Du Tử Mặc không nhìn nhiều mà nói:"Vậy cậu giúp tôi lựa vài loại đi?"
Ra khỏi cửa tiệm thú cưng Du Tử Mặc nhìn túi đựng thức ăn cho vật nuôi trên tay mình liền không khỏi thở dài một tiếng trở lại xe đem túi ném ra ghế sau.
Một lúc sau Giang Hân đang ngao ngán nhìn đống công việc trên bàn thật sự có suy nghĩ muốn nộp đơn thôi việc, điẹn thoại để trên bàn đột nhiên vang lên tiếng chuông màn hình sáng lên hiển thị tên người gọi đến chủ tịch
"Chủ tịch, tôi nghe đây ạ!" Giang Hân vội vàng cầm điẹn thoại lên nghe máy, âm thanh đầu bên kia vừa lạnh vừa trầm từng câu từng chữ vang lên kèm theo đó sắc mặt Giang Hân cũng càng lúc càng kém càng lúc càng thêm đen:"Anh nói là mua chó sao?"
"Cô ý kiến gì về việc đó sao?" Du Tử Mặc nhàn nhạt hỏi lại trong âm thanh không nghe ra được một chút cảm tình nào.
Giang Hân nghe ra chủ tịch nhà mình tâm tình không ổn liền vội vàng nói:"K,không có ạ! Tôi hiểu rồi!"
Sau khi tắt máy Giang Hân hận không thể đem điện thoại ném vỡ, ha, mua chó, sao anh không tự hóa thú mà nuôi bản thân mình đi còn mua về làm gì chứ.
Tôi muốn nộp đơn thôi việc.
Giang Hân âm thầm gào thét trong lòng, gì mà trợ lý chủ tịch, gì mà lương cao, cô không cần cô muốn được nghỉ ngơi, lag nghỉ ngơi đó, chủ tịch của tôi ơi nếu anh muốn nuôi chó chi bằng anh về đaay giải quyết hết đống giấy này đi mà.
_____________________________
Ngoài vị tổng tài họ Lục nào đó kia thì giờ đây chúng ta có thêm một vị tổng tài nữa chuyên bắt nạt nhân viên của mình..