Mấy ngày sau Du Tử Mặc xử lý xong việc ở công ty nhánh ở nước ngoài xong liền đặt vé máy bay sớm nhất để trở về.
Ở trong nước Lam Anh ngồi trên ghế làm việc ở ngoài của tiệm mân mê điện thoại, mấy nhân viên ở trong tiệm lần đầu tiên thấy ông chủ nhà bọn họ không để ý đến công việc mà chỉ nhìn đến điện thoại đều đồng loạt ngạc nhiên.
Alex từ ngoài cửa đi vào lịch sự chào hỏi nhân viên, thấy Alex mỉm cười chào hỏi mấy nhân viên nữ đều đỏ mặt ngại ngùng còn mấy nhân viên nam thì tỏ ý ghét bỏ.
Ông chủ nhà bọn họ đã có chậu rồi mà người này còn có ý tứ kia với ông chủ, bạn thân gì chứ ai mà tin được (눈‸눈).
Sau khi chào hỏi xong Alex đi thẳng đến bàn làm việc Lam Anh đang ngồi gõ gõ lên bàn.
Lam Anh đang mân mê điện thoại đột nhiên có người gõ lên bàn cậu liền ngơ ngác nhìn lên, thấy người trước mặt là Alex cậu liền ngạc nhiên:“Alex? Sao cậu lại đến đây?”
“Rảnh rỗi nên qua đây hỏi cậu có muốn ra ngoài đi chơi không?” Alex kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt Lam Anh.
Lam Anh nghe vậy liền lắc đầu cười nói:“Hôm nay không tiện mình có việc bận rồi!”
Không nghĩ là Lam Anh sẽ từ chối như vậy Alex cũng chỉ đành tiếc nuối, không đi chơi cũng có thể ngồi ở đây cùng nhau nói chuyện.
“Vậy …?” Alex đang nói thì từ bên ngoài một giọng nói trầm nhẹ trong đó còn chút yêu thương:“Tiểu Anh!”
Nghe tiếng cả hai người đều nhìn ra ngoài, thấy người đến là Du Tử Mặc Lam Anh liền cong cong khoé mắt ngồi dậy đi ra phía Du Tử Mặc:“Tử Mặc? Sao lại về đây rồi, đã nói xuống máy bay là gọi cho em mà?”
Ngược lại với Lam Anh, Alex vừa nhìn thấy người kia ánh mắt liền có chút trầm xuống, lúc thấy Lam Anh hướng người kia ánh mắt cong lên vui vẻ cùng với giọng nói tràn đầy ý cười của Lam Anh ánh mắt của anh ta càng trầm hơn.
Không chỉ Alex, vừa rồi thấy Lam Anh cùng người khác nói chuyện còn vui vẻ như vậy Du Tử Mặc đem Lam Anh ôm vào trong lòng hôn nhẹ lên trán cậu ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người kia.
“Em còn công việc sao lại có thể bắt em chạy đến chạy đi đón anh được chứ?” Du Tử Mặc nhéo nhéo má của Lam Anh hơi không vui:“Anh đi có mấy ngày mà cái má sữa sắp mất luôn rồi!”
“Đâu có chứ!” Lam Anh mỉm cười, nhớ đến ở đây còn có người khác Lam Anh liền tách ra khỏi tay Du Tử Mặc.
Thấy cậu như vậy Du Tử Mặc cũng không khó chịu gì anh nhìn về phía Alex đứng bên trong hỏi Lam Anh:“Tiểu Anh, cậu ta là ai vậy?”
“À!” Lam Anh nghe Du Tử Mặc hỏi vậy liền quay đầu nhìn Alex nói:“Cậu ấy là Alex người lần trước em nói với anh rồi đó!”
“Vậy sao?” Du Tử Mặc nhướn mi nhìn Alex sau đó đi lại gần anh ta đưa tay nở một nụ cười xã giao vô cùng thân thiện:“Chào cậu, tôi là Du Tử Mặc là…!” Anh nói một nửa dừng lại vươn tay kéo Lam Anh vào trong lòng mình ánh mắt khiêu khích nhìn Alex nhấn mạnh nói:“Bạn trai của Tiểu Anh!”
“…” Alex nghe vậy trong lòng vô cùng khó chịu nhưng trước mặt Lam Anh vẫn cố nhịn xuống đưa tay bắt tay Du Tử Mặc:“Chào anh!”
Hai bàn tay nắm siết chặt, giữa hai người khói lửa sét đánh đùng đoàng.
Lam Anh cảm thấy có gì đó hơi lạ giữa hai người liền lên tiếng tách ra:“Tử Mặc, anh vừa xuống máy bay thì về nhà nghỉ trước đi, một lát em giao tiệm cho mọi người rồi em về sau!”
“Không cần đâu, anh chờ em rồi về!” Du Tử Mặc vừa nói vừa nhìn về phía Alex đứng bên kia.
Thấy vậy Lam Anh cũng không nói nữa bảo Du Tử Mặc đứng đợi mình một chút sau đó liền chạy đi.
Lam Anh đi rồi Du Tử Mặc liền thay đổi sắc mặt lạnh lùng nhìn Alex, thấy anh nhìn sang Alex cũng lạnh nhạt nhìn phía anh.
Hai người nhìn nhau một lúc ở giữa tanh tách tia điện loé ra ngay lúc lửa chiến sắp bùng lên giữa hai con người này thì Lam Anh đi lại, cậu giao việc lại xong cho nhân viên liền quay lại.
Thấy giữa hai người nhìn nhau im lặng không nói gì thì liền đi qua.
“Tử Mặc, ngày mai anh nhớ bảo giúp việc đưa Tiểu Bạch đến để kiểm tra với tỉa lông!” Lam Anh cầm túi đeo của mình trên bàn sau đó đi lại bên cạnh Du Tử Mặc, nói xong lại quay qua Alex đứng đối diện:“Alex, mình về trước nha!”
Du Tử Mặc lấy túi đeo của cậu cầm lấy giọng nói nhẹ nhàng:“Tiểu Bạch bị bệnh sao?”
“Không có, hôm trước anh vừa đi thì ngày hôm sau chị giúp việc đưa nhóc đó đến với một chân bị gãy, không biết là nghịch đến mức nào mà lại như vậy!..” Lam Anh cười cười trả lời, nhớ đến dáng vẻ Tiểu Bạch buồn rầu nhìn đôi chân bị bó cứng của mình giọng nói càng nhiều thêm ý cười.
Thấy cậu nói đến vui vẻ như vậy Du Tử Mặc cũng ở một bên đi cạnh nghe cậu nói cũng thỉnh thoảng tiếp lời cậu một chút.
Xe Du Tử Mặc đỗ ở đó không xa nên hai người đi một lúc là đến, Giang Hân ngồi trong xe chán đến sắp trầm cảm đến nơi rồi thì thấy Du Tử Mặc đi cùng một cậu thiếu niên khác vừa đi vừa cười nói vui vẻ thì ngạc nhiên đến ngẩn cả người.
Tiếng mở cửa xe vang lên Du Tử Mặc đứng bên ngoài một tay giữ lấy cửa cho Lam Anh vào trong xe trước sau đó mới ngồi vào trong.
“Chủ tịch, đây là…?” Giang Hân ngồi ở ghế lái phụ đợi Du Tử Mặc lên xe rồi bảo tài xế lái xe đi sau đó mới lên tiếng hỏi.
Lam Anh ngồi trong xe cứ nghĩ chỉ có mỗi tài xế xe mà không hề để ý đến có thêm một người ngồi ở ghế lái phụ, khi Giang Hân lên tiếng cậu có chút ngơ ngác nhìn lại cô sau đó nhìn Du Tử Mặc.
Thấy cậu như vậy Du Tử Mặc liền lên tiếng.
“Cô ấy là Giang Hân, trợ lý của anh!” Du Tử Mặc ngắn gọn giới thiệu Giang Hân với Lam Anh.
Vậy thôi sao? Giang Hân nhìn Du Tử Mặc thấy anh im lặng như vậy có chút đau lòng cô theo anh bao nhiêu năm mà khi anh giới thiệu với người kia chỉ có ngắn gọn như vậy thôi sao(ب_ب) trợ lý Giang Hân tổn thương nha.
Lam Anh nghe vậy liền mỉm cười với cô nói:“Tôi là Lam Anh!”
Ngắn gọn giới thiệu xong Giang Hân nhìn vị chủ tịch nhà mình cũng không dám ho he thêm ý nào cố gắng làm một cái bóng đèn với công xuất thấp nhất.
Lái xe đến trước cửa nhà Lam Anh, thấy đã đến cửa nhà mình Lam Anh mở cửa xuống xe sau đó Du Tử Mặc cũng mở cửa xuống sau, anh đi đến chỗ cửa ghế lái phụ nhắc nhở Giang Hân vài việc ở công ty xong rồi mới đi lại chỗ Lam Anh.
Vào trong nhà, Lam Anh đem túi đồ để lên trên tủ sau đó lấy dép ra thay, ngẩng đầu thấy Du Tử Mặc còn đang đứng bên ngoài cậu liền lên tiếng gọi anh đi vào.
Nghe tiếng Lam Anh Du Tử Mặc quay lại nhìn cậu nói gì đó với người đang gọi điện xong liền đi vào trong ôm lấy Lam Anh từ phía sau dụi mặt vào hõm cổ cậu ngửi ngửi mùi hương trên người cậu.
“Anh đi tắm trước đi cho đỡ mệt!” Lam Anh đứng yên để anh ôm, bàn tay nhẹ nhàng như có như không vỗ vỗ lên tay Du Tử Mặc.
Nghe cậu nói Du Tử Mặc buông tay khỏi người cậu hôn cái chóc lên môi cậu sau đó thay giày lấy quần áo đi tắm.
Ngồi ở ngoài phòng khách xem TV, Du Tử Mặc tắm xong ra ngoài thấy Lam Anh ngồi trong phòng khách xem TV Du Tử Mặc liền đi qua ngồi xuống bên cạnh tựa lên vai cậu.
Một bên nặng đi Lam Anh liền nhìn qua thấy Du Tử Mặc dựa trên vai mình hai mắt nhắm lại, thấy vậy cậu liền thả lỏng người ra để anh dựa vào.
Du Tử Mặc nhắm mắt ngủ một lúc thì tỉnh dậy thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì anh nhìn sang thì thấy tiểu ngốc nhà mình đang dựa vào lưng ghế ngủ.
Anh day day trán hơi mệt mỏi sau đó đứng dậy cúi người ôm Lam Anh lên đi vào trong phòng của cậu.
Khi Lam Anh tỉnh dậy cậu mơ mơ màng màng nhìn trước mặt thì thấy phía trước mặt mình là lồng ngực phập phồng thở đều ngẩng đầu lên thì thấy Du Tử Mặc đang ngủ, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bên hông cậu.
Nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường Lam Anh nheo nheo mắt nhìn thấy cũng không còn sớm liền nhẹ nhàng cẩn thận đặt tay Du Tử Mặc xuống khỏi người mình đang chuẩn bị xuống khỏi giường thì lại bị người kia túm lại.
“Làm sao vậy?” Giọng nói Du Tử Mặc có chút trầm khàn khi vừa mới tỉnh ngủ ánh mắt hơi mở ra nhìn Lam Anh.
Thấy anh tỉnh Lam Anh liền nhẹ giọng hỏi:“Em làm anh tỉnh sao? Cũng không sớm nữa nên em muốn xuống bếp làm bữa tối để lát anh dậy rồi cùng ăn!”
“Không cần đâu!” Du Tử Mặc kéo cậu nằm xuống lại giường đem cậu ôm vào trong lòng:“Anh đặt đồ ăn tý nữa rồi lấy, bây giờ nằm xuống đây ngủ tiếp!”
“A!” Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn Du Tử Mặc nhắm mắt muốn ngủ tiếp nhịn cười nói:“Tử Mặc, anh thành sâu lười rồi!”
“Vậy anh cũng biến em thành sâu lười cùng anh luôn!” Du Tử Mặc hôn lên trán cậu giọng cưng chiều hết mực nói.
Nghe anh nói vậy Lam Anh liền bật cười ôm lại Du Tử Mặc.
Hai người ngủ một lúc đến khoảng bảy tám giờ tối mới dậy, Du Tử Mặc để Lam Anh đi tắm trước sau đó mở điện thoại đặt đồ ăn tối.
Cậu tắm xong ra ngoài đã thấy Du Tử Mặc ngồi ở trong phòng khách nghe điện thoại liền đi qua.
“Tắm xong rồi? Thức ăn anh xếp trên bàn rồi vào ăn trước đi anh nghe điện thoại xong vào ăn sau!” Du Tử Mặc đem điện thoại để ra xoa xoa tóc còn hơi ươn ướt của Lam Anh.
Gật đầu nghe lời, Lam Anh vào trong bếp lấy bát ra sau đó mở điện thoại ra xem một lúc rồi để bên cạnh nhìn Du Tử Mặc vẫn đang nghe điện thoại chân mày hơi khẽ nhíu lại biểu tình nghiêm túc khi làm việc khiến cậu có chút trầm mê.
Nghe điện thoại xong quay sang thấy Lam Anh vẫn còn nhìn mình anh liền đi qua gõ nhẹ một cái lên trán cậu giọng nói có chút không vui.
“Nói em ăn trước đi sao còn chưa ăn?”
Lam Anh bị gõ một cái hơi nhăn mặt xoa xoa trán mình, nghe anh nói vậy liền hơi đỏ mặt:“Muốn chờ anh cùng ăn!”.