Lam Khải Vu Mặc

Chương 12: Chương 12





Một tuần sau đó Du Tử Mặc đưa Lam Anh đến bệnh viện kiểm tra lại nồng độ hormone trong cơ thể.Lăng Vũ ngồi trong phòng làm việc nhìn thấy Lam Anh đẩy cửa vào thì hai mắt liền sáng rực nhưng khi nhìn thấy Du Tử Mặc đi vào theo sau liền xụ mặt ra.

Biết hai người đến kiểm tra Lăng Vũ liền đưa Lam Anh đến phòng kiểm tra hormone.

Sau khi rút máu để kiểm tra xong Lam Anh ngồi ở trong phòng chờ nhìn Du Tử Mặc đứng ở bên ngoài nói chuyện gì đó với Lăng Vũ, một lúc sau Du Tử Mặc đi vào trên tay cầm theo tờ giấy bên trên là kết quả kiểm tra của Lam Anh.

Lam Anh nhận tờ giấy Du Tử Mặc đưa cho nhìn hệ số bên trên có chút không hiểu lắm.
"Lăng Vũ nói là hormone của cậu đã ổn định lại rồi nhưng mà cậu vẫn phải đúng chu kỳ uống thuốc nếu không sẽ rất bất tiện!" Du Tử Mặc giọng nói nghe ra có chút lạnh nhạt nhưng bên trong lại đối với Lam Anh vô cùng dịu dàng mà nói.
Lam Anh nửa hiểu nửa không, từ khi cậu có kết quả phân hóa khi 18 tuổi cậu chỉ luôn được giáo dục về tính chất của beta còn omega và alpha cậu không hề biết gì cả nếu có cũng chỉ là một phần nhỏ mà ai cũng biết từ khi sinh ra.

Thấy cậu ngơ ngác như vậy Du Tử Mặc liền nói qua một chút về ảnh hưởng của kỳ phát tì.nh cho cậu nghe, sau khi đưa Lam Anh trở về, Du Tử Mặc chỉ dặn dò cậu thêm một chút về việc uống thuốc và kỳ phát tì.nh rồi cũng không ở lại mà rời đi luôn.

Nhìn bóng dáng chiếc xe dần khuất xa Lam Anh nhìn túi thuốc trên tay mình trầm mặc một lúc rồi mới quay lại trong nhà.

Tiểu Miêu Miêu ở trong nhà đang ve vẩy đuôi nằm ở trên thành cửa sổ nghe tiếng khóa cửa mở liền đứng lên vươn móng duỗi thân thể nhảy xuống chạy ra ngoài cửa nhìn thấy Lam Anh đi vào liền chạy qua cọ cọ bên chân cậu.
Cúi xuống đem Tiểu Miêu Miêu ôm lên dùng ngón tay cọ cọ lên trên mũi nó:"Tiểu Miêu Miêu à, từ giờ lại chỉ có hai chúng ta ở nhà thôi!"

Tiểu Miêu Miêu ở trong lòng Lam Anh không hiểu chủ nhân nhà mình đang nói cái gì chỉ cảm thấy hiện tại nó chỉ cảm thấy được xoa vô cùng thoải mái.

Đem mèo con vào trong nhà thả xuống ghế sau đó vào trong phòng đem thuốc cất vào trong ngăn kéo rồi nhìn điện thoại thấy cũng vẫn còn sớm liền ra ngoài ôm theo Tiểu Miêu Miêu đến cửa tiệm thú cưng.

Một tuần không đến cửa tiệm mấy con thú trong tiệm vừa thấy cậu đến liền tỏ ra vô cùng phấn khích, mấy nhân viên trong tiệm thấy Lam Anh cũng vô cùng vui mừng liên tiếp tỏ ra vô cùng quan tâm mà chạy đến liên tục hỏi thăm.

Tiểu Miêu Miêu sau khi được Lam Anh thả xuống liền lon ton chạy đến khu vui chơi vô cùng tỏ ra uy quyền mà thống lĩnh khu vui chơi này.
"Ông chỉ, anh không biết đâu, mấy ngày anh không đến tiệm mọi người ai cũng không có tâm trạng làm việc, mấy con thú nhỏ không được gặp anh liền vô cùng buồn bã luôn!"
"Đúng vậy, ông chủ, anh đã đi khám chưa bác sĩ bảo như nào?"
"Anh sức khỏe không có vấn đề gì chứ?"
Mọi người trong tiệm xôn xao hỏi thăm Lam Anh làm cậu không biết phải trả lời câu hỏi của ai trước liền trả lời qua loa mà nói:"Tôi không sao, chỉ là ốm vặt bình thường thôi, để mọi người phải lo lắng rồi!"
"Vậy thì tốt rồi, anh không biết đâu hôm đó nhìn sắc mặt anh kém như vậy làm bọn em sợ muốn chết luôn!"
"Khi nào anh đi làm tiếp vậy ông chủ?"
Lam Anh nghe vậy liền cười nói:"Chắc là từ ngày mai, sức khỏe cũng ổn rồi sao tôi có thể làm lười ở nahf được chứ!"
Nghe cậu nói như vậy mọi người liền bật cười bảo cậu nếu được thì nghỉ ngơi thêm mọi việc ở cửa tiệm đã có mọi người lo được rồi.

Nói chuyện với mọi người không lâu thì sắc trời cũng muộn Lam Anh liền không ở lại nữa mà bế Tiểu Miêu Miêu còn đang mải chơi trở về.


Tiện đường về cậu ghé qua một cửa hàng mua ít đồ chuản bị cho bữa tối, mấy ngày Du Tử Mặc ở nhà không cho phép cậu ra ngoài nên mọi việc mua sắm thức ăn cho bữa ăn đều là Du Tử Mặc mua.

Hai túi lớn trên tay lại còn ôm thêm một con mèo trên tay Lam Anh mãi mới có thể mệt mỏi trở về nhà.

Vừa về đến gần nhà từ đằng xa Lam Anh nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đứng trờ ở trước cửa nhưng vì đứng ở xa nên cậu không thể nhìn rõ, đến khi lại gần Lam Anh mới nhìn rõ người kia là ai khiến cậu có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.

"Du Tử Mặc?" Lam Anh không hiểu tại sao Du Tử Mặc lại đứng ở trước cửa nhà mình đi lại:"Sao anh lại đứng ở đây?"
Du Tử Mặc thấy Lam Anh nói như vậy liền tỏ vẻ không vui cầm lấy hai túi đựng thức ăn cho bữa tối từ trên tay cậu cầm lấy giọng nói buồn bực nói:"Em hỏi vậy ý là không muốn anh ở lại đây?"
Lam Anh nhìn vẻ mặt không vui của Du Tử Mặc không khác gì một đứa trẻ con mà có chút nhịn cười, thấy cậu như vậy Du Tử Mặc càng không vui.

Lấy chìa khóa trong túi mở cửa vào trong nhà, Lam Anh đem mèo con thả xuống sàn nhà sau đó cầm túi thức ăn trên tay Du Tử Mặc đi vào trong bếp vừa nói:"Tôi tưởng là anh sau khi tôi ổn định lại rồi thì sẽ trở về nhà chứ không ở đây nữa!"
Nghe vậy Du Tử Mặc liền đi qua đứng tựa vào cửa bếp nói:"Chính là do anh không tin tưởng, em đối với việc uống thuốc rất không nghe lời nên anh mới phải ở đây trông chừng em!"
"Tôi cũng đâu phải là trẻ con đâu mà anh lại nói như vậy?" Lam Anh không nghe nổi quay lại trừng mắt nhìn Du Tử Mặc một cái sau đó cầm rau từ trong túi ra để vào trong chậu rửa lại từ trên giá lấy một cái rổ để sang một bên lấy bên trong ra hai củ cà rốt để vào trong rổ đưa cho Du Tử Mặc:"Đem gọt vỏ giúp tôi!"
Nhận lấy rổ Du Tử Mặc vào trong cầm lấy dao gọt đặt rổ lên trên bàn sau đó cẩn thận gọt vỏ.


Một tuần ở nhà của Lam Anh kỹ năng bếp núc của anh cũng tăng thêm một tập.

Lần đầu nấu hai bát mì đã khiến cho cái bếp của Lam Anh không còn ra dạng, lần thứ hai Lam Anh nhờ anh gọt hai củ khoai tây thì hai củ sau khi gọt xong Lam Anh nhìn không còn ra dạng nữa mà bàn tay của Du Tử Mặc thì được dán mỗi bàn sáu cái băng cá nhân.

Gọt vỏ cà rốt xong Du Tử Mặc đem cà rốt rửa sau đó hỏi Lam Anh dùng để nấu món gì rồi giúp cậu cắt ra.

Bữa tối Lam Anh nấu một nồi cà ri, Du Tử Mặc nhìn hai đĩa cà ri ở trên bàn băn khoăn nhìn Lam Anh.

Thấy anh nhìn mình như vậy Lam Anh lấy bát đặt ra cùng với thìa cười nói:"Anh không cần nhìn như vậy, biết anh không ăn được cay nên không cho cay nhiều đâu!"
Nghe vậy cảm giác băn khoăn trên gương mặt Du Tử Mặc có chút giãn ra sau đó chờ Lam Anh ngồi xuống rồi bắt đàu ăn.

Ăn xong Lam Anh đem thức ăn chi thú cưng cùng đồ ăn vặt của mèo con ra cho bé ăn lại nhìn Du Tử Mặc đứng ở ngoài ban công nghe điện thoại.

Một lúc sau Du Tử Mặc nghe điện thoại xong đi vào thấy Lam Anh đang ngồi xem chương trình trên tv liền đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu cùng xem.

"Tiểu Anh, em còn nhớ con chó nhỏ lúc trước em nhặt về không?" Du Tử Mặc bâng khuâng nhắc đến.

Lam Anh đang tập trung xem tv nghe Du Tử Mặc nói vậy trong đáy mắt có chút ngạc nhiên nhìn anh:"Anh, sao anh lại biết?"
Thấy cậu ngạc nhiên như vậy Du Tử Mặc liền im lặng nhìn cậu một lúc sau trước mặt Lam Anh xuất hiện không phải là Du Tử Mặc nữa mà là một con chó sói lớn với bộ lông màu đen một bên tai đặc biệt khác lạ với màu trắng cùng với đó là đôi mắt màu hổ phách kia.


Lam Anh nhìn con chó lớn trước mặt mình như không thể tin được.

"Anh, anh là.......?"Giọng nói của cậu có chút run run.

Thấy cậu như vậy Du Tử Mặc liền hóa lại hình dạng con người nhìn cậu đôi mắt hổ phách kia một chút cũng không rời cậu:"Em nghe việc alpha và omega có gen đặc biệt trong người rồi đúng không?"
Lam Anh không nói chỉ gật đầu, sau đó Du Tử Mặc bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Lam Anh nghe từ việc lần đầu tiên gặp mặt cậu cho đến việc lần thứ hai gặp lại, việc cậu kí.ch thích kỳ phát t.ình.

Nghe hết mọi chuyện Lam Anh vẫn có chút không tin được nhìn Du Tử Mặc không nghĩ tất cả mọi chuyện bắt đầu đều là vì Du Tử Mặc xuất hiện.

"Em giận anh sao?" Du Tử Mặc thấy Lam Anh từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng liền kéo tay cậu ôm cậu vào trong lòng:"Xin lỗi vì giấu em lâu như vậy, vốn dĩ anh muốn nói ra sớm hơn nhưng sợ em sẽ không tin anh cho nên anh mới....!"
Nhìn Du Tử Mặc Lam Anh nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Du Tử Mặc ở cửa tiệm cậu mới nhận ra lúc ấy làm sao mình lại cảm thấy Du Tử Mặc có chút quen mắt hóa ra là vậy.

Tiểu Hắc tại sao đột nhiên mất tích đột nhiên trở lại, tại sao cậu vừa kể cho Du Tử Mặc nghe chuyện mình lo lắng cho bé thú mình nhặt được thì hôm sau Tiểu Hắc đã trở lại.

"Anh, vậy tại sao....?"
"Vì anh yêu em, lần đầu tiên em cứu anh lúc đó anh đã có cảm tình tốt với em, dần dần sau đó từ cảm tình tốt trở thành yêu, anh yêu em Tiểu Anh, chúng ta hẹn hò với nhau được không?" Du Tử Mặc vừa nói sắc mặt dần dần có phần đỏ lên, nhìn anh như vậy Lam Anh không nghĩ anh cũng có mặt này nhưng việc anh nói cậu vẫn chưa thể đồng ý.

"Chuyện đó, tôi cần thời gian suy nghĩ đã!" Lam Anh nhẹ giọng nói, Du Tử Mặc nhìn Lam Anh không từ chối mình mà nói vậy trong đáy mắt liền hiện lên một tia vui sướng ôm chặt lấy Lam Anh nói:"Được, anh nhất định sẽ khiến em đồng ý cùng anh hẹn hò!".