Làm Học Bá Trong Văn Niên Đại

Chương 17: Chương 17





Hai cái bánh hấp đường đỏ do Dương Từ đem đến được gói cẩn thận trong lá sen sạch sẽ, anh đặt lên chiếc ghế đẩu bên cạnh chuồng bò.

Khi Tạ Nghiễn Thanh phát hiện bên trong là cái bánh hấp đường đỏ, phản ứng đầu tiên của cậu là trả lại bánh.
  Nhưng cậu nhìn bầu trời dần sáng, vì hai cái bánh mà chạy qua tìm Dương Từ cũng không tiện.

Dù sao thì thân phận của cậu không chỉ nhạy cảm mà còn có danh tiếng xấu, nếu mọi người nhìn thấy cậu tiếp xúc với Dương Từ, e là không biết lại bị người ta tính kế như thế nào nữa.
  Ngay khi cậu đang loay hoay với cái bánh vẫn còn hơi nóng, ông Tạ nghe thấy động tĩnh liền chạy đến.

Ông Tạ nhìn hai cái bánh trên tay, liền đoán được người vừa tới là ai.

Bây giờ người duy nhất sẵn sàng tiếp xúc với họ trong tình huống này cũng chỉ có đứa trẻ trông ngớ ngẩn ngày hôm qua.
  Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của đứa cháu, ông lão bước tới cầm lấy một cái bánh, đưa vào miệng không nói lời nào.

Ông Tạ không tinh tế như Tạ Nghiễn Thanh, suy nghĩ của ông rất bộc trực và thẳng thắn.

Dương Từ đối với hai ông cháu họ rất tốt, cùng lắm thì sau này họ sẽ đối xử với Dương Từ tốt hơn
  Tuy không có vật chất nhưng một người đã từng là ông lớn trong quân bộ, còn người kia là một trong những học bá hàng đầu ở kinh đô.

Chẳng phải Dương Từ đó rất thích học sao? Hai ông cháu họ một văn một võ, những thứ có thể dạy Dương Từ có rất nhiều, họ hoàn toàn có thể nhận nổi lợi ích từ Dương Từ mang đến.
  Ông Tạ vừa ăn vừa nói: "Ừm, hương vị rất ngon.

Loại bánh hấp đường đỏ này nên ăn khi còn nóng, con cũng đừng lo lắng gì, cùng lắm sau này khi dạy người ta thì tận tâm hơn."
  Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy khẽ nhíu mày, cậu không ngại gian khổ, chỉ sợ chính là nợ ân tình của người khác.

Nhưng ông nội nói cũng có lý, cùng lắm là sau này cậu sẽ chỉ dạy Dương Từ thành tài, còn có ông nội cũng có thể dạy cho Dương Từ một chút võ thuật.
  Sau khi nghĩ thông rồi, Tạ Nghiễn Thanh không còn lo lắng nữa.


Cậu muốn đưa những cái bánh còn lại cho ông nội, muốn ông nội bồi bổ cho thân thể của mình.

Nhưng ông nội cũng không muốn lấy của cậu nữa, mà chỉ vào Tạ Nghiễn Thanh cười nói: "Người ta là đặc biệt đưa cho cháu, ta ăn một miếng cũng là được thơm lây, không ăn mấy cái còn lại nữa đâu."
  Tay nghề của Lưu Tiêm Mai rất tốt, bánh đường đỏ vừa thơm vừa mềm.

Tạ Nghiễn Thanh chỉ cắn một miếng, liền nhớ đến khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu thường làm món ngon cho cậu.
  Bởi vì cuộc sống lúc trước quá tốt, vì không để cho mình đau lòng, sau khi bị điều xuống nông thôn cậu không dám nghĩ tới nữa.

Bây giờ nghĩ lại, Tạ Nghiễn Thanh trong lòng không khỏi chua xót, ngay cả hốc mắt cũng có chút đỏ lên.
  Cậu hơi hung hăng mà ăn hết bánh, sau đó tìm cái sọt và cái liềm định đi làm.

Cậu phải nhanh chóng chuẩn bị cỏ cho ngày hôm nay để cậu có đủ thời gian chuẩn bị bài học, bởi vì cậu rất nhanh sẽ sớm bắt đầu làm giáo viên.
  ...
  Lúc này, Dương Từ đang đi đến đại đội dân quân, nhưng trong đầu anh chỉ toàn là cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Anh luôn biết rằng Tạ Nghiễn Thanh rất xinh đẹp, chính vì vẻ ngoài nổi bật của Tạ Nghiễn Thanh, cậu mới bị một kẻ biến thái như Trần Túc Thần nhắm trúng.
  Nhưng biết thì biết, dưới trạng thái không hề chuẩn bị tinh thần, Dương Từ vẫn hứng chịu làn sóng công kích sắc đẹp khi bất ngờ nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Nghiễn Thanh đang tắm với mái tóc ướt.
  Đặc biệt là vẻ đẹp hiện tại của Tạ Nghiễn Thanh là một vẻ đẹp vô cùng mong manh dễ vỡ.

Giống như cậu vốn là một vương tử, nhưng giờ phút này lại bị giam cầm thật sâu, mỹ nhân nhuốm đầy tro bụi và bùn đất, cho người ta cảm giác yếu đuối vẻ đẹp bị hủy hoại, làm cho người ta không khỏi thổn thức và thương xót.
  Dương Từ nhanh chóng lắc đầu, xua tan những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu và sải bước về phía đại đội dân quân.

Trước khi Dương Từ chạy đến đại đội dân quân, anh đã gặp những người dân quân đang chạy vào buổi sáng.

Nhiều dân quân ở đây biết anh, khi họ vừa nhìn thấy Dương Từ liền lần lượt chào hỏi với anh.

Đọc ????????????yện hay ????ại [ ???? ????Ù????????????UYỆN.Vn ]
  "Này, Dương Từ lại tới tìm anh hai của ngươi sao?"

  "Có phải đến đưa đồ ăn cho đại đội trưởng không?"
  "Hôm nay sao không phải là Mộng Liên tới?"
  Dương Từ nghe vậy nở nụ cười, vỗ vỗ đồ vật trong ngực, "Đúng vậy, ta tới tìm anh hai, mang đồ ăn cho hắn."
  Những thứ quý giá như bánh đường đỏ không phải lúc nào cũng có để ăn.

Đây vẫn là Lưu Tiêm Mai phát hiện ra Dương Mộng Liên có một lon đường đỏ, trong khi Lưu Tiêm Mai khóc lóc ầm ỉ đã múc đi ba thìa đường đỏ, sau đó nghiến răng tinh tế làm ra nó, trước đây chỉ có trong những ngày lễ Tết mới hấp một nồi lớn.
  Dương Từ không thể nhịn cười khi nghĩ đến cảnh chị hai oa oa kêu lên.

Nói đến việc đường đỏ của chị hai bị mẹ phát hiện cũng là vì chị hai quá phô trương, nhất định muốn khoe với các chị em, nhưng không may Lưu Tiêm Mai lại tình cờ đụng phải.
  Nghĩ đến bộ dạng đáng thương của chị hai lúc đó, Dương Từ định lúc về sẽ lại mua một ít đường đỏ.

Số tích phân hiện tại của anh không đủ để gia đình anh có cuộc sống sung túc, nhưng những thứ như đường đỏ vẫn đủ dùng.

Chẳng qua là hai hộp sữa bột mua lúc trước đã đến nên anh phải tìm cách quang minh chính đại mà lấy ra.
  Nhà ở của đại đội dân quân cũng là những ngôi nhà ngói nhỏ nhưng có phần ngăn nắp hơn nhà ở trong thôn.

Đó là loại nhà nhỏ san sát nhau thành dãy, hàng trước và hàng sau cách nhau không quá ba mét.
  Khi Dương Từ tìm thấy anh hai của mình, anh ta đang nhận điện thoại trong văn phòng.

Thấy dáng vẻ nhàn hạ của anh hai, hẳn là chị dâu hai từ trong huyện thành gọi cho anh ta.
  Kể từ sau lần trong nhà phân gia đó, vào ngày thứ ba phân gia chị dâu hai cũng dọn ra ngoài.

Nhưng cô chỉ là tự mình chuyển đến huyện thành, đồ đạc của cô và anh hai vẫn còn ở nhà.

Dù sao thì công việc của anh hai vẫn ở quê nhà nên không có cách nào chuyển cả nhà đi nơi khác như gia đình anh cả.
  Chị dâu hai là một giáo viên dạy ngữ văn ở trường trung học huyện, cô có một ký túc xá độc lập trong trường.


Chị dâu hai cho dù không ở trường học, cũng có thể trở về nhà mẹ đẻ ở cùng người nhà.

Điều kiện gia đình chị dâu hai cũng tương đối tốt nên không quan tâm đến chuyện con gái lấy chồng trở về ở.

Ngoài ra, chị dâu và anh trai của chị dâu hai đã có nhà, cha mẹ của chị dâu hai cũng hy vọng con gái của họ sẽ trở về ở, như vậy hai vợ chồng họ sẽ không phải quá cô đơn.
  Thấy Dương Từ đến, anh hai vội vàng cúp điện thoại, Dương Từ lấy cái bánh hấp mà anh mang đến.

Đừng nhìn anh cả và anh hai đều đã phân ra rồi, bề ngoài Lưu Tiêm Mai cũng là yêu thương Dương Từ hơn.

Nhưng những đứa trẻ khác cũng là thịt trên người Lưu Tiêm Mai, vì vậy trong nhà có đồ ăn ngon cũng không thể thiếu phần của họ.
  Ngay khi Dương Quốc Hữu nhìn thấy những chiếc bánh đường đỏ, anh ta không quan tâm đến việc tay mình có bẩn hay không, liền cắn vài miếng và ăn hết chúng.

Dương Từ đã đưa cho anh ta tổng cộng bảy cái bánh, sau khi Dương Quốc Hữu ăn hết bốn cái liền, anh ta gói ba cái còn lại và định mang đi.
  Thực ra Lưu Tiêm Mai đã đưa tám cái cho con trai thứ hai của mình, Dương Từ đã đưa cho Tạ Nghiễn Thanh hai cái của mình.

Trên đường đi, anh không thể cưỡng lại mùi thơm, anh đã trộm ăn một cái của anh hai.
  Lúc này nhìn thấy anh hai đang gói bánh lại, vẻ mặt muốn đem đến đâu đó, Dương Từ nhất thời không nhịn được hỏi: "Anh hai, anh đây là định đi đâu vậy?"
  "Hôm qua chị dâu của ngươi không được khỏe, ta đang định nhân lúc nghỉ ngơi sẽ đến xem một chút.

Vừa vặn là mẹ đưa cho mấy cái bánh, cho nên ta liền đem qua cho cô ấy nếm thử."
  Lưu Tiêm Mai biết rằng khẩu vị của con trai thứ hai rất lớn, cho nên bà đã cho anh ta tám cái.

Dựa theo khẩu vị lớn ngày thường của Dương Quốc Hữu, anh ta có thể ăn sáu cái một lần, hai cái còn lại có thể ăn sau khi luyện tập.

Dương Từ không ngờ anh hai lại yêu vợ mình như vậy, nghĩ đến mình lén ăn bánh hấp của anh hai nên có chút áy náy, lấy ra một ít mứt vỏ hồng.
  Thấy vậy, anh hai cũng không khách khí với Dương Từ, sau khi đưa tay lấy đi một ít mứt vỏ hồng, anh ta đưa cho Dương Từ một tờ 5 tệ.
  Dương Từ nhìn thấy cảnh này hai mắt sáng lên, không khỏi đuổi theo anh hai đang đi ra ngoài, nói: "Anh hai, anh hai, em cùng anh đi huyện thành nha, rất lâu rồi em chưa tới đó."
  Dương Quốc Hữu ở đây có một chiếc mô tô sidecar* quân đội màu xanh, đây là phương tiện di chuyển đẹp nhất và ngầu nhất trong thời đại này, chỉ có Cục công an và đại đội dân quân mới có thể sử dụng nó.

Dương Từ đã từng nhìn thấy Dương Quốc Hữu chạy xe vài lần trước đây, mỗi khi anh ta đi qua thôn, phía sau sẽ có một đám trẻ con đuổi theo.
(*mô tô sidecar: xe có chỗ ngồi nhỏ kế bên)
  Dương Quốc Hữu dừng lại, nhíu mày liếc Dương Từ một cái, "Ta đi gặp chị dâu ngươi, nhưng cô ấy lại không thích ngươi, ngươi đi theo không sợ bị tủi thân sao?"

  "Cô ấy không thích em, em liền không đến nhà cô ấy.

Hiện tại em có tiền có vé, định đi cửa hàng bách hóa (tòa lầu bách hóa) xem một chút.

Giày của em đều hỏng rồi, em muốn đi mua một đôi giày."
  Dương Quốc Hữu khẽ hừ một tiếng, đi vài bước mới nói: "Đi thôi, đi huyện thành cũng đừng náo loạn, ta ở nơi đó không bảo vệ được ngươi."
  Dương Từ sau khi nghe những lời đó ngay lập tức vui vẻ đi theo, như ý muốn mà ngồi lên xe của Dương Quốc Hữu.

Mặc dù cuộc hành trình thực sự suôn sẻ như anh mong muốn, nhưng do con đường bây giờ cực kỳ gập ghềnh, Dương Từ đã mất nửa mạng khi đến huyện thành.
  Dương Quốc Hữu ném anh vào cửa hàng bách hóa, sau khi hẹn giờ quay lại, anh ta liền không quản đến Dương Từ đang ngồi xổm bên vệ đường.

Dương Từ vẫn ngồi xổm bên đường một lúc lâu, sau đó xoa đầu và đi đến cửa hàng bách hóa.
  Anh nói là đến siêu thị để mua giày, nhưng thực ra là vì hai lon bột trong không gian có thể danh chính ngôn thuận mà đem ra.

Anh đến đây chỉ là để mở mang tầm mắt, nhìn cái trung tâm mua sắm lớn nhất trong thời đại này mà thôi.
  Chỉ là miệng thì nói rằng sẽ không mua đồ gì, nhưng khi thực sự đi nhìn ngắm thì lại khác.

Khi Dương Từ đi một vòng và đi ra, anh vẫn nhịn không được mà mua một ít đồ.
  Dương Từ có rất nhiều tiền trong tay nhưng vé có thể sử dụng thì không có nhiều.

Vì vậy, ngay cả khi anh muốn mua những thứ khác, dù anh có tiền cũng không mua được.
  Ngay sau khi Dương Từ rời khỏi cửa hàng bách hóa, vừa cúi đầu nhìn xuống những thứ anh vừa mua, vừa suy nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu, anh đã chạm mặt với Tô Ấu Đình, người đang đi thẳng vào cửa hàng bách hóa.
  Đối phương hiển nhiên không ngờ tới sẽ gặp được Dương Từ, cô sửng sốt một chút rồi hốt hoảng bỏ chạy, xem Dương Từ là thứ gì đó bẩn thỉu.
  Thấy vậy, Dương Từ có chút không biết nên cười hay khóc, thật lòng mà nói từ sau khi anh xuyên không đến, hình như anh chưa từng chọc giận Tô Ấu Đình, tại sao lần nào cô cũng phản ứng mạnh mẽ như vậy.
  Dương Từ không khỏi lắc đầu, mặc kệ Tô Ấu Đình hốt hoảng bỏ chạy, sau khi tìm một góc không có người, anh lấy hộp sữa bột đã thay ra.
  Bởi vì vẫn còn sớm so với thời gian đã định, Dương Từ tìm một chỗ ngồi xuống và mở hệ thống Taobao đã lâu không mở.

Trước khi xuyên không Dương Từ cũng là một người nghiện mua sắm, anh chưa bao giờ mở hệ thống Taobao vì sợ bản thân, một người nhịn không được liền đem toàn bộ tích phận tích lũy được dùng hết.
  Sau một thời gian dài nỗ lực chăm chỉ, Dương Từ đã tích lũy được rất nhiều tích phân.

Anh muốn mua một số văn phòng phẩm cho mình, định tận dụng thời điểm này để mua sắm trên Taobao..