Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 90: Run rẩy




Thợ gõ: Dờ thiếu hiệp

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Rễ cây lạnh lẽo dần dần ấm lên bởi nhiệt độ cơ thể. Có những lúc cây Giờ Ngọ thấy mệt mỏi, nó ngừng chuyển động, lúc ấy Hạ Tử Dụ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngoại trừ những khoảnh khắc ấy ra, Hạ Tử Dụ lại phát hiện thêm nhiều phương pháp khiến cho cái cây này trở nên hưng phấn, dù cho y chẳng hề mong muốn loài cây không có ý thức này trở nên như vậy.

Trong bóng tối, tay Hạ Tử Dụ bị trói lại và treo lên, y quỳ xuống giữa ảo cảnh chằng chịt đan xen, nhẫn nhịn cảm giác rễ cây nhẵn nhụi lướt trên làn da run rẩy. Thỉnh thoảng đám dây leo ấy sẽ quấn thành roi và quất xuống, khiến cho cả cơ thể y run lẩy bẩy. Lại có những lúc, dây leo nhung nhúc cử động, khiến Hạ Tử Dụ chỉ có thể khóc nức nở và cố gắng vùng vẫy.

Y bị trói trong bóng tối, chỉ biết rằng sáu mươi năm trôi qua là có thể được gặp Tần Kiến Tự. Nhưng khoảng thời gian sáu mươi năm này đằng đẵng đến mức nào.

Y không nhịn được bấm đốt ngón tay thử tính thời gian, thế nhưng không thể nhận ra đã bao nhiêu lâu trôi qua. Thỉnh thoảng y thầm nghĩ, liệu Tần Kiến Tự có oán giận y một đi không trở lại hay không, một mình hắn ngồi trong tòa vương phủ rộng lớn và chứng kiến thời gian trôi qua, chứng kiến vương triều mà cả hai cùng chung sức tạo dựng dần dần đi đến bờ vực sụp đổ, đó là cảm giác cô đơn và đau đớn đến nhường nào.

Chiếc rễ cây bóng loáng lại xuất hiện rồi leo lên đùi y. Hôm nay hình như nó không thoải mái cho lắm, nó dùng vài ba chiếc dây leo để quất lên người Hạ Tử Dụ, mang đến cảm giác châm chích âm ỉ. Mông lập tức bị sưng lên đỏ ửng và run rẩy.

Y sắp không chịu đựng được nữa rồi.

Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại ở trong bóng tối, dần dần phong bế các giác quan và ý thức.

- --

Còn ở trần gian, lại bẵng đi mười năm.

Ban đầu Tần Kiến Tự nghĩ rằng chỉ là mười ngày, mười lăm ngày, chắc chắn sẽ đợi được đến lúc Hạ Tử Dụ trở về.

Sau đó là một tháng, hai tháng... Ngày qua ngày càng lúc càng đằng đẵng. Vương phủ giữa mùa đông quạnh quẽ heo hút, tuy Tần Kiến Tự không biểu đạt cảm xúc gì ở trên mặt, nhưng mọi người đều nhận ra hắn đang không ổn chút nào.

Cứ như là người mất hồn, dường như hắn đã hoàn toàn rơi và vực sâu của sự tuyệt vọng và suy sụp, không còn đường ra.

Sau đó Tần Kiến Tự bắt đầu kết giao với những thuật sĩ giang hồ, tìm hiểu các loại kỳ môn độn giáp, thậm chí còn nghiên cứu bất kể ngày đêm. Hắn luôn lầm lì không nói chuyện, có lần hắn ra khỏi vương phủ rồi mấy chục ngày sau mới đội gió quay về, chẳng ai biết hắn đã đi đâu.

Ngày qua ngày cứ như từng hạt cát rơi xuống, một người một mèo cũng ở lại vương phủ suốt mười năm, thay Hạ Tử Dụ trông nom Tần Kiến Tự. Có những khi Hạ Tử Phong tìm ra cách chết mới, hắn sẽ tung tăng đi tìm Tần Kiến Tự để thử nghiệm, sau đó vẫn không có tác dụng gì.

Cho đến một hôm, khi Tần Kiến Tự bước ra từ trong phòng, mọi người đều sững sờ.

Cơn gió lướt qua bờ vai, thổi tung những sợi tóc bên tai. Một mái tóc bạc trắng như tuyết xõa xuống đầu vai và dài tới tận lưng. Tần Kiến Tự ung dung đi ra ngoài, Lâm Dung Nhi ôm mèo, ngẩn người nhìn theo hắn.

"Tóc của hắn..."

"Meo."

Ngón tay Lâm Dung Nhi vuốt lưng mèo, nàng khẽ nói: "Thời gian mới trôi qua một phần sáu thôi."

"Meo~"

- --

Khi bông tuyết tung bay, mèo nhỏ đứng trên mái nhà, lông mèo dính những bông tuyết li ti. Nhiếp chính vương đang đứng ở thao trường phía xa.

Nhưng hắn đã không còn là Nhiếp chính vương nữa. Sau khi Thập nhất đệ băng hà, lại có một vị đế vương mới lên ngôi. Tân đế phong hắn làm Thanh Bình Vương, ban đất Tề làm đất phong, hàm ý trong đó rất rõ ràng: bây giờ hắn có thể đến đất phong mà hưởng thụ nhàn tản, không cần quan tâm đến triều chính nữa.

Nhưng Tần Kiến Tự muốn chờ Hạ Tử Dụ quay về nên không có ý định đi đâu cả. Vị trong hoàng cung kia bắt đầu lấy lại quân lính và quyền lực.

Sau đó Tần Kiến Tự đích thân dẫn quân bao vây hoàng cung một lần, chứng minh rằng mãnh hổ ngủ đông không phải là mèo bệnh, lúc ấy tân đế mới chịu dừng lại.

Từ đó về sau, nơi cao nhất của Tàng Thư Các trong hoàng cung đã trở thành nơi mà Tần Kiến Tự đến nhiều nhất mỗi ngày. Hắn bắt đầu uống rượu, mượn cơn say để khiến mình tê liệt. Chỉ có một hai canh giờ ngắn ngủi mỗi ngày, khi hắn hoảng hốt lạc vào trong cơn mơ, lúc ấy Tần Kiến Tự mới có thể nhìn thấy hình bóng mờ ảo của Hạ Tử Dụ.

Hắn nhìn thấy Hạ Tử Dụ bị treo giữa nơi u ám, muốn vươn tay ra ôm lấy y nhưng không biết vì sao mà lại thấy rễ cây tràn lên eo y. Mái tóc hắn xõa xuống, cánh môi run rẩy dán lên gáy Hạ Tử Dụ, đầu mút của rễ cây lập tức thò lên, cũng quấn lấy làn da sau gáy đang run rẩy ấy.

Hắn hôn Hạ Tử Dụ, ép y tách môi ra để hôn sâu hơn. Hắn thấy Hạ Tử Dụ đau đớn nhíu mày lại, dòng lệ chảy ra từ khóe mắt.

Vì sao Hạ Tử Dụ lại khóc, hắn không hề biết.

"Là bản vương đây..."

Trang phục bị cởi ra một nửa, rễ cây uốn lượn quất lên bờ mông trắng nõn đang run lên của Hạ Tử Dụ, khiến cho toàn thân y đột nhiên run lập cập. Rễ cây tiếp tục trườn bò, nhanh chóng cắn nuốt tất cả.

Hắn nghe thấy Hạ Tử Dụ cất giọng yếu ớt gọi tên của hắn.

"Không!"

Tần Kiến Tự bừng tỉnh, nhìn bầu trời đen kịt ở bên ngoài. Hắn xoa lên trán, đầu hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Ngày nào hắn cũng mơ thấy cảnh tượng ấy. Hắn chỉ có thể xác định rằng Hạ Tử Dụ vẫn còn sống, nhưng có lẽ y đang phải chịu sự tra tấn nặng nề. Hắn chỉ mong mình ngủ được nhiều hơn một chút nữa để có thể nhìn thấy Hạ Tử Dụ. Nhưng sau đó ở trong mộng, Hạ Tử Dụ luôn bị treo ở nơi ấy như một món đồ sứ xinh đẹp mà không có sự sống.

Không thể tiếp tục như thế này được.

Tần Kiến Tự đứng lên, hắn sẵn sàng ký tên vào khế ước đầy tội ác, cho dù sống không bằng chết thì cũng phải tìm ra tung tích của Hạ Tử Dụ.

- ----------------------