Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi.
Trên La Phong Sơn có Lục Thiên Quỷ Thần. Từ khi Cung chủ của Điềm Chiêu Tội Khí Thiên Cung quay về, trật tự của âm phủ ổn định hơn nhiều. Tuy rằng vẫn còn một vị Sở Giang Vương đang lịch kiếp trên trần gian nhưng những quỷ sai cấp dưới vẫn có thể tự mình xử lý các loại công việc.
"Đã nghe tin gì chưa?" Thần Đồ Uất Lũy ngồi chơi cờ trước Quỷ Môn Quan, cất tiếng chào Bạch Vô Thường đi ngang qua, "Nhị Điện của các ngươi sắp lịch kiếp trở về rồi đấy."
"Nhị Điện mới vào luân hồi chưa tới bốn mươi năm mà?" Bạch Vô Thường dừng bước, "Cách đây không lâu ta vừa mới câu hồn của vị hoàng đế nhỏ kia, ai ngờ tên hoàng đế đó thật là xảo quyệt, y trốn vào trong tay áo của Nhị Điện, bây giờ chẳng biết phải giải quyết ra sao."
"Chứ không phải là Nhị Điện sắp quay về hả?"
"Đâu có."
Thần Đồ Uất Lũy cùng nhìn nhau rồi lắc đầu.
Sau khi Cung chủ Thiên Cung quay về thì đã bắt tay vào điều tra một số chuyện. Sở Giang Vương vốn không có tên trong danh sách lịch kiếp, hiển nhiên là bị nắm đầu ra để tra xét cho rõ ràng. Khi tra đến chỗ Ti Mệnh mới biết hóa ra Sở Giang Vương nào có đi lịch kiếp, rõ ràng là đang hưởng thụ sung sướng ở trần gian. Theo quy định thì phải bắt về, nhưng chín vị Diêm Vương còn lại đã năn nỉ thay cho hắn.
"Vậy cứ làm như thế đi." Cung chủ Thiên Cung vung bút lên.
Sau đó, "làm như thế" là làm thế nào, những người bên dưới chẳng ai biết cả.
Cùng lúc ấy ở trần gian, Nam Vũ với Bắc Tần mở cửa biên giới để hỗ trợ lẫn nhau. Cải cách mới đã dẫn đến việc thay đổi rất nhiều quan viên, họ đều tận trung với cương vị của mình.
Khoảng thời gian ấy được người đời sau gọi là thời kỳ hưng thịnh "Cảnh Nguyên chi trị". Tuy chỉ là một thời kỳ huy hoàng ngắn ngủi nhưng cũng đã níu kéo được triều Vũ trước bờ vực suy vong, duy trì vương triều sắp sụp đổ ấy thêm gần một trăm năm nữa.
Cho đến khi Đức Tông băng hà.
Tháng Ba mưa phùn lất phất, làn mây khói giăng quanh đỉnh núi xanh. Tiếng chuông cổ kính trang nghiêm ngân vang khắp kinh thành.
Cả triều đình và nhân gian đều đau xót, các chùa chiền đạo quán đều không ngớt tiếng chuông. Bách tính tự nguyện ăn chay và mặc áo tang suốt hai mươi bảy ngày. Ngày đưa tang, dòng người đi đưa tiễn kéo dài hơn mười dặm.
Khi những người khiêng quan tài bước ra khỏi Đức Thắng Môn, Hạ Tử Dụ đang ngồi trên nắp quan tài và ăn tế phẩm của mình.
"Tần Kiến Tự, trẫm muốn ăn gà nướng."
Nhiếp chính vương cưỡi ngựa đi đằng trước, lông mày khẽ nhíu lại.
"Trẫm thèm quá đi mất, chắc chắn vì lúc đi chưa kịp ăn no. Tần Kiến Tự ngài xem, trẫm sắp thành ma đói rồi, vậy mà đến một con gà nướng mà ngài cũng không nỡ mua cho trẫm."
"Tần Kiến Tự, ngài có nghe thấy không. Ngài đừng có giả vờ điếc, trẫm muốn ăn gà nướng!"
"..."
Hồn ma nào đó lại bay lên rồi lượn vòng quanh Tần Kiến Tự. Tần Kiến Tự bị làm phiền đến mức không nhẫn nhịn nổi nữa, cuối cùng giơ tay lên gọi người tới.
"Vương gia?"
"Chuẩn bị một con gà nướng."
"Gà, gà nướng?" Đại thần theo sau ngỡ ngàng.
Tần Kiến Tự nói rất hàm ý, "Để làm tế phẩm cho tiên đế."
"À à."
Ám vệ vội vã đi mua gà. Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, Vương gia với tiên đế đúng là tình cảm phu thê thắm thiết. Từ khi tiên đế băng hà đến nay, tế phẩm đặt trước bài vị nhiều hơn cả mười bàn Mãn hán toàn tịch rồi.
Chẳng ai biết rằng ấy là bởi hồn ma nào đó thường xuyên thổi gió lạnh bên tai hắn.
- --
Cuối cùng Hạ Tử Dụ cũng được ăn gà như ý muốn trước khi ra khỏi thành.
Bầu trời mờ mịt hơi sương bao trùm cả nửa kinh thành. Giọt mưa bay lất phất, không nhìn rõ khuôn mặt của những người đi trên đường, họ đều che ô trắng vừa trang nghiêm lại vừa long trọng.
Ngói xanh tường trắng san sát nhau, phía xa xa là Tử Cấm Thành với tường đỏ ngói lưu ly được khoá lại trong những cánh cổng hoàng cung trùng điệp.
Y tựa lưng vào lưng Tần Kiến Tự ở trên yên ngựa, ngồi ôm đầu gối lặng lẽ nhìn.
"Không nỡ lòng?"
"Một chút." Tần Kiến Tự cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đang tựa vào lưng mình. Môi hắn khẽ cử động đáp lại rồi không nói gì nữa.
Mọi người xung quanh đã quen với điều ấy rồi. Sau khi tiên đế băng hà, Nhiếp chính vương ngày càng trở nên lầm lì, không thích nói chuyện với người khác. Thỉnh thoảng hắn sẽ cất tiếng nói gì đó nhưng không nghe rõ, có lẽ đều là những lời tưởng niệm về tiên đế.
Thời gian không để lại quá nhiều dấu vết trên người Nhiếp chính vương. Đôi mắt hắn vốn lắng đọng sự trải đời, mà sau khi người đó đi, lại thêm một chút buồn bã không thể phai nhòa.
- --
Hạ Tử Dụ đã rất cố gắng để làm Tần Kiến Tự vui lên.
Mấy năm trước y bắt đầu có triệu chứng ho khan, các loại dược liệu thuốc bổ được đưa vào Tử Thần Điện cứ như nước chảy. Ngự y sẽ khám bệnh ba lần một ngày, trong ngoài hoàng cung đều dán giấy tìm người chữa, thế nhưng bệnh của y không hề khởi sắc.
Hạ Tử Dụ biết thọ mệnh đi mượn đã đến giới hạn rồi. Ngày này cuối cùng cũng tới, chỉ là quá trình thật sự vô cùng khổ cực.
Ban đầu chỉ là cảm lạnh, sau đó chứng ho khan dần trở nặng. Có những lúc ho đến mức không thở nổi, phế phủ đau rát như bị xé rách, không biết tại sao mà biến chứng thành bệnh lao. Máu tươi cứ thế khạc ra ngoài rồi chảy xuống đất, đêm đêm càng khó mà an giấc.
Lúc ấy Tần Kiến Tự luôn ở bên cạnh y, gần như không rời nửa bước. Đặc biệt là khi lên triều, chỉ cần y khẽ ho một tiếng, lông mày của hắn sẽ nhíu lại thật chặt, ánh mắt hắn nhìn y chứa đựng thật nhiều lo âu.
Thế là về sau, Hạ Tử Dụ mượn cớ ấy để không lên triều nữa.
Những lúc bình thường trước mặt Tần Kiến Tự, y luôn cố gắng kìm nén cảm giác muốn ho, cơn ho từ phổi bị đè ép xuống. Nhưng khi Tần Kiến Tự đi rồi, y bắt đầu không khống chế nổi, ho từng tiếng như xé tim xé phổi và nôn ra máu.
Tấu chương dính máu đỏ tươi rồi rơi khắp mặt đất. Hạ Tử Dụ tựa vào chân ghế, gân trán nổi lên, tự ôm lấy ngực mình. Có bóng người nấp sau cánh cửa Ngự thư phòng, y biết Tần Kiến Tự đang ở đó, nhưng y hết cách rồi, Tần Kiến Tự cũng hết cách rồi.
Họ đều lên trần gian để trải nghiệm tám điều khổ, phải chịu hết từng loại khổ thì mới quay về thuận lợi được.
Cho đến khi căn bệnh trở nên vô phương cứu chữa, Ngự y cũng không thể làm gì cả. Hạ Tử Dụ cứ chịu đựng như vậy, cơ thể dần yếu đi. Đến đầu đông cuối năm, y còn tái phát vài cơn hen suyễn.
Lúc đó y ngã xuống đất, túm chặt lấy vạt áo của Tần Kiến Tự rồi thở hổn hển đầy khó khăn.
"Tần Kiến Tự..."
"Thần đây."
"Khụ khụ... Trẫm thật sự, thật sự đau đớn quá."
Tần Kiến Tự chỉ có thể ôm chặt lấy y, ôm chặt hơn nữa. Hạ Tử Dụ biết rằng Tần Kiến Tự muốn y kiên trì thêm vài năm, ở với hắn thêm vài năm.
Bọn họ cứ như vậy mà ngồi dưới đất rất lâu, mãi cho đến khi long bào thấm máu, y ngả người tựa vào vai Tần Kiến Tự.
- --
"Tần Kiến Tự, trẫm còn muốn ăn thịt cừu xắt mỏng."
Đoàn đưa tang ra khỏi thành, Hạ Tử Dụ nhõng nhẽo chui vào lòng Tần Kiến Tự. Tần Kiến Tự có thể cảm nhận được y, chỉ là cảm giác ấy hơi mông lung và lành lạnh.
Ma quỷ bình thường đều sợ âm khí trên người Tần Kiến Tự nên không dám đến gần, nhưng chính âm khí ấy lại khiến Hạ Tử Dụ thấy thoải mái. Có lẽ là do chủ nhân của luồng âm khí ấy chấp nhận y, cho nên khi âm sai đến bắt Hạ Tử Dụ, y liền chui vào tay áo của hắn, mượn oai nghiêm của Tần Kiến Tự để ở lại.
"Ngài xem, trẫm vẫn ở đây mà." Hạ Tử Dụ ngước mắt lên, sờ vào hàng lông mày nhíu chặt của hắn, "Sống chết chỉ trong một phút chốc thôi, ngài vẫn còn mấy chục năm nữa, trẫm sẽ luôn ở bên cạnh ngài. Bây giờ trẫm cảm thấy dễ chịu hơn trước kia nhiều, không đau đớn chút nào cả."
Tần Kiến Tự cúi đầu nhìn y với ánh mắt sâu thẳm.
"Tình người duyên ma?"
"Ừm hứm."
Tần Kiến Tự nâng tay lên, y lập tức dán sát vào, môi Tần Kiến Tự cảm nhận được một chút độ ấm pha lẫn hơi lạnh.
- --
Sau đó là nghi thức đóng quan tài và hạ huyệt.
Suy cho cùng thì hồn phách của y vẫn ở bên cạnh, Tần Kiến Tự không lưu luyến gì nhiều đối với cái xác lạnh ngắt nằm trong quan tài. Trái lại, vị Thập nhất đệ mà Hạ Tử Dụ sắc phong làm Hoàng thái đệ nay đã đăng cơ kế vị kia thì lại đi lên thắp thêm mấy nén hương.
Sau khi Thập nhất đệ lên ngôi thì đã phong thưởng cho rất nhiều đại thần ủng hộ hắn, cũng chèn ép những người trước kia phản đối lập Hoàng thái đệ. Dù sao thì triều đại nào thần tử nấy, thái độ này của hắn cũng nằm trong dự đoán của Hạ Tử Dụ.
Chỉ là... Hạ Tử Tín không dám đắc tội Tần Kiến Tự, thường xuyên ban thức ăn ngon, lại còn thưởng thêm cho hắn mấy tòa phủ đệ.
"Nếu hoàng huynh ở trên trời có linh thiêng thì hãy mở lượng hải hà, A Tín nhất định không phụ lòng phó thác của hoàng huynh, chắc chắn sẽ làm tròn bổn phận gìn giữ cơ nghiệp..." Hạ Tử Dụ bay tới gần, nghe thấy Hạ Tử Tín vừa dâng hương vừa lẩm bà lẩm bẩm, "A Tín biết nguyên nhân bệnh lao của hoàng huynh rất kỳ lạ, nhất định sẽ điều tra cho rõ ràng để rửa sạch oan khuất."
"Ấy, thằng nhóc này chân thành ra phết nhỉ." Hạ Tử Dụ nghe ngóng một lúc lâu, chỉ tay vào Hạ Tử Tín rồi quay ra cười với Tần Kiến Tự, "Không uổng công những năm qua đối xử tốt với nó."
Tần Kiến Tự đã điều tra rất lâu nhưng vẫn không thấy manh mối gì về bệnh lao của y, Hạ Tử Dụ nghi ngờ rằng chứng bệnh này không phải do người phàm gây ra. Có lẽ là Ti Mệnh dưới âm phủ đã quệt thêm vài nét bút.
Suy cho cùng thì sống yên ả quá cũng rất nhàm chán.
"Đi đây." Tần Kiến Tự hờ hững đi ra ngoài, chuyện này phải chờ hắn chết đi rồi mới hỏi cho rõ ràng được.
"Khoan đã." Tiền giấy tung bay khắp trời, Hạ Tử Dụ nhặt tiền mỏi cả tay.
"Em còn muốn bao nhiêu, quay về ta đốt tiếp cho em."
"Sao mà giống nhau được?" Hạ Tử Dụ ôm một đống tiền lên rồi bay lượn lảo đảo, "Đây đều là tấm lòng các thần dân của trẫm. Tranh thủ lúc ngài còn chưa chết, trẫm sẽ xây thêm mấy tòa nhà ở dưới âm phủ, ăn nên làm ra rồi tính tiếp."
Hạ Tử Dụ lại bay tới gần, xuyên qua người Tần Kiến Tự rồi làm mặt quỷ trước mặt hắn.
Tần Kiến Tự đột nhiên dừng bước, hơi nheo mắt lại.
"Xấu."
"Xấu cũng là của nhà ngài, đi đi."
- --
Gió thổi tung những cánh hoa cúc vàng, bách quan đã hoàn thành nghi thức tế lễ bên ngoài hoàng lăng. Lúc Thập nhất đệ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Kiến Tự nhảy lên lưng ngựa, một thân một mình cưỡi ngựa về kinh thành. Hắn thở một hơi thật dài.
"Trước kia thấy Nhiếp chính vương cứ lạnh lùng suốt ngày, bây giờ mới biết ngài ấy lạnh lùng với tất cả mọi người, ngoại trừ hoàng huynh."
"Bệ hạ, chúng ta cũng trở về thôi."
"Ừ."
Người đời đều thấy Nhiếp chính vương quạnh quẽ cô đơn, nhưng lúc này trong mắt Tần Kiến Tự, Hạ Tử Dụ đang phi nước đại trên con ngựa giấy, sánh vai với hắn ở trên quan đạo.
Vó ngựa tung lên, huyền sam phấp phới, con ngựa giấy vẫn còn một chân chưa cháy hết nên không được nhanh nhẹn cho lắm. Nhưng đúng như những gì Hạ Tử Dụ đã nói, sau khi y chết thì quả thật là được giải thoát khỏi bệnh tật triền miên, y lại trở nên phấn chấn tinh thần như mấy năm về trước, mang dáng vẻ của người chỉ điểm giang sơn.
Trang phục mùa xuân hơi mỏng, tà áo bay phấp phới trong lúc ngựa phi. Nếu không nhìn vào cục tiền phồng lên trong vạt áo trước ngực y thì đúng là dáng vẻ của một thiếu niên đế vương.
Trên thế gian này chỉ duy nhất một mình Tần Kiến Tự có thể nhìn thấy Hạ Tử Dụ. Ban đầu hắn rất sợ tất cả chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng sau đó Hạ Tử Dụ lại nói rằng đầu hắn bị úng nước à, một con ma sống sờ sờ đang nhảy nhót tung tăng như thế này thì sao có thể là ảo giác được.
"..." Thôi được rồi.
Ngựa đi qua rặng liễu bên chiếc cầu vắt ngang sông, cành liễu lả lơi đung đưa, "liễu" vốn có nghĩa là lưu luyến. Rốt cuộc thì Hạ Tử Dụ cũng không chịu nổi con ngựa giấy què quặt này nữa, y nhảy xuống ngựa rồi ngồi xổm xem cái vó ngựa bị thọt. Khi y quay đầu lại thì vừa hay chạm mắt với Tần Kiến Tự, Hạ Tử Dụ vẫy tay với hắn.
"Đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ rằng... cũng may là ta không phải người bình thường." Tần Kiến Tự quay đầu lại, nắm dây cương nhìn y, "Bích Lạc Hoàng Tuyền, mới có thể được gặp em một lần nữa."
"Ừm," Hạ Tử Dụ gật gù đồng ý, "Bây giờ trẫm chỉ chờ ngài chết thôi đấy, về âm phủ rồi chúng ta lại tiếp tục gặp nhau."
"..."
- --------------