Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 79: 79: Đáp Án Của Kiếp Trước





Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
"Ùm!" Hạ Tử Dụ bị đẩy xuống bể nước, kêu lên au áu.
Y trồi lên khỏi mặt nước, tóc và quần áo đều ướt sũng, dáng vẻ nhếch nhác y hệt như ngày ấy khi y vừa chui ra khỏi đường hầm.

Tần Kiến Tự ngồi xuống cạnh bể, nhìn y một cách ung dung.
Hạ Tử Dụ khua chân múa tay, "Tần Kiến Tự, ngài ám toán trẫm!"
"Cho dù thần thật sự ám toán thì bệ hạ làm gì được?"
Hạ Tử Dụ giơ tay lên kéo cổ chân của Tần Kiến Tự, vốn dĩ muốn kéo hắn xuống nước nhưng vận hết sức mà vẫn vô ích, dùng cả hai cánh tay để kéo xuống.

Đầu y bị hắn vỗ nhẹ, Tần Kiến Tự nhìn y đầy hứng thú.
"Bệ hạ..."
"Xem chiêu đây!" Lại "ùm" một tiếng nữa, nước té đầy mặt Tần Kiến Tự.
Tần Kiến Tự lập tức nhắm mắt lại, đang hé miệng định nói thì lại phải ngậm vào, hắn tỏ ra hết sức kiên nhẫn.

Hạ Tử Dụ thấy vậy thì vội vàng trèo lên cạnh bể, còn chưa kịp tắt nụ cười trên miệng thì đã đã bị giữ tay lại.
Y bị lão già nào đó nắm chặt cổ chân.
Tần Kiến Tự thừa cơ đè người lên, ấn gáy y xuống, "Bệ hạ định chạy đi đâu?"
"Trẫm sai rồi." Hạ Tử Dụ ôm đầu.
"Phải phạt." Mông y bị người nào đó tét vài phát.
Thế là đế vương mang bộ trang phục nhếch nhác ướt sũng bị đè ra chịu phạt ở bên cạnh bể nước.


Rõ ràng là lấy việc công trả thù riêng, Hạ Tử Dụ bị đánh mông đến nỗi toàn thân run rẩy, đường đường là đế vị trong gia đình mà không dám hó hé câu nào.
- --
Một lúc sau, Tần Kiến Tự mới bế Hạ Tử Dụ bấy giờ trông như con gà nhúng nước lên rồi đi ra ngoài.

Mùa đông trời giá rét, ở lại chỗ đó thì không tiện hành sự, duy chỉ có Noãn Các là đốt than rất ấm áp.
Trên hành lang, Hạ Tử Dụ vùi đầu vào bả vai Tần Kiến Tự, y sai bảo đám người hầu đi treo đèn kết hoa, sau đó lại bị ấn đầu xuống, giấu vào trong lòng.
"Chậc, ham muốn chiếm giữ của hoàng thúc cao quá."
"Nếu bệ hạ không muốn lát nữa khóc lóc thảm thiết ở trên giường thì tốt nhất là nên ngậm miệng lại."
Thế là người trong lòng rụt lại, không dám động đậy nữa.
Cho đến khi về tới Noãn Các, giày tất ướt sũng đều được cởi ra, Hạ Tử Dụ cởi nốt cả quần áo bị dính nước rồi nằm bò lên đùi Tần Kiến Tự, ôm lấy cái gối rồi vùi đầu vào đó.
Tần Kiến Tự sờ lên nơi mà vừa rồi hắn đã để lại vết tay, hỏi Hạ Tử Dụ những câu nói vừa nãy có nghĩa là gì.
"Câu nào?"
"Bị người khác chuốc thuốc rồi đi vào từ phía sau."
"Việc ấy à...!" Hạ Tử Dụ kéo dài ngữ điệu, "Ngài tò mò sao? Muốn biết không?"
Ngón tay của Tần Kiến Tự thong thả lướt đi rồi vẽ vòng tròn, đột nhiên véo một phát, "Đừng nói nhảm."
Tay bỗng nắm chặt lấy gối đầu, toàn thân Hạ Tử Dụ căng lên, y hơi chống tay ngồi dậy rồi nhìn Tần Kiến Tự đầy hờn giận.

Cơ thể y tạo thành một đường cong xinh đẹp trước mắt Tần Kiến Tự.
"Trẫm...!Lúc còn là Lưu Át thì trẫm có một thị vệ, hắn luôn đi theo trẫm." Hạ Tử Dụ bò trở về dưới ánh mắt hăm dọa của người nào đó, "Hắn là Chu Lãng, ngài có ấn tượng gì với cái tên này không?"
"Tiếp tục."
"Tiếp tục gì chứ, thì là...!quen nhau từ nhỏ, luôn bảo vệ..." Hạ Tử Dụ nuốt nước miếng đầy khó nhọc, hơi thở gấp gáp, "Sau đó trẫm bị chuốc thuốc, hắn ta thấy sắc nổi lòng tham...!Tần Kiến Tự, ngài...!chậm thôi..."

Tay của Tần Kiến Tự không cử động nữa, hắn im lặng nhìn Hạ Tử Dụ.
"Cũng không phải bảo ngài dừng lại, ư..."
Chẳng lẽ thằng cha này ghen với cả chính bản thân mình? Khuôn mặt Hạ Tử Dụ đỏ lên, y ôm lấy chiếc gối không nói gì cả.

Bàn tay ấy rất nóng, khiến cho y ít nhiều cảm thấy hơi mới lạ, hình như đây là lần đầu tiên Tần Kiến Tự phục vụ y như thế này.
"Theo như bệ hạ nói, Chu Lãng là thần của quá khứ."
"Đúng thế."
Hạ Tử Dụ kể lại câu chuyện một cách ngắt quãng, hiển nhiên là dưới tình huống này thì khả năng diễn đạt còn gặp trắc trở hơn.

Tần Kiến Tự nghe có chọn lọc, khi nghe thấy chuyện mà hắn không muốn nghe, hắn sẽ dùng hành động để khiến cho khả năng diễn đạt của Hạ Tử Dụ gặp khó khăn hơn nữa.
Hạ Tử Dụ nằm bò trên đùi hắn run rẩy toàn thân, y tỏ ra nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều.
Ánh nến đã cháy được một nửa, Hạ Tử Dụ vẫn chưa kể xong nhưng hiển nhiên là y đã cạn kiệt sức lực rồi.

Lúc này Tần Kiến Tự mới rút tay ra, đổi thành tư thế ôm y ở trên đùi mình.

Trên áo có một chỗ vải lõm xuống bị ướt, màu sắc đậm hơn xung quanh, không biết là có từ lúc ở bể nước hay chảy ra từ chỗ nào đó.
"Bệ hạ kể chuyện giỏi lắm, bây giờ đối với ngài, câu chuyện này còn điều gì khó hiểu hay không?"
Hạ Tử Dụ cúi đầu tựa vào vai hắn, mặc cho Tần Kiến Tự nắm lấy cổ chân y rồi đùa nghịch.

Không biết vì sao mà ngón tay hắn trơn tuột và ướt sũng.
Y hít thở đều đều, "Trẫm chỉ nghĩ rằng...!Hình như đã có chuyện gì đó xảy ra khi trẫm chết đi, nhưng mà không tìm được đáp án."

"Bệ hạ muốn biết đáp án?"
"Ừm."
"Vậy thì thần sẽ đi tìm cho bệ hạ."
Tần Kiến Tự cúi đầu hôn trán y, bàn tay vẫn vuốt ve rồi kéo mông y ngồi vào gần hơn nữa.

Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên hôn đáp trả, ánh nến lay động cùng với âm thanh mút mát đầy mờ ám vang lên.
Sắp đến cuối năm, tiếng pháo nổ lạch tạch liên hồi.

Trong màn giường có bóng dáng mông lung quấn vào nhau, Tần Kiến Tự nói là muốn thử làm giống như Chu Lãng, có lẽ sẽ tìm được đáp án.
"Ngụy biện."
Lưng của Hạ Tử Dụ áp sát vào lòng Tần Kiến Tự, mỗi một lần di chuyển đều bị hỏi là cảm thấy thế nào, y vừa xấu hổ vừa để mặc cho hắn làm theo ý thích.
Trong lúc mơ màng, hình như Hạ Tử Dụ lại chìm vào giấc mộng.

Trong mộng, Chu Lãng và Tần Kiến Tự một trước một sau cùng ôm lấy y, một người gọi y là điện hạ, kẻ còn lại gọi là bệ hạ.

Hạ Tử Dụ nửa tỉnh nửa mê muốn thức giấc nhưng không được, dần dần chìm đắm trong giấc mơ đầy phóng túng.
Chỉ còn lại một bàn tay vươn ra khỏi màn, bất chợt nắm chặt lấy đệm giường.
- --
"Điện hạ..."
- --
"Báo! Lưu Át điện hạ đã bị phản tặc Lý Nga bắt giữ!"
"Lưu Át điện hạ đã bị phản tặc Lý Nga bắt giữ!"
Dường như hắn lại trở về với mấy trăm năm trước, Chu Lãng đột nhiên mở mắt ra, hít một hơi thật mạnh.

Sau khi tỉnh dậy, hắn nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra mình đang ở trên một vùng đất rộng lớn.

- --
Đúng vậy, hắn quá mệt mỏi rồi, từ khi có tin báo rằng điện hạ bị bắt giữ làm tù binh, hắn đã chạy suốt ngày đêm để tìm kiếm tin tức.

Nghe nói Lý Nga đã tra tấn điện hạ bằng đủ mọi cực hình, hắn không ngại cưỡi ngựa xông vào quân doanh để gặp mặt Hạ Khải Lục một lần.
"Hạ soái!" Ngày hôm ấy tất cả mọi người đều cầm đao kiếm chĩa vào hắn, bao vây lấy hắn ở giữa.

Toàn thân Chu Lãng đều có những vết thương to nhỏ, hắn cầm một thanh kiếm đi dưới màn tuyết, quỳ xuống trước mặt Hạ Khải Lục, "Xin ngài hãy đáp ứng điều kiện của Lý Nga, giả vờ đầu hàng cũng được, sai người đi cứu thì càng tốt...!Tuyệt đối không thể để điện hạ bị tra tấn ở trong quân doanh được!"
Tuyết bị giẫm dưới chân tạo ra những cái hố nhỏ, nó trộn lẫn với dòng máu đỏ thẫm chảy xuống, thoạt nhìn thật dơ dáy.
"Hạ soái!"
"Không phải bản tướng quân không muốn cứu điện hạ," Hạ Khải Lục đứng trên đài cao thở một hơi dài, "Nhưng bây giờ hoàng thành đã ở ngay trước mắt, lẽ nào ngươi muốn bản tướng quân đầu hàng tại thời khắc này?"
"Năm xưa khi ngài tìm đến điện hạ thì đã chính miệng nói rằng sẽ bảo vệ điện hạ bằng cả tính mạng.

Sao bây giờ ngài có thể lật lọng được!" Chu Lãng cố chấp nhìn hắn ta.
Sắc mặt của Hạ Khải Lục thay đổi, cuối cùng hắn ta sai người đuổi đánh Chu Lãng ra khỏi quân doanh.

Hắn ta nói rằng, muốn cứu Lưu Át thì cứ việc, hắn ta sẽ không ngăn cản.

Nhưng hắn không ngờ rằng cuối cùng Chu Lãng đã dựa vào sức mình để dẫn đi hơn một nghìn quân lính.
Những người đó đa số đều từng mang ơn của Lưu Át, hoặc là kính phục chính bản thân Lưu Át.

Họ tự nguyện đi theo, sau đó việc này không được ghi chép trong sử sách, Lưu Át cũng không hề biết.
Chu Lãng đứng trước mặt bọn họ, muốn dẫn dắt bọn họ đi cứu Lưu Át đang bị bắt giữ làm tù binh, cho dù phải hy sinh cả tính mạng.
Trên vùng núi tuyết rộng lớn, Chu Lãng chống kiếm xuống đất để đứng dậy, tuyết đã rơi đầy bả vai nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định: "Dù thân ta có chết thì cũng phải dùng cả cái mạng này để cứu lấy điện hạ!".