Lâm Giang Tiên

Quyển 2 - Chương 37




“Thần căn bản không có yêu nàng, mà là đem nàng trở thành thế thân cho người kia…” Những lời này nhiều lần quanh quẩn bên tai Thần, khiến cho y lật qua lật lại thế nào cũng không sao ngủ được. Y ngồi thẳng dậy nhắm hờ mắt, tay chống cằm ngồi nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong bốn năm qua …

Vì sao Lâm Duẫn Phượng lại nghĩ y không hề yêu nàng mà chỉ xem nàng là thế thân? Chính mình đã làm ra chuyện gì sao? Hình như là không có a… Thời gian Phong ly khai, Thần xác thực rất thương tâm, thế nhưng khi đó y hẳn là che giấu rất hoàn mỹ, ngay cả ba ba bọn họ cũng không nhìn thấu, vì sao Lâm Duẫn Phượng lại … Nếu nàng đúng như thế, vậy gian tế ba ba bọn họ đang tìm chính là nàng! Là nàng muốn giết Tinh Nhi, là nàng truyền ra lời đồn… Tất cả đều là nàng làm ra! Mục tiêu của nàng là Phong, nhưng tính ra chính y mới là người nàng nên thù hận, vì sao lại không hướng vào y a?

“Ngô…” Càng nghĩ càng thấy loạn, Thần gãi gãi đầu, hoàn toàn không tìm ra chút manh mối nào.

Bởi vì rơi vào trầm tư, Thần căn bản không chú ý vài thân ảnh quỷ dị ngoài trướng bồng, đang hướng nơi y ở chậm rãi tới gần…

Một làn khói nhẹ bay vào trướng bồng của Thần, cơn buồn ngủ bỗng dưng ập đến làm Thần không kịp trở tay, mí mắt bắt đầu trở nên nặng trĩu, thân thể cũng mềm nhũn ra, Thần cảm thấy có bất thường, có người dùng dược sao?! Suy đoán như vậy y liền vói tay vào dưới gối lấy ra thứ gì đó bỏ vào trong miệng …

“Hì hì…” Theo một trận tiếng cười tục tĩu vang lên, năm quan binh trang phục như nhau tiến vào trướng bồng.

Thần gian nan mở miệng: “Kẻ nào? Dám can đảm xông vào đây?”

“Kẻ nào ư? hahaha… Các huynh đệ, tiểu yêu tinh này đang hỏi chúng ta đó… Chúng ta đương nhiên là tới thao ngươi, là người cho ngươi được thoải mái nha!” Một tên hình như là đầu lĩnh của bọn họ sỗ sàng đáp lại.

“Hỗn trướng!” Nghe thấy những lời dâm ngôn xấu xa như vậy, vùng xung quanh lông mày của Thần cau lại thật sâu, bọn họ sao có thể dễ dàng vào đây như vậy? Bên ngoài không phải có thị vệ canh gác sao …

Đám nam nhân này tựa hồ biết y muốn hỏi cái gì, một trong số chúng rất hưng phấn trả lời: “Tiểu mỹ nhân a, không nên hy vọng xa vời rằng đám cao thủ đại nội kia sẽ đến cứu ngươi! Cũng không nên trách bọn họ, vô luận là ai, biết người mình bảo hộ chính là tiểu hồ ly tinh vô cùng dâm tiện thì đều hoặc là thờ ơ hoặc là tránh cho xa rồi…”

“Nói mấy lời vô ích đó làm gì, ta sắp nhịn không được rồi!” Một tên thân hình nhỏ thó liếm liếm môi, ngay cả nước bọt cũng chảy ròng ròng rồi.

“Các huynh đệ, đến nào!” Vừa nghe tên đầu lĩnh lệnh một tiếng, bốn tên kia lập tức như lang bổ nhào vào người Thần, hai người ngăn chặn đôi chân y, hai người chế trụ cánh tay y, còn tên đầu lĩnh đang trực tiếp sờ mó hông y.

“Làm càn!” Thần đối với động tác dơ bẩn như vậy khinh thường đến cực điểm, “Các ngươi có biết làm thế sẽ phải trả giá không?”

“Chậc chậc, trả giá? Trả giá thế nào?” Nam nhân đang đè lên cánh tay phải của hắn cười gian, “Chỉ cần chúng ta cứ thế này đem ngươi hầu hạ cho thư thái, ngươi có đúng hay không sẽ cho huynh đệ chúng ta được thăng quan? Ha ha ha ha…”

Tên đầu lĩnh ở bên gáy của Thần không ngừng hôn hít, “Thơm quá a, tiểu hồ ly… Ngươi có đúng hay không luôn phát ra loại hương khí này để câu dẫn nam nhân? Bao gồm cả ca ca sinh đôi của ngươi, thực làm kẻ khác kích động a!”

Thần trợn mắt, bọn họ cái quái gì cũng không biết, bằng cái gì lại nói Phong của y như thế?

“Ai nha? Sao không mắng người nữa? Xem ra Lâm tiểu thư quả nhiên nói không sai, tiểu hồ ly chỉ cần có nam nhân thị hầu là đủ rồi!” Kẻ đang giữ chân y cười nham nhở.

Lâm Duẫn Phượng? Quả nhiên là nàng sao… Thần xác định lần cuối cùng!

Tên đầu lĩnh ôm lấy Thần, hai tay không ngừng xoa lưng y, cả mặt thì chôn ở trước ngực, liếm liếm cơ bụng rắn chắc của Thần, không khỏi tán thán liên tục: “Vóc người tiểu hồ ly đúng là bậc nhất a, khó trách ca ca của ngươi mê đám ngươi như vậy… Thực sự là báu vật a!”

“Hừ… Đáng tiếc, báu vật này không phải thứ ngươi có thể đụng vào!” Thần mất kiên nhẫn hừ lạnh nói!

“Có ý gì … A a!!!” Tên đầu lĩnh vô ý ngẩng đầu lên hỏi, ai ngờ, con mắt vừa nhìn thấy mặt Thần thì thình lình bị ám khí vọt tới đâm thẳng vào.

Thần đem mai ngân châm giấu vào trong miệng, chọn đúng thời cơ để bắn vào mắt tên đầu lĩnh!

“Đáng ghét… Cái tên này… Oa oa a!”

Thần không để cho đám còn lại có cơ hội, nhanh tay rút trường kiếm tên đầu lĩnh mang theo hướng về chúng từng nhát một bổ xuống! Trong chốc lát huyết quang văng khắp nơi, trên tháp, trên vách trướng, thậm chí trên áo khoác ngoài của Thần cũng dính đầy máu …

Nghe trong trướng không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, bọn thị vệ lúc này mới thất kinh chạy vào, “Tam điện hạ!! Người không …”

“có chuyện gì chứ” chưa kịp nói ra, cả đám bọn họ đều bị quang cảnh bên trong dọa cho ngây người. Năm kẻ thì bốn kẻ đầu thân chia lìa rơi tứ tán trên mặt đất, tên còn sống duy nhất thì đang ôm mắt lăn lộn khóc trên mặt đất. Mà Tam điện hạ của bọn họ đang cầm thanh kiếm đẫm máu trong tay, đứng ở trung tâm, vẻ mặt đằng đằng sát khí, không khác nào quỷ vương từ địa ngục lên đòi mạng!

“Điện hạ, này …” Một thị vệ run rẩy tiến vào trong trướng bồng.

Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, thật đánh sợ, cái liếc mắt này có khi đủ để hắn gặp ác mộng ba ngày ba đêm mất! Y băng lãnh trào phúng nói: “Bây giờ mới đến… Không thấy đã quá muộn rồi sao!”

“Điện hạ tha mạng! Bọn thuộc hạ biết sai rồi!” Mấy người thị vệ tối nay canh gác vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

“Hừ…” Thần ngay cả mắng cũng không thèm, ném thanh kiếm đẫm máu xuống trước mặt bọn họ rồi phân phó, “Dọn dẹp một chút! Trong coi tên còn sống kia cho kĩ, hắn là nhân chứng quan trọng! Nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ hỏi tội các ngươi!”

“Tuân… Tuân mệnh!” Có thể lưu lại một mạng, đám thị vệ này vui mừng không ngớt.

“Người đâu, chuẩn bị nước! Ta muốn thay y phục!” Thần nói rồi mang theo một thân y phục đẫm máu bước ra khỏi lều.

Việc này kinh động không ít đến Kỳ Nghệ thị vệ, cũng gây được sự chú ý của Hàn! Bất quá hắn không ra tận nơi xem xét, chỉ âm thầm quan sát, khi hắn thấy Thần vẻ mặt lãnh đạm, thân mình đầy vết máu đi tới thì, thân ảnh thiếu niên bốn năm trước lại hiện ra rõ mồn một trong đầu Hàn, hận ý cường liệt dâng lên làm hắn cắn chặt môi đến bật máu… Tễ Tường Phong, ngươi chờ chết đi!

Sáng sớm hôm sau, vừa nghe nói đêm hôm qua có chuyện xảy ra Tễ Vận Thục liền cấp tốc chạy đến Thần hỏi thăm tin tức!

“Phong, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vận Thục đi thẳng vào vấn đề.

Thần trưng một bộ mặt đắc ý trả lời, “Không có gì, ta có khả năng  xử lý những thứ này! Vận Thục không cần lo lắng…”

“Nói cái quái gì thế!” Vận Thục phồng má, “Ta đã đáp ứng Phạm thúc thúc sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi a!”

“Ha hả!” Thần nhân cơ hội nhéo nhéo đôi má của nàng, dùng khẩu khí của Phong nói, “Tiểu nha đầu không cần lo lắng những việc này, hôm nay ngươi hẳn là nên trang điểm đẹp một chút, mê hoặc chết tên Thao Liễm vương kia!”

“Hừ… Không cần cố ý trang điểm làm gì! Bổn cô nương ta thích đẹp tự nhiên thôi!” cái mũi nhỏ của Vận Thục hếch lên, “Hôm nay ta sẽ cho Kỳ Viêm nếm thử lợi hại của Kỳ Nghệ chúng ta! Đúng rồi, Phong a, cho dù ta cùng Kỳ Viêm có nói cái gì ngươi cũng không được lên tiếng, không được hành động thiếu suy nghĩ, có được không?”

Thần nghe vậy liền biết có vấn đề, “Sao vậy? Ngươi lại có mưu ma chước quỷ gì hả?”

“Cũng không phải mưu ma chước quỷ gì, bệ hạ cùng phụ vương đều đã đáp ứng yêu cầu của ta rồi! Hiện tại chỉ cần ngươi cái gì cũng không nhúng tay vào là được… Ta sẽ có cách làm Kỳ Viêm vĩnh viễn không thể quang minh chính đại cử binh xâm chiếm Kỳ Nghệ!”

“Nga?” Thần suy nghĩ một lát rồi gật đầu, “Được rồi! Ta sẽ không nhúng tay vào! Bất quá Vận Thục ngươi không nên quá phận!”

“Đây là đương nhiên!” Vận Thục vỗ vỗ ngực bảo chứng!