Làm Giai Cong Trong Truyện BG

Quyển 8 - Chương 3: ABO – Muộn phiền của nguyên soái 3




Phàn Viễn bị cậu nhóc trước mặt chọc đến mức giận sôi gan, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà quất mông cậu ta mấy cái, cũng may mà anh còn nhớ mình đang đứng trước mặt mọi người, đành phải nhẫn nhịn quyết định về nhà rồi sẽ xử lý sau.

Warren bị ánh mắt hung tợn của anh dọa cho rụt về phía sau một bước, nhưng có bát canh gà tâm linh chống đỡ, vẫn cứng cổ đối diện cùng Phàn Viễn, sống chết không chịu từ bỏ.

Phàn Viễn ghé vào tai cậu ta, thấp giọng nói với âm lượng chỉ hai người họ nghe thấy: “Warren Horwell, em có biết hành động của mình nguy hiểm tới mức nào không, một omega ở trong quân đội, còn đáng sợ hơn cả mười con robot cấp S của địch, em đang lấy sinh mệnh đồng đội của mình ra để đùa giữa đó hả!”

Bàn tay Warren run rẩy nắm lấy vạt áo anh, nhỏ giọng giải thích: “Nguyên soái, em biết, em biết mà..”

“…………” Phàn Viễn tức thật rồi, anh thấp giọng hỏi: “Đã biết sao còn dám làm như vậy?!”

Warren nhỏ giọng đáp: “Thực ra em đã tiêm thuốc ức chế rồi..”

Phàn Viễn nheo mắt lại gặng hỏi: “Em nói tiêm cái gì cơ?!”

Warren che mặt không dám nói gì nữa, dù Phàn Viễn tra hỏi thế nào cũng nhất quyết không chịu nói, Tiểu Ngũ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bíp, hình như Warren Horwell vừa nói tới thuốc ức chế.”

Phàn Viễn giật mình, nếu như anh nhớ không nhầm, thuốc ức chế chính là loại thuốc có thể kiềm chế lại pheromone, có thể giúp omega tạm thời che giấu tung tích, nhưng thứ thuốc này sẽ ảnh hưởng tới khả năng thụ thai của các omega, để có thể sinh con đàn cháu đống nối dòng, phần lớn các gia tộc đều không cho phép sử dụng, cho nên Warren mới sợ hãi như vậy.

Cơ mà cũng nhờ cậu ta nghịch dại như vậy, đã giúp anh giải quyết vấn đề anh hằng lo lắng bấy lâu, ít nhất là trong thời gian ngắn không phải lo tới thời kỳ động dục của Warren nữa.

Hí ha hí hửng trong lòng là vậy, nhưng ngoài mặt anh vẫn khó đăm đăm, anh nghiêm túc phê bình: “Em đúng là coi trời bằng vung, thứ thuốc kia gây ảnh hưởng tới thân thể, bất lợi cho việc sinh con nối dòng!”

Cơ thể nhỏ bé của Warren run lên, lắp ba lắp bắp nói: “Nhưng mà nguyên soái có nói, không thể để chuyện con cái trói buộc cuộc sống đặc sắc của mình mà!”

Phàn Viễn: “………….” Rõ ràng đã đạt được mục đích mà cứ thấy bứt rứt sao sao ta.

Anh nhìn chòng chọc sườn mặt khôi ngô của cậu bé, thấy cậu ta đang dè dặt nhìn mình, vẻ mặt e sợ thẹn thùng như nàng đâu nhỏ, Phàn Viễn đau đầu phẩy tay: “Được, em thích làm thế nào thì làm, nhưng tôi nhắc trước, trường quân sự không hay ho như em nghĩ đâu, hơn nữa tôi sẽ không cho em bất cứ đặc quyền gì, nếu muốn ở lại thì phải dựa vào bản lãnh của mình.”

Hai mắt Warren sáng lên, giọng nói vui mừng không thể che giấu: “Nguyên soái nói được thì phải làm được nhé.”

Lãnh đạo trường quân sự liên bang nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, thấy hình như họ đã bàn bạc xong, liền thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phu nhân của nguyên soái Lawson này, đứng trước mặt chồng thì ngoan ngoãn nghe lời như chú mèo con, có trời mới biết lúc cậu ta làm mặt lạnh thì đáng sợ tới cỡ nào, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy khí chất mạnh mẽ như vậy trên người một omega, còn suýt chút nữa tưởng rằng mình mất mạng chứ.

Anh ta còn chưa cảm thán xong, lại nghe thấy nguyên soái Lawson thản nhiên nói: “Giúp phu nhân tôi tham gia kì thi nhập học kia, nhớ rõ, phải đối xử bình đẳng như các thí sinh khác.”

Những lời này nghe như đang bảo vệ phu nhân của mình, nhưng thực ra ý tứ rất rõ, không được nhường nhịn, phải nghiêm ngặt nghe theo luật lệ, xem ra nguyên soái vẫn chưa thực sự đồng ý chuyện này, chỉ là không chịu được phu nhân nhõng nhẽo cầu xin nên mới bất đắc dĩ đáp ứng, nhất thời ánh mắt anh ta nhìn Warren khác hẳn đi.

Tất cả mọi người trong dải ngân hà ai mà không biết, trong tứ đại nguyên soái liên bang thì Ivan Lawson là người làm việc tùy hứng nhất, làm việc chẳng màng hậu quả chỉ dựa vào tâm trạng, ấy thế mà hết lần này tới lần khác mang về chiến công hiển hách, cho nên quân bộ mới nhắm mắt làm ngơ trước tác phong của anh ta.

Một người như vậy, ấy thế mà cũng có lúc phải bó tay, xem ra cái vị phu nhân nguyên soái này cũng rất thủ đoạn, ngay cả nguyên soái Lawson cũng phải nhượng bộ cậu ta.

Chẳng mấy chốc, tin tức nguyên soái Lawson vô cùng chiều chuộng phu nhân của mình truyền đi nhanh chóng. Chuyện nguyên soái phu nhân muốn tham gia kỳ thi nhập học của trường quân sự lan đi khắp nơi, có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với cái cậu omega có thể chinh phục được vị nguyên soái khó tính nhất liên bang, hết sức mong đợi biểu hiện tiếp theo của cậu ta.

Chỉ có người hầu nhà Lawson nghe tin thì đứng hình, phu nhân nhà họ tính tình thế nào họ còn chưa rõ hay sao, vừa nhu nhược lại vừa bám người, tính thi vào trường quân sự làm trò cười cho thiên hạ hả?!

Mà chuyện vô cùng chiều chuộng kia là cái quỷ gì chứ, nguyên soái nhà họ vẫn luôn cao quý lãnh diễm, là đóa hoa cao lãnh không thể với tới, phu nhân ở nhà cũng chỉ như đồ trang trí! Đã thế còn là thứ đồ trang trí chẳng đẹp đẽ gì cho cam, so với nguyên soái nhà họ thì khoảng cách dài đằng đẵng cứ như chủ tinh tới hành tinh mẹ vậy!!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng quy củ nhà Lawson dù sao cũng rất nghiêm ngặt, không ai dám nói lung tung cả, chỉ là càng thêm gai mắt với vị phu nhân này, cậu ta muốn mượn danh tiếng của nguyên soái để lấy le thiên hạ ấy hả, quả nhiên người nhà Horwell chẳng ra thể thống cống rãnh gì!

Phàn Viễn chẳng hề hay biết lúc này bên ngoài đang ầm ĩ ra sao, mấy ngày nay anh bị Warren quấn chặt lấy, ngay cả tin tức cũng chẳng rảnh để xem.

Cách kỳ thi nhập học chưa đầy một tháng, Warren mở to mắt cầu xin anh, nói là muốn được huấn luyện đặc biệt gì đó.

Phàn Viễn chỉ muốn nói thẳng với cậu ta, trẻ con đừng nghịch ngợm nữa, chỉ riêng cái thân… Ờ thì tuy rằng có vẻ cường tráng hơn các omega khác nhiều, nhưng cậu vẫn là một omega thôi! Chưa nói tới thi đối kháng, dù cậu có thể qua bài thi viết đươc, thì có thể thông qua được khảo sát thể chất và tinh thần không? Đương nhiên là không rồi, cho nên đừng phí thời gian vô ích nữa được không!!

Nhưng mà hiển nhiên người ta sẽ không chịu nghe anh nói, mà ngược lại càng bám lấy anh hơn nữa kìa, cho nên Phàn Viễn đành bất đắc dĩ đồng ý, dù sao thì anh cũng rảnh, coi như giết thời gian đi vậy.

Nhưng anh trăm triệu lần không thể ngờ, rõ ràng đã nói là huấn luyện đặc biệt, sao lại thành quấy rối tình dục thế này hả! Không nói chẳng rằng đã nhảy vào lòng moah moah chụt chụt là sao chứ!!!!

Giống như lúc này đây, Warren cứ như con gấu túi mà bám lấy anh, vẻ mặt đến là chăm học, nhưng động tác thì rõ là dung tục.

“Nguyên soái, rõ ràng năng lực tinh thần của anh đạt cấp SSS, nhưng sao người máy lại chỉ đạt cấp SS thôi vậy?!”

Phàn Viễn vừa kéo cậu ta ra khỏi người, vừa mặt không đổi sắc nhẫn nại giải thích: “Bởi vì trong quá trình chế tạo robot cần phải liên tục làm kiểm tra, nếu như vượt quá phạm vi khống chế có thể sẽ gây ra sát thương nghiêm trọng, mà toàn bộ liên bang này số người năng lực tinh thần đạt cấp SSS chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên không tìm được người mạnh hơn để cùng làm kiểm tra, bởi vậy mà cả hệ ngân hà bỏ qua việc chế tạo robot cấp SSS.”

Warren vẫn kiên trì mà dựa vào người Phàn Viễn, như có điều suy nghĩ mà gật đầu, đột nhiên trong mắt lóe lên tia sáng nói: “Warren sẽ giúp nguyên soái chế tạo một robot đạt cấp SSS, là robot duy nhất trong hệ ngân hà, chỉ thuộc về nguyên soái mà thôi!”

Phàn Viễn bị suy nghĩ trẻ con của cậu ta chọc cười, vấn đề mà biết bao nhiêu bậc thầy cũng không giải quyết được, sao cậu ta có thể làm được chứ.

Cũng không phải anh ôm suy nghĩ phiến diện gì với omega, chỉ là đây là tình hình phổ biến bây giờ, so với mấy tiểu thư khuê các thời cổ đại thì họ còn yếu ớt hơn, ngoài tướng mạo đẹp đẽ và tính dục cao ra thì những tư chất khác đều rất kém cỏi, càng không nói tới việc chế tạo robot có độ khó cao như vậy.

Nhưng cũng không thể tạt gáo nước lạnh vào niềm tin của trẻ con, có mục tiêu lúc nào cũng tốt, anh bèn nói lấy lệ: “Được, tôi đợi em chế tạo robot cấp SSS cho riêng tôi.”

Warren được cổ vũ, vừa uốn éo giở trò với Phàn Viễn, vừa đỏ mặt xấu hổ nói: “Nguyên soái, Warren thực sự rất thích nguyên soái luôn~~”

Phàn Viễn nhìn bộ dạng ngượng ngùng e thẹn của cậu ta, thấy cậu ta làm mấy động tác không có lưu manh nhất, chỉ có lưu manh hơn, anh thấy như thế giới quan sụp đổ, đậu xanh, rốt cuộc ai đang hành ai hả!!

Nếu không phải vì cậu nhóc này là omega, anh sợ mình không khống chế được sức mạnh mà đánh cậu ta chết queo, thì không biết cậu nhóc này đã bị anh tẩn biết bao nhiêu lần rồi.

Phàn Viễn túm chặt bàn tay đang vuốt ve người mình, đang định răn đe mấy câu, đột nhiên cảm thấy bờ môi mềm mềm, Warren dán môi mình lên môi anh, sau đó lại vươn lưỡi ra liếm quanh một vòng, cuối cùng mặt đỏ tía tai mà vùi đầu trốn!

Cả người Phàn Viễn cứng đờ ra, anh vừa bị một omega cưỡng hôn sao?! Thằng nhóc này đúng là cái tên lưu manh giả danh ngoan hiền mà huhuhuhu tui hựn!!

Sau vài giây ngạc nhiên ngắn ngủi, anh vội túm cậu nhóc kia ra, lui về phía sau mấy bước, muốn mắng mấy câu mà không tìm được từ thích hợp, trừng mắt nửa buổi, cuối cùng tức giận khiển trách: “Nghiêm túc tập luyện đi, chưa tới giờ cơm tối thì không được phép ra ngoài!”

Dứt lời liền vội vã chạy ra khỏi phòng luyện tập, giống như bị sinh vật gì đáng sợ lắm đuổi theo đằng sau.

Warren nhìn bóng lưng vội vàng của anh, trong mắt lóe lên tia cười, nhưng lập tức biến mất, nhanh đến mức chẳng ai nắm bắt được.

Warren đi tới trước máy kiểm tra, nhìn chòng chọc các con số đang tăng vọt, sau đó vội điều chỉnh năng lực tinh thần và thể chất xuống phạm vi thế giới này có thể chấp nhận được, đôi mắt vốn trong veo từ từ chuyển sang sắc đen thăm thẳm lạnh băng, cơ thể nhu nhược yếu đuối hằn lên những bắp thịt.

Hắn đi tới phía bàn trà ngồi xuống, nâng tách trà Phàn Viễn vừa dùng qua lên, nhắm vào một nơi rồi nhấp một ngụm, sau đó khẽ cong môi lên.

Làm một chủ thần, chỉ cần hắn muốn là có thể nhìn rõ các ngóc ngách trong thế giới này, nhưng hắn không cần điều đó.. đó giờ thứ hắn muốn nhìn, chỉ có duy nhất một người mà thôi.

Phàn Viễn chẳng hề hay biết mình đang bị một tên biến thái rình trộm, giờ cả người anh khó chịu, chỉ muốn tắm sạch từ đầu xuống chân.

Vốn anh đã không thích tiếp xúc với người lạ, càng không nói tới Warren bám lấy anh suốt thời gian dài như vậy, anh có cảm giác như mình là một cái cây bạch đàn, bị con gấu túi tên Warren kia ôm chặt lấy, làm thế nào cũng không gạt ra được! Không đánh được nên chỉ có thể mắng, mà mắng rồi cậu ta không chấn chỉnh lại thì thôi, mà càng ngày càng có xu hướng trầm trọng hơn…

Mặt anh khó đăm đăm lấy trong tủ một bộ quần áo ra, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Nhan Duệ biết đã đến lúc phải dừng lại, bởi vì cứ tiếp tục coi trộm như vậy, không dám chắc liệu hắn có kiềm chế được không hay lại mất hết lý trí, làm ra chuyện không thể vãn hồi, nhưng ánh mắt hắn vẫn không tự chủ mà dõi theo bóng lưng kia.

Trông thấy Phàn Viễn cởi bộ quần áo rộng rãi trong nhà ra, lộ ra cơ bụng rắn chắc cùng đôi chân thon dài hữu lực, chiếc quần lót đen bị anh cởi xuống, cặp mông vểnh cao hiện ra ngoài, và cả…

Hắn vội vã dời tầm nhìn, điều chỉnh lại nhịp thở hổn hển, hắn ăn chay lâu như vậy, căn bản không thể chịu được bất cứ khiêu khích gì nữa, hành vi này rõ ràng là đang tự ngược.

Nhưng đợi đến khi tiếng nước chảy ào ào vang lên, hắn vẫn không kiềm chế nổi, lại di dời tầm mắt..

Phàn Viễn chẳng hay biết gì mà vươn tay sờ lên bờ môi mình, trong lòng nảy lên thứ xúc cảm kì dị, cái tên Nhan Duệ biến thái có ham muốn độc chiếm như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác gần gũi mình?

Lẽ nào…

Trong thoáng chốc anh bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, vừa nghĩ tới Nhan Duệ ỏn à ỏn ẻn gọi anh là nguyên soái, suốt ngày nói muốn sinh con cho anh, lại hơi tí là rưng rưng nước mắt, da gà da vịt nổi rần rần cả lên.

Chưa nói tới có bao nhiêu khả năng hắn làm vậy, mà nếu Nhan Duệ dám làm vậy thật, anh lập tức lạy hắn làm đàn ông chân chính! [1]