Nam chính đứng trước mặt nhìn mình đầy thâm tình, Phàn Viễn chỉ cảm thấy trời như muốn sụp xuống, chẳng trách nữ chính lại vội vã vạch trần “hành vi phạm tội” của người em trai này trước mặt bàn dân thiên hạ, có lẽ là đã nhận ra được sự uy hiếp của anh.
Mới tối qua thôi rõ ràng vẫn còn là người xa lạ, sao chỉ trong một đêm đã nảy sinh tình cảm rồi?! Nhưng anh cũng chẳng buồn truy tìm căn nguyên, dù sao thì đến giờ phút này đây chẳng có lý do bình thường gì nữa cả, anh không muốn nghe Hàn Lãng nói, tối hôm qua hắn nằm trong chăn nghĩ về mình cả đêm, sáng nay tỉnh dậy bừng hiểu ra, hóa ra hắn đã động lòng với mình.
Có kinh nghiệm của Lôi Tư Diệp trước đó, đáp án thần kinh như vậy chưa chắc đã là không có, xem ra kịch bản-kun đã từ bỏ cứu chữa, bằng không sao lại để chuyện máu cún như vậy xảy ra! Chẳng lẽ nhiệm vụ của anh còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc?
Nghĩ tới mấy ngày qua mình chịu nhục, bị nữ chính đạp một phát thì thôi đi, sau đó lại phải lê tấm thân trọng thương chạy trốn hết tốc lực trong thành phố đầy rẫy tang thi, sau đó lại ngộ thương vì Lôi Tư Diệp mấy lần, cuối cùng tại cái tên Phong Trạch kia mà đầu gối rướm máu, thậm chí phải uốn tới ẹo lui không biết bao nhiêu lần trước mặt ba tên này.
Nhưng bảo anh cứ như vậy buông tha, anh lại không cam lòng!
Tiểu Ngũ an ủi anh: “Bíp, thực ra tình huống bây giờ cũng không quá tệ, phân cảnh hấp diêm mà chủ nhân vẫn hằng lo lắng, giờ không cần phải xoắn não nữa rồi!”
“……….” Phàn Viễn lặng lẽ liếc nhìn, giọng đầy ưu thương: “Em còn non và xanh lắm…”
Trước đó anh muốn đối phó với mấy tên cặn bã, ôm đùi là coi như giải quyết được rồi, đâu có giống như bây giờ, tự nhiên phải chuyển qua đề phòng cái đám này, giờ tối đến còn có thể ngủ ngon giấc nữa không? Nhỡ đâu tỉnh dậy cúc tàn thì sao? Nó còn bi đát hơn nữa kìa!!!
Hàn Lãng ở bên kia vẫn còn đang ngập ngừng đưa tình, hai người còn lại thì không khỏi chau mày lên, Phong Trạch khinh thường nhếch môi, khẽ cười mỉa một tiếng: “Lão Lôi, A Lãng, xem ra ba chúng ta nên tâm sự cho rõ, xem nên giải quyết vấn đề của Tiểu Viễn thế nào.”
Phàn Viễn nghe vậy thì giận dữ trừng mắt nhìn hắn, giải quyết anh cái gì cơ?! Anh đâu phải đồ vật!!!
Hàn Lãng vô thức nhìn thoáng qua chỗ Phàn Viễn, thấy anh không vui nên không dám mở lời, Lôi Tư Diệp lạnh lùng nói: “Đúng là nên nói cho rõ mới được, tốt nhất là mày giải thích cho rõ lời con ả kia nói đi, mày quấn lấy Tiểu Viễn suốt hai năm sao?”
Phong Trạch khinh thường cười xùy một tiếng, bàn tay trượt xuống đôi chân mềm mại của Phàn Viễn, nhẹ nhàng vuốt ve, Phàn Viễn nhấc chân lên muốn đá hắn, lại bị hắn nắm chặt, làm thế nào cũng không rút về được, đã thế còn nghe thấy hắn không biết xấu hổ nói: “Sao mày biết là tao quấn lấy Tiểu Viễn suốt hai năm, chứ không phải ẻm cam tâm tình nguyện?”
Lôi Tư Diệp cau mày, “Đương nhiên tao biết rõ rồi, Tiểu Viễn đã có người để thích rồi, quyết không dây dưa không rõ với người khác.”
Hai người còn lại nghe mà mặt biến sắc, trông thấy cả Phong Trạch và Hàn Lãng nhìn mình, Phàn Viễn chỉ muốn chết quách đi cho xong, người mà Lôi Tư Diệp nói hiển nhiên là chỉ Nhan Duệ, nhưng anh đào đâu ra Nhan Duệ để cho bọn họ gặp đây, không làm được sẽ biến thành kẻ thần kinh mất.
“Tiểu Ngũ, em nói xem còn cách cứu chữa nữa không? Cái vai tiểu bạch thỏ này anh thực sự không diễn nổi, giờ anh chỉ muốn dán phù ẩn thân, sau đó trốn mất tăm mất tích luôn QwQ.”
“Bíp…” Bạn nhỏ quyết tâm giả chết.
Phàn Viễn đau đớn mắng nó: “Em không đáng tin chút nào mà! Nhiệm vụ lần sau anh sẽ tự chọn.”
Anh tránh ánh mắt của ba người kia ra, nghiêm túc phịa ra một kịch bản có tính khả thi, cơ mà ba cái tên này cũng đâu có ngu, nếu bị vạch trần thì khổ rồi.
Phong Trạch nắm lấy cằm anh, bắt anh phải nhìn hắn, giọng không nghe ra là vui hay bực: “Em thích người khác từ bao giờ, sao tôi không biết?”
Phàn Viễn bị hắn hỏi vậy thì trong thoáng chốc nổi giận đùng đùng, anh thích ai còn phải đi thông báo cho hắn à? Rốt cuộc bọn họ lấy tư cách gì để gặng hỏi anh, dựa vào có dị năng ngầu hơn anh hả? Anh không quản nữa! Có ngon thì ném anh cho Khương Manh xử lý đi!
Phàn Viễn đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói với Lôi Tư Diệp: “Cho tôi xuống.”
Đây là lần đầu tiên Lôi Tư Diệp thấy anh nói bằng giọng điệu này, cảm thấy khác hẳn với cậu bé trong ấn tượng của gã, tiểu bạch thỏ vẫn luôn ngoan ngoãn làm bộ đáng thương, lúc này đây đã trút bỏ vỏ bọc của mình, lộ ra móng vuốt sắc bén, gã không tự chủ mà nghe theo lệnh của anh, nhẹ nhàng đặt anh xuống đất.
Phàn Viễn vừa mới được thả tự do, vội để chân trần lui về phía sau mấy bước, giọng nói đanh thép hiếm có: “Mấy người muốn làm gì, tôi thích ai thì liên quan gì đến mấy người, tôi gay thì ảnh hưởng tới kinh tế nhà mấy người chắc? Tôi chỉ muốn tìm một người tôi thích mà người đó cũng thích mình rồi sống an ổn một đời, tôi đã làm sai cái gì chứ, tôi không giết người cũng chẳng phóng hỏa, sao lại phải chịu mấy người giày vò chứ!”
Hàn Lãng vội giải thích: “Tiểu Viễn em hiểu lầm rồi, bọn anh không khinh thường em, chỉ là quan tâm đến em thôi, thực ra anh cũng..”
Phàn Viễn sợ hắn nói toạc móng heo ra, lạnh lùng cắt lời: “Anh không cần phải giải thích, tôi thấy rõ rồi, trước đây chúng ta bên nhau rất vui, giờ anh biết tôi là gay, nên bàn cách muốn xử lý tôi chứ gì, mấy người không cần phải lo lắng, dù tôi có thích đàn ông, cũng không phải ai cũng thích, sau này tôi sẽ tránh xa mấy người một chút, vậy mấy người đã yên tâm chưa?!”
Phong Trạch biết rõ anh đang mượn đề tài này để nói chuyện mình, Khương Viễn có tâm cơ gì không hắn biết rõ, không có chuyện anh không nhìn ra cả ba người họ đều có ý với mình, mà anh nói thế này ý tứ rất rõ ràng, muốn vạch rõ giới hạn, đồng thời giữ khoảng cách với họ, cậu bé này, đúng là càng ngày càng giảo hoạt.
Hắn cong môi cười nói: “Tiểu Viễn, đừng có lấy một gậy đập chết cả thuyền, hai người họ là trai thẳng không có ý gì với em, chứ tôi là người đàn ông đầu tiên của em, ban đầu là tôi dụ dỗ em, đương nhiên giờ có nghĩa vụ phải chăm sóc rồi, em không biết gì cả, Khương Manh lại không quản em sống chết thế nào, không bằng sau này em theo tôi đi, tôi sẽ yêu thương em.”
Phàn Viễn bị cái sự mặt dày của hắn đánh gục hoàn toàn, không phải đã nói không làm tới bước cuối rồi hay sao?! Sao giờ lại ăn nói mập mờ như thế, người đàn ông đầu tiên cái đầu anh ấy!! Lúc nguyên chủ bị nữ chính giày vò anh hắn ở đâu sao không thấy giúp! Lúc nguyên chủ bị hấp diêm tập thể, bị ném vào đàn tang thi hắn đang chết ở đâu?!
Tuy rằng rất tức giận nhưng anh cũng không định giải thích, giờ anh hận không thể để cả thế giới bôi đen mình, nếu có thể khiến Lôi Tư Diệp và Hàn Lãng buông tha mình thì không còn gì tốt hơn, nhưng đương nhiên sự thật không chịu theo ý anh muốn.
Lôi Tư Diệp cắn răng nói: “Mày dùng sức bắt ép có đúng không?!”
Hàn Lãng cũng thấp giọng nói: “Thủ đoạn của ông quá hèn hạ.”
Bị bọn họ chỉ trích như vậy, nhưng Phong Trạch lại chẳng mảy may để ý mà cười nói: “Dùng thủ đoạn thì có gì đâu cơ chứ, nếu không nhờ tôi bẻ cong ẻm, mấy ông còn cơ hội cướp người với tôi chắc?”
Phàn Viễn nghe bọn họ cãi vã, liền mặc kệ bọn họ làm loạn mà vào trạng thái ngủ đông, dù sao thì trước khi bàn bạc xong thì sẽ không ai động vào mình, cúc hoa tạm thời an toàn.
Đợi anh trốn tránh hiện thực xong xuôi, định bắt đầu tiến hành nhiệm vụ thì màn đêm đã buông xuống.
Anh không vội mở mắt ra, mà để Tiểu Ngũ kiểu tra vị trí cùng tình huống phân bổ người, chuyện lúc ban ngày cho anh một bài học thê thảm, nhất định phải suy tính mọi việc cẩn thận mới được hành động, nếu không sẽ rất dễ bị đánh cho trở tay không kịp.
“Bíp, giờ đang ở trong xe, vị trí ở giữa thành phố Q và H, với tốc độ hiện tại, khoảng tám giờ sáng mai là sẽ tới thành phố H, chủ nhân ở cùng xe với ba người Hàn Lãng, Lôi Tư Diệp, Phong Trạch, những người khác đi phía sau.
Phàn Viễn lặng lẽ tính toán, kịch bản đi đường này về cơ bản là anh bị nữ chính bày mưu hãm hại, sau đó chịu đủ mọi giày vò, thế nhưng bây giờ đã có ba vệ sĩ miễn phí, đừng nói là bị bắt nạt, nữ chính có muốn đụng vào một sợi tóc của anh cũng khó, tiến hành kịch bản bằng niềm tin á!
Việc cấp bách bây giờ là phải giữ yên được ba người này, để có thể tự do, sau đó.. sau đó tính sau đi.
Anh vừa mở mắt đã thấy mình đang ngồi trên đùi Hàn Lãng, đầu dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, đôi tay hữu lực của hắn ôm anh vào lòng, dường như rất sợ đầu anh sẽ bị đập vào đâu đó, cảm giác được người khác toàn tâm toàn ý bảo vệ như vậy rất quen thuộc, chỉ là chàng trai này có vẻ đứng đắn hơn người nào đó nhiều, không có mấy hành vi mờ ám không biết xấu hổ, vậy nên dù có giống tới đâu, thì cũng không phải hắn.
Phàn Viễn không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này thế nào, anh mới tới thế giới này ngày thứ tư, nhưng cứ như đã trải qua nhiều năm ròng rã vậy, ngày nào cũng vô cùng chật vật, dường như càng ngày anh càng sợ cô đơn tịch mịch.
“Buông ra.”
Anh vừa lên tiếng, bầu không trí vốn im lặng trong xe thoáng trở nên đình trệ, Lôi Tư Diệp đang lái xe phía trước tấp xe vào lề đường, ngoái đầu lại hỏi: “Tiểu Viễn dậy rồi đó à? Hay tôi nghe lầm?”
“………” Phàn Viễn đáp: “Anh không nghe nhầm đâu.”
Cánh tay Hàn Lãng hơi run lên, hắn cúi đầu nhìn cậu bé trong lòng, Phàn Viễn ngước mắt lên nhìn hắn, thấy khóe môi hắn xanh xanh tím tím, chau mày lại nói: “Mặt mũi anh làm sao vậy?”
Vẻ mặt Hàn Lãng lúng túng, lắc đầu nói: “Không sao đâu, hết đau rồi.”
Phong Trạch ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên hắn không thấy đau rồi, có mỹ nhân ngồi trong lòng, mà bọn tôi còn bị thương nặng hơn hắn ấy chứ.”
Không biết vì sao, Phàn Viễn lại nghe được sự uất ức trong lời của hắn, anh đang định hỏi nguyên nhân, đã nghe thấy Lôi Tư Diệp bực mình nói: “Thua thì phải chịu, tao phải lái xe thế này còn chẳng phàn nàn oán giận gì thì thôi, mày kêu ca cái nỗi gì.”
Khóe miệng Phàn Viễn giần giật, gã không phàn nàn thì là cái gì, chỉ thiếu điều tố cáo thẳng thừng với mình thôi! Té ra ba người này oánh nhau để tranh giành chỗ ngồi à? Giờ anh chỉ thắc mắc một vấn đề: “Một dị năng giả hệ băng cấp ba, một dị năng giả hệ lôi cấp ba, với một dị năng giả hệ phong cấp ba, mấy người đánh nhau một trận, giờ vẫn còn có thể ngồi đây cãi nhau sao?”
Hàn Lãng giải thích: “Không dùng dị năng, dùng sức thường thôi.”
Phàn Viễn ồ một tiếng, giọng tràn đầy tiếc hận, Phong Trạch bị phản ứng của anh chọc tức, “Bọn tôi không chết không thương, em thất vọng lắm à?”
Còn lâu Phàn Viễn mới để ý tới hắn, anh vờ như không nghe.
Lôi Tư Diệp quay đầu lại nằm nhoài ra ghế, vươn tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán anh, nghiêm túc nói: “Muốn mạng anh thì cứ nói, anh sẵn sàng hy sinh vì em bất cứ lúc nào, chỉ là lần sau đừng dọa người ta như vậy nữa, đột nhiên em ngất xỉu, làm anh hết cả hồn.”
Phàn Viễn thấy khóe mắt hắn tím xanh, không nể mặt gì mà bật cười: “Lôi Tư Diệp, thế mà anh lại thua bọn họ, uổng công to xác như vậy, mà chẳng được cái ích gì.”
Lôi Tư Diệp thấy anh nở nụ cười xấu xa, trái tim ngứa ngáy khó chịu được, chỉ muốn ôm anh vào lòng mà yêu mà thương, gã khàn giọng nói: “Hai người bọn họ hội đồng anh, đánh anh ngã xuống rồi mới phân thắng bại, thắng quá hèn.”
Phàn Viễn nói: “Anh có thể giả vờ bị đánh bại, đợi bọn họ đánh mệt rồi thì đứng dậy giải quyết một thể mà.”
Phong Trạch: “...”
Hàn Lãng: “...”
Lôi Tư Diệp: “...”