Phàn Viễn lặng lẽ nuốt một ngụm lão huyết xuống, bởi anh đã nhận ra thế giới này quá tàn khốc.
Anh không muốn để Nhan Duệ tới là vì muốn được tự lực cánh sinh, muốn dựa vào chính bản thân để tiến hành kịch bản, kết quả giờ lại phải lăn đi ôm đùi, hơn nữa lần này không phải là đùi tự dâng đến trước mặt cho anh ôm, mà anh phải đi cầu xin người ta cho mình ôm! Nghĩ kỹ một chút mà xem, đúng là… quá tệ!
Hẳn là bây giờ Nhan Duệ đã có trong tay kịch bản của anh rồi, có khi còn đang cười anh nữa chứ, muốn làm màu một tí mà sao khó quá vầy T_T
Anh đã tới tổ nam phụ được một thời gian, cũng đã tiến hành được chừng mười bộ, tuy rằng thi thoảng cũng trải qua một số kịch bản khá ngược tâm ngược thân, nhưng đại đa số tác giả vẫn thích nhân vật của mình, bởi vì thích BL nên mới dốc lòng như thế.
Nhưng thế giới này thì khác, gặp kịch bản thần kinh như vậy, thậm chí anh còn nghĩ, tác giả bộ này cực kỳ ghét gay, cho nên mới cho một đống tên cặn bã xuất hiện như vậy, mục đích là để nữ chính ngược nguyên chủ cho sung sướng!!!
Cốt truyện này thực ra rất bình thường, nữ chính trùng sinh lại sau mạt thế, lần này sống lại cô tự đặt ra cho mình ba mục tiêu, một là sống cho thật tốt, hai là giữ chặt lấy nam chính kiếp trước từng yêu mình, ba là để nguyên chủ Khương Viễn chết không có chỗ chôn.
Nói tới ân oán giữa nữ chính và nguyên chủ thì đúng là một lời khó nói hết, đủ mọi thù mới hận cũ rối rắm lại, không ngươi chết ta sống thì quả có lỗi với sự sắp đặt của tạo hóa.
Thực ra nữ chính Khương Manh và Khương Viễn là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ của Khương Manh là vợ cả, đã qua đời từ lâu, nhưng chẳng bao lâu sau thì bụng mẹ Khương Viễn to dần lên, khi đó Khương Manh đã sáu tuổi, chuyện giữa mẹ kế và con riêng thì thôi khỏi nói, nói chung, kiếp này người mà Khương Manh ghét nhất, ngoại trừ hai mẹ con nhà này ra thì chẳng còn ai.
Không bao lâu sau thì mạt thế bắt đầu, một loại virus không tên bị lẫn vào trong thượng nguồn, khiến vô số người nhiễm bệnh, một phần trong số đó biến thành tang thi, còn có một số ít người trở thành dị năng giả, mà Khương Manh không những thức tỉnh dị năng hệ thủy, còn có vòng tay không gian, cuộc sống thuận lợi hơn hẳn.
So với nữ chính, Khương Viễn thê thảm hơn nhiều, không thức tỉnh dị năng thì chẳng khác gì phế vật, đã thế trước khi ông Khương qua đời còn giao toàn bộ tài sản cho con gái trưởng, muốn con gái nể tình chị em, chăm sóc cho em trai mình, Khương Manh nể mặt nhiều tài sản mà liền đáp ứng lời cha.
Sau đó hai người Bắc tiến tới Đế Đô tìm cứu trợ, dọc đường đi gặp phải đoàn của nam chính cũng đang trên đường tới Đế Đô, dựa vào dị năng xuất sắc của nữ chính, hai chị em thành công gia nhập đội của họ, rồi sớm tối ở chung, nam chính Hàn Lãng dần nảy sinh tình cảm với Khương Manh.
Mà lúc này đây, nguyên chủ Khương Viễn cũng nhận ra mình có tình cảm với Hàn Lãng, cậu ta ỷ vào ngoại hình đẹp đẽ của mình mà đi quyến rũ Hàn Lãng, kết quả bị Hàn Lãng đuổi ra khỏi phòng, chuyện này khiến Khương Manh cảm thấy rất mất mặt, cô ta dạy dỗ Khương Viễn, cười nhạo cậu ta không biết xấu hổ, đồng thời nói rõ Hàn Lãng thích mình, để cậu ta mau chóng gạt ý nghĩ kia đi.
Vốn Khương Viễn không tin, nhưng sau này dần phát hiện ra, Hàn Lãng đối xử với Khương Manh thực sự không bình thường, hai người càng ngày càng ngọt ngào đằm thắm, mà cuộc sống của cậu càng ngày càng chật vật, rất nhiều người ở sau lưng cười nhạo cậu không biết tự lượng sức, thậm chí còn có người muốn hành động dâm loạn với cậu, Khương Manh trông thấy chỉ nghĩ cậu là một đứa thấp hèn, mặc kệ cậu bị bắt nạt không giúp đỡ.
Khương Viễn thấy chị gái tuyệt tình như vậy, liền hạ quyết tâm cấu kết với nữ phụ Lý Thi Kỳ, hai người bày mưu hại chết Khương Manh, còn cướp đi vòng tay không gian của cô.
Đương nhiên đó là những chuyện xảy ra ở kiếp trước, bởi vì lần này nữ chính sống lại, trước khi chết, cô hối hận mình đã thật lòng coi Lý Thi Kỳ như bạn, hối hận mình khi đó do dự không đáp lại tình cảm của Hàn Lãng, mà chuyện khiến cô hối hận nhất là đã coi cái tên Khương Viễn vong ân phụ nghĩa kia chỉ là một con ‘tiểu bạch thỏ’.
Cô thề rằng, lần này cô phải để Khương Viễn chịu đủ mọi giày vò tàn khốc, cuối cùng bất lực mà chết thảm thương!
Cuối cùng cô cũng làm được, lúc nguyên chủ bị năm sáu tên đàn ông hãm hiếp, cô đứng bên cạnh hứng thú nhìn, nguyên chủ khóc lóc chất vấn vì sao cô lại làm vậy, cô cười lạnh lùng đến tàn nhẫn.
“Không phải mày thích được đàn ông xoạc sao, chị đang thỏa mãn nguyện vọng của mày đấy còn gì, cho nên sau này mày đừng nhớ thương chồng chị nữa nghe chưa? Ánh mắt mày nhìn anh ấy, thực sự rất buồn nôn, A Lãng đã không chịu nổi cái thằng đồng tính như mày từ lâu rồi!”
Nguyên chủ ngỡ rằng âm mưu lần này có Hàn Lãng nhúng tay vào, cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả giãy giụa cũng không làm, để mặc họ ném mình vào trong đám tang thi.
Hai chị em họ đều là người hung ác, một kẻ vong ân phụ nghĩa, một kẻ thủ đoạn tàn độc, nhưng giờ người phải chịu giày vò lại chỉ có mình cậu.
Phàn Viễn ngồi dưới đất đau đớn ôm mặt, bụng bắt đầu biểu tình, anh biết giờ mình phải đi tìm nữ chính xin thức ăn, nhưng anh cũng biết nữ chính sẽ không cho mình ăn, còn giáo huấn anh một trận, bởi vì ngay lúc kịch bản bắt đầu, nữ chính đã trùng sinh trở về.
Mặc dù biết tạm thời Khương Manh sẽ không giết mình, nhưng nhất định sẽ không tránh khỏi mấy màn ngược đãi đánh chửi, anh thở dài thườn thượt, đau lòng nói: “Tiểu Ngũ, khắp thế giới này toàn dị năng giả và tang thi, giờ anh chỉ có thể dựa vào em.”
“Bíp, Tiểu Ngũ sẽ dốc hết sức giúp đỡ chủ nhân.”
Phàn Viễn vô cùng cảm động, tuy rằng thế giới này rất nghiệt ngã, nữ chính vừa có dị năng hệ thủy vừa có pháp bảo không gian, sau này còn có thể mở linh tuyền ra, nhưng thì sao chứ, anh có bàn tay vàng của hệ thống kia mà!
Anh cẩn thận tính toán số kinh nghiệm còn sót lại, sau khi tính toán một hồi, anh phát hiện mình không thể tiêu xài phung phí, liền rầu rĩ nói: “Trước mắt đổi giúp anh một hộp Ích Công Hoàn, chất lượng không quan trọng, có thể chắc bụng là được rồi.”
Nuốt một viên Ích Công Hòa xong, đầu anh bắt đầu vận hành, anh tính một hộp chỉ có mười viên thuốc, một viên có đủ năng lượng để duy trì trong ba ngày, nói như vậy, anh chỉ có một tháng để đi tìm đùi ôm.
Về phần chọn ai, phải cẩn thận tính toán mới được, đầu tiên, người này phải thẳng như thép, tránh cho anh chưa làm gì đã cong oặt, đồng thời phải có tinh thần trọng nghĩa, có thể ra tay cứu giúp khi anh gặp nguy hiểm, tốt nhất là chỉ số EQ không được quá cao, tránh cho anh không lừa được sẽ làm lỡ kịch bản.
Tiểu Ngũ nói: “Bíp, chủ nhân đang miêu tả Cao Tùy đó à?”
Phàn Viễn dừng lại một chút, che mặt nói: “Đúng là giống thật! Hai tên ngốc ấy đúng là cực phẩm hiếm có khó tìm!”
Tiểu Ngũ: “……..”
Phàn Viễn nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy muốn tìm một tên ngốc bạch ngọt ở thế giới này thực sự rất khó, bèn hạ yêu cầu xuống: “Sao cũng được, miễn là áp chế được nữ chính là được! Dù sao thì anh cũng không phải pháo hôi muốn vùng dậy, chỉ muốn tránh đoạn kịch bản cuối cùng mà thôi, chắc không khó quá chứ?”
Tiểu Ngũ: “………….”
Anh nhận mệnh mà bò từ dưới đất dậy, phủi bụi trên người đi, giờ mặc kệ sau này ôm đùi nào, kịch bản trước mắt vẫn cứ phải tiến hành.
Bước chân anh yếu ớt mà đi về phía căn phòng bên cạnh, dè dè dặt dặt gõ cửa phòng, chỉ mới mạt thế được một tháng, nguyên chủ đã lĩnh hội sâu sắc, mình không còn là tiểu thiếu gia ăn sung mặc sướng ngày trước, giờ cậu phải dựa vào người chị cùng cha khác mẹ này, hơn nữa Khương Manh không thích cậu, thường xuyên chê cậu vô dụng, bởi vậy nên trước mặt cô cậu phải ăn nói khép nép hơn nhiều.
Thấy bên trong không có động tĩnh gì, anh do dự trong thoáng chốc, đang định gõ thêm mấy tiếng nữa, đột nhiên cánh cửa bị kéo ra, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp xuất hiện trước mắt.
Khương Manh lặng lẽ nhìn cậu bé trước mặt, thoạt trông cậu khúm núm, vẻ mặt bất an thảm thương, gương mặt ngây thơ non nớt, đôi môi hồng bởi vì thiếu nước mà khô nứt, mái tóc rối bù đã lâu không được gội, cả người lấm lem bẩn thỉu, chẳng khác gì tên ăn xin đầu đường xó chợ.
Cô là dị năng giả hệ thủy, ngày nào cũng tắm giặt sạch sẽ, hiển nhiên không thiếu gì nước, nhưng mẹ của Khương Viễn đối xử với cô như vậy, cô dẫn nó theo mình đã là ban ân rồi, việc gì phải quản nó sạch hay bẩn chứ.
Đương nhiên, đấy là suy nghĩ của cô trước đó, còn bây giờ á, từ lúc cái tên vong ân phụ nghĩa kia đâm dao vào tim cô, giữa họ chỉ còn lại thù hận.
Lửa giận bốc lên trong lòng cô, cô không kiềm chế được mà hỏi: “Có chuyện gì?”
Phàn Viễn rưng rưng nước mắt nhìn cô, sợ sệt nói: “Chị, em đói lắm, chút bánh mì trưa nay ít quá…”
Khương Manh cười lạnh một tiếng: “Ít á? Chị cho mày ăn, mày còn chê ít hả?”
Phàn Viễn vội nói: “Không, không phải đâu ạ, không phải em chê ít, chỉ là em đói quá thôi.”
Khương Manh không nghe cậu em nói nhiều, liền đạp thẳng một cái vào bụng cậu, Phàn Viễn ngã ngửa xuống dưới đất, ôm bụng co quắp người, giữa dị năng giả và người thường khác biệt nhau nhiều tới vậy.
Phàn Viễn thầm thấy may vì mình đã đổi vật phẩm tránh đau từ trước, nếu không thì với cú đá này của nữ chính, sẽ đau đến ngất đi mất, anh cố nặn ra vài giọt nước mắt, viền mắt dần ửng đỏ lên.
Khương Manh nhìn Phàn Viễn nước mắt lưng tròng, cười xùy một tiếng: “Mày thấy oan ức à? Không muốn bị chị bắt nạt nữa thì đi đi, chị không cản mày đâu.”
Phàn Viễn im lặng không nói gì nhìn cô ả, viền mắt càng lúc càng đỏ hơn, chắc chắn không thể đi được rồi, nguyên chủ không đi không phải vì đi rồi sẽ không còn đường sống, mà vì cậu ta phải ở lại đây chịu ngược, ôi, còn ai đáng thương hơn nữa chứ.
Khương Manh nhìn bộ dạng uất ức của cậu ta cũng thấy tức, kiếp trước cũng giống vậy, Khương Viễn rất biết giả vờ, dù giày vò cậu ta thế nào, cậu ta cũng vẫn giữ bộ dạng vô hại nhu nhược, khiến cô mất cảnh giác, cũng vì vậy mà bị mắc bẫy, chết dưới tay con tiện nhân kia. Lần này, hừm, hãy đợi đấy.
Phàn Viễn thấy cô vào phòng rồi, lúc này mới đỡ bờ tường, bước từng bước đi tới góc tường đoạn ngồi xuống, anh vén áo lên kiểm tra vết thương của mình, chỉ thấy bụng đã xanh tím lên, gương mặt đau đớn không thôi, nhưng nội tâm lại vui mừng khôn xiết, “Được lắm, phải dựa vào nó để tranh thủ cảm thông.”
※※※
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Khương Manh đã túm Phàn Viễn dậy, Phàn Viễn cũng không trách cứ mà ngoan ngoãn đi theo cô, nữ chính vội vã đi gặp Hàn Lãng, còn Phàn Viễn thì vội đi ôm cái đùi đầu tiên —— Phong Trạch.
Phong Trạch là một trong những nam thứ quan trọng của bộ này, là người bạn đồng cam cộng khổ cùng nam chính, sau này tới Đế Đô, hai người mỗi người một ngả, cuối cùng ở hai thế lực đối nghịch nhau, cho nên chắc chắn sẽ có khả năng chống lại nữ chính, lấy lòng hắn ta rồi, tới đoạn kịch bản cuối, anh sẽ ôm chặt đùi không buông tay, anh không tin nữ chính có cách khác để túm anh đi.
Thực ra Phàn Viễn không muốn ôm cái đùi này một chút nào, bởi cái người này còn lạnh lùng hơn Hàn Lãng, hắn là một người thâm độc, lấy lòng hắn so với đi đắc tội còn khó hơn, nhưng để bảo vệ trinh tiết của mình, anh đành phải thử một lần.
Tiểu Ngũ rất lo lắng: “Bíp, nếu Phong Trạch không chịu giúp đỡ thì biết làm sao bây giờ?”
Phàn Viễn không nghĩ nhiều liền đáp: “Thì đổi sang cặp đùi thứ hai, nam phụ Thư Sách.”
“……..” Tiểu Ngũ im lặng hồi lâu mới “Bíp” một tiếng, nói: “Thư Sách thích nữ chính, sao có thể đối đầu với cô ấy được.”
Phàn Viễn chẳng mảy may đếm xỉa mà nói: “Bọn họ vẫn chưa gặp mặt, có anh cản trở rồi, có khi không những không thích mà còn tránh xa ấy.”
Tiểu Ngũ: “………..”
Phàn Viễn vẫn hứng trí bừng bừng, tinh thần sục sôi: “Nếu như không ôm được Thư Sách, thì đổi sang cặp đùi dự bị Hàn Lãng, cho dù dưới rằng buộc của quy tắc, hắn sẽ thích nữ chính, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh đi lấy lòng, chỉ cần anh cố gắng, anh không tin không ôm được.”
Tiểu Ngũ: “……..”
Phàn Viễn thấy nó không phản ứng gì, khó hiểu nói: “Em không tin năng lực của anh à?”
“Bíp…” Tiểu Ngũ nói: “Tiểu Ngũ lo, là lo chủ nhân ôm quá sức, không cẩn thận phá tan kịch bản..”
Phàn Viễn: “………………”
#Ẻm-nói-chuẩn-quá-tui-sa-mạc-lời#
#Trước-mắt-trinh-tiết-kịch-bản-chỉ-là-hư-vô!!#
#Dù-sao-thì-dù-sao-thì-vẫn-có-người-giải-quyết-hậu-quả-cho-mình-mà…nhỉ?