Đợi đến khi dục vọng trong lòng đã được dẹp, Phong Trạch nhận mệnh mà giúp tiểu yêu tinh trong lòng mình chỉnh trang lại y phục và tóc giả, sau khi sửa soạn xong, lại giúp anh dặm lại lớp trang điểm.
Từ đầu tới cuối Phàn Viễn đều tỉnh bơ, thể như cơ thể này không liên quan gì tới mình, còn người đàn ông trước mặt chỉ như người xa lạ. Phong Trạch đã quen với việc bị anh coi thường, hai năm trôi qua, hắn không còn cảm thấy không cam tâm như trước, không phải chí ít cậu bé ấy vẫn ở bên cạnh hắn sao, so với Hàn Lãng, hắn còn may mắn hơn nhiều.
Đàn ông con trai đi giày cao gót thường sẽ rất khó khăn, nhưng Phàn Viễn lại hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, anh đạp gót giày từng bước ưu nhã mà quyến rũ, lúc trước sắm vai quần chúng anh từng diễn con gái, cho nên cũng có nghiên cứu học tập bước đi của con gái, thực sự diễn rất giống, khiến người ngoài nhìn vào không nhận ra điều gì bất thường.
Phong Trạch cũng bó tay với cậu nhóc quyến rũ người khác mỗi phút mỗi giây, cậu bé này đã sắp hai mươi, nhưng gương mặt vẫn chẳng khác gì hai năm trước, gương mặt non nớt phúng phính cứ như có thể búng ra sữa, cho nên hắn phải để cậu nhóc này giả gái, ngoại trừ để thỏa mãn thú vui của mình ra, còn có một nguyên nhân khác, không phải là sợ Hàn Lãng nhận ra Phàn Viễn, mà là muốn hắn bị áp đảo tinh thần.
Phàn Viễn nguyện ý cải trang thành nữ, cùng hắn thân mật trước mặt người ngoài, thi thoảng lại có những hành động mập mờ, sẽ khiến cho người ngoài đứng xem có ảo giác, rằng cậu nhóc kia đã chấp nhận hắn, để Hàn Lãng mất hết hy vọng.
Về phần đối phó với Hàn Lãng thế nào, hắn vẫn còn chưa quyết định, giờ động lực sống của cậu nhóc này là để báo thù, nếu như hoàn thành tâm nguyện rồi, ai biết cậu nhóc sẽ làm gì nữa.
Đợi đến khi tiệc rượu chính thức bắt đầu, Phàn Viễn bị Phong Trạch dẫn tới sofa trong góc phòng ngồi, hắn nắm cằm cậu nhóc mà nhỏ giọng dặn dò: “Giờ anh phải đi đàm phán với người ta, em ở đây chờ anh nhé, nhớ không được đi lung tung đâu đấy, càng không được đi tìm Hàn Lãng, nếu không với thứ công phu nửa vời của em, sẽ bị hắn tống lên giường ăn sạch sẽ đấy.”
Phàn Viễn không để ý tới hắn, nâng ly rượu vang lên miệng, Phong Trạch nhanh tay đổi ly rượu trong tay anh thành một ly nước chanh, thấy anh ngẩn ra đó, cười cười hôn trộm lên môi anh một cái, đoạn nói: “Ngọt ghê cơ, trẻ con không được uống rượu.”
Anh mới là trẻ con, cả nhà anh là đồ trẻ con!!
Phàn Viễn thầm rủa hắn trong lòng mấy trăm lần, thấy hắn đã đi xa, khóe môi cong lên, lại đổi cốc nước chanh trên tay thành Bordeaux, sau đó khẽ nhấp một ngụm.
Anh vừa uống vào miệng đã nghe thấy tiếng Tiểu Ngũ cảnh báo: “Bíp, theo như kiểm tra của hệ thống, trong ly rượu này có thành phần thuốc mê.”
Bàn tay Phàn Viễn ngừng lại: “Anh nuốt xuống rồi.”
Tiểu Ngũ: “………….”
“Nhưng chỉ uống một ngụm nhỏ thôi, chắc không thành vấn đề đâu… nhỉ.”
“………..”
Phàn Viễn liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, có rất nhiều người đang âm thầm quan sát anh, nhưng không ai dám tới gần, anh là người được Phong Trạch dẫn tới, về lý mà nói hẳn không ai dám động vào anh mới đúng.. Nói như vậy, chỉ có tên điên Hàn Lãng kia mới dám ra tay, hắn cho anh uống thuốc mê làm gì? Muốn đóng gói mang đi à?
Dù nguyên nhân là gì, thì tình huống bây giờ cũng không hay một chút nào, anh đứng lên nhìn xung quanh, “Tiểu Ngũ, Phong Trạch ở đâu, có thể kiểm tra vị trí không?”
“Bíp, Phong Trạch không ở trong phạm vi 100m, hệ thống không thể điều tra vị trí.”
Phàn Viễn hít sâu một hơi, anh đi vào trong đám đông, Hàn Lãng có điên cuồng tới đâu, thì có lẽ cũng không dám bắt anh đi trước mặt mọi người.
Anh đi chưa được mấy bước thì đầu óc đã có chút choáng váng, gắng gượng lắm mới có thể đứng thẳng người, nhưng làm thế nào cũng không bước thêm được bước nữa, lúc đất trời đảo điên anh cảm thấy sau lưng mình chạm phải một lồng ngực rắn chắc, điệu cười ranh mãnh quen thuộc vang lên bên tai: “Cục cưng à, nhớ chết mất.”
Phàn Viễn còn chưa kịp ngạc nhiên, đã bị người nọ ôm ngang người lên, đúng tiêu chuẩn ôm công chúa, người nọ lấy chiếc áo choàng đen để che dưới thân anh, đề phòng váy bị co lên, bước từng bước trầm ổn ra khỏi hội trường, giống như vị vua tìm được hoàng hậu của mình, không chút che giấu tuyên cáo chủ quyền.
Sau lưng mơ hồ vang lên tiếng đánh nhau, Phàn Viễn biết, đó là nhóm người Phong Trạch phái theo âm thầm bảo vệ anh, mặc dù đầu óc vẫn có thể hoạt động, nhưng cảnh trước mặt thì lại nhập nhèm mơ hồ, anh phải tốn rất nhiều sức lực để nhận ra người đàn ông trước mặt là ai, người nọ là Hàn Lãng, nhưng lại không hoàn toàn là Hàn Lãng.
Hắn ngậm một điếu xì gà không châm, khóe môi cong lên nở nụ cười xấu xa, tuy đã hai năm trôi qua, nhưng nụ cười ngứa đòn kia anh sẽ không nhớ lầm, đó là nét mặt thường thấy ở Lôi Tư Diệp.
Phàn Viễn nhìn gương mặt hắn mà ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Sao lại có chuyện hoang đường như vậy chứ..”
Hàn Lãng gật đầu đồng ý nói: “Anh cũng biết là rất khó tin, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể chấp nhận.”
Phàn Viễn nhắm mắt lại, thầm nghĩ nếu không phải anh đã biết rõ bí ẩn trong đó, thì chắc giờ đã bị mấy chuyện kì dị xảy ra liên tiếp này bức điên rồi, mỗi lần anh cảm thấy người này thật đáng sợ, thì hắn lại có thể làm mấy chuyện đáng sợ hơn, những giới hạn cứ nối dài, đúng là đáng sợ tới cùng cực.
Sau khi Hàn Lãng đưa anh lên xe, hắn hờ hững nói với tài xế một câu: “Quay về.”
Xe ô tô từ từ khỏi động, nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen.
Phàn Viễn cũng không rõ mình bị đưa đi đâu, thuốc mê không khiến anh mất đi thần trí, nhưng lại khiến cả người rễu rã không làm được gì, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng thấy thật quá sức.
Hàn Lãng vuốt ve gương mặt anh, đồng tử mắt đen láy không nhìn ra tâm tình gì, hắn thấp giọng nói: “Thuốc này công hiệu tới cũng nhanh mà đi cũng vội, em đừng lo, sẽ nhanh chóng khôi phục sức để giận thôi.”
Phàn Viễn nâng mí mắt lên nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại bỏ thuốc? Anh sợ em không đi theo anh sao?”
Hàn Lãng cười khổ: “Em có chịu không? Anh từng nghĩ ngoài anh ra thì em không thể chấp nhận được ai nữa, nhưng không phải bây giờ em đang ân ái ngọt ngào cùng Phong Trạch hay sao?”
“Hóa ra là anh thật…”
Hàn Lãng lắc đầu, trong giọng nói mang theo sự rầu rĩ nhàn nhạt, “Thực ra anh cũng không biết anh là ai nữa, sau ngày hôm ấy, đột nhiên anh đồng thời có hai ký ức và hai dị năng khác nhau, anh cứ nghĩ anh là Hàn Lãng, nhưng anh cũng lại là Lôi Tư Diệp, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, là người anh yêu, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình em.”
Phàn Viễn biết rõ, bởi vì cơ thể Lôi Tư Diệp tiêu tán, nên linh thể dung nhập vào trong cơ thể Hàn Lãng, người đàn ông trước mặt anh là Hàn Lãng, cũng chính là Lôi Tư Diệp, đương nhiên hắn càng là Nhan Duệ.
Anh hỏi: “Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Phong Trạch nói với em, anh muốn giết anh ấy và Lôi Tư Diệp.. là thật sao?”
“Nửa thật nửa giả, nhưng đó là ân oán giữa anh và Phong Trạch, em không cần phải xen vào.” Hàn Lãng giữ cằm anh nói: “Em chỉ cần nhớ rõ, từ nay về sau đừng gặp lại hắn nữa.”
Phàn Viễn không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng anh có thể đoán được, có lẽ cũng giống như khi Phong Trạch cảnh cáo anh kiếp này đừng hòng chạy thoát, bá đạo chẳng ai bằng, tên này thích chơi trò phân thân như vậy, giờ lại chơi trò dung hợp, không bằng dung hợp luôn đi cho rồi, nói không chừng tập hợp ba phân thân lại, có thể triệu hồi chủ thần rồi.
Anh im lặng trong thoáng chốc, đột nhiên nở nụ cười châm chọc: “Anh dựa vào đâu mà anh nói cái gì thì em phải nghe cái đó? Bởi vì em thích một nửa con người anh sao? Nhưng giờ em thích Phong Trạch mất rồi, nên làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Hàn Lãng lạnh băng khiến anh phát run lên, hắn bế cậu bé ngồi lên người mình, ép anh mở hai chân ra, Phàn Viễn mặc váy ngắn đi tất chân, bị ép mở rộng chân ngồi trê đùi một người đàn ông, mặt đối mặt cùng người đó, cả người dựa vào lồng ngực rắn chắc của Hàn Lãng.
Anh không rõ liệu chiếc váy ngắn này có thể che nơi riêng tư của mình không, càng không thể tưởng tượng bộ dạng mình lúc này damdang đến mức nào, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh cố gắng giãy giụa nhưng vô ích, vừa thẹn vừa giận, viền mắt dần ửng đỏ lên.
Hàn Lãng mò vào chiếc quần chữ T bên trong Phàn Viễn, cười lạnh nói: “Phong Trạch biết chơi thật đấy, hai năm qua em theo hắn chơi mấy trò này, có phải đã quên sạch anh rồi hay không, hả?”
Phàn Viễn cắn răng nói: “Trên xe còn có người, anh muốn thế nào hả?”
Hàn Lãng vỗ vỗ mông anh, ghé vào tai anh mập mờ nói: “Chẳng muốn thế nào cả, chỉ là anh ấy, đã nói được thì sẽ làm được, cho nên hôm nay anh muốn thực hiện lời hứa.”
Thực hiện lời hứa?? Anh mang máng nhớ lại, hai năm trước Lôi Tư Diệp đã nói gì với mình…
“Mau lớn nhanh lên, đợi đến khi em có thể “chấp nhận”, dù có không muốn cũng chẳng được.”
Cơ thể Phàn Viễn cứng đờ, khi ấy anh còn chưa biết Nhan Duệ lại biến thái như vậy, lại đi phân thân ra làm ba người để trêu chọc mình, giờ anh hận không thể đá văng hắn ra bên kia trái đất, nào muốn hắn có thể vui vẻ thỏa lòng!
Anh lạnh lùng nhìn Hàn Lãng, gằn từng chữ một: “Nếu anh dám làm như thế, em sẽ hận anh, nhất định sẽ hận anh.”
Hàn Lãng đè lên môi Phàn Viễn không cho anh nói tiếp, thấy anh thuận theo thì mở cở trong lòng, nhưng còn chưa kịp vui, đã thấy có giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài từ khóe mắt cậu bé, đó là vẻ mặt đã hoàn toàn tuyệt vọng của cậu.
Cậu bé ấy từng nói, chỉ nguyện gần gũi với người mình thích…
Hóa ra cậu bé từng quấn lấy hắn, muốn trao mình cho hắn đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng cậu bé ấy đã có người khác, còn hắn đã trở thành hồi ức.
Hắn dừng lại, thở hổn hển, sau đó phẫn nộ tới cực điểm mà đập mạnh vào cửa xe, chiếc cửa kính được làm từ thủy tinh đặc biệt nhoáng cái đã nứt toác, Hàn Lãng tựa như một chú sư tử bị thương, vẻ mặt vừa chật vật lại vừa tội nghiệp, hắn đau đớn tới cùng cực, cố gắng đè ép chính bản thân mình mà không dám làm tổn thương tới Phàn Viễn.
Hắn chỉ có thể có ôm lấy cậu bé trong lòng, ghé vào tai cậu mà khàn khàn cất tiếng trong vô vọng: “Tiểu Viễn, không phải em đã nói yêu anh sao, sao lại dễ dàng yêu người khác như vậy? Anh không ngại em từng bên Phong Trạch, cũng không ngại em thích người khác, chỉ cần em chịu ở bên anh là tốt rồi, nhiêu vậy có được không? Em nói cho anh biết đi, rốt cuộc em đang nghĩ gì, em muốn anh phải làm thế nào, mới chịu quay trở về bên anh?”
Phàn Viễn vẫn nhắm mắt lặng lẽ rơi lệ, anh muốn cái gì á? Ông đây muốn mấy người các ngươi không ai được sống tốt cả!!!