Phàn Viễn cũng được coi như từng trải qua mấy chuyện sóng to gió lớn, cho nên anh giật mình mấy giây, liền nhanh chóng khôi phục tinh thần, xoay người khép cửa phòng lại, cũng may mà ban nãy anh ra tay không quá nặng, nên cửa không bị ảnh hưởng gì.
Anh kéo cái tên Cao Tùy đang đần mặt từ dưới đất dậy, đưa ra ngoài phòng, sau đó buông mành xuống, nhẹ giọng nói về phía trong phòng: “Tiêu huynh, huynh mặc y phục vào trước đi, sau đó, chúng ta nói chuyện lại sau.”
Tiêu Tử Quân lúng túng mãi thôi, cúi đầu ừ một tiếng.
Cao Tùy bị Phàn Viễn dẫn về phòng mình, vẫn chưa hoàn hồn lại, mãi đến khi Phàn Viễn ném một bộ y phục về phía hắn, bảo hắn mau chóng thay đồ, hắn mới dần hoàn hồn lại.
Cao Tùy trợn trừng mắt lên, hiển nhiên là bị kích thích quá độ, hắn nói lắp ba lắp bắp: “Bạch, Bạch, Bạch huynh, Tử đệ.. đệ ấy là..”
Phàn Viễn bình tĩnh nói tiếp lời hắn: “Là nữ nhi.”
Cả người Cao Tùy run lên, ngồi xuống rót cho mình tách trà, bởi bàn tay run quá độ mà trà bắn tung tóe ra ngoài.
Anh bị sự ngu ngốc của nam chính đánh bại hoàn toàn, hai người này ngày nào cũng dính lấy nhau như sam, không rời nhau lấy nửa bước, ít nhất cũng phải đoán được chút gì đó, thế mà tên ngốc này lại chẳng biết chút gì, ngày nào cũng huynh huynh đệ đệ, gọi đến là thân thiết, dưới tình huống như vậy mà vẫn sinh ra tình yêu nam nữ sâu đậm được! Này khác gì treo đầu BG bán thịt BL?
Phàn Viễn ngồi xuống đối diện hắn ta, đen mặt hỏi: “Mà xảy ra chuyện gì vậy? Ta nhớ rõ ràng tối hôm qua ta đưa huynh về phòng riêng, sao huynh lại tỉnh dậy ở phòng của Tiêu huynh?”
Cao Tùy vội vã giải thích: “Ta thực sự không biết, ta chỉ nhớ mang máng mình ngồi uống rượu với hai huynh, sau đó thì chẳng biết trời đất gì nữa, đến khi tỉnh dậy đã thấy Tử đệ ngủ bên cạnh, còn, còn không mặc..”
Phàn Viễn hiểu rõ, có lẽ đêm qua tên này đi ‘xả nước’, say choáng váng nên không cẩn thận về nhầm phòng, vừa khéo Tiêu Tử Quân cũng say bí tỉ, hai người liền nằm với nhau.
Có lẽ Cao Tùy cũng nghĩ như vậy, mặt mũi chợt trắng bệch ra, hắn nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ tối qua ta làm cầm thú thật rồi?”
Phàn Viễn thấy hắn sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, cũng có chút bó tay, người xưa vốn như vậy, coi trinh tiết nặng như tính mạng, mà Cao Tùy lại coi Tiêu Tử Quân như báu vật thế kia, sao có thể chịu được việc chính bản thân mình vấy bẩn sự thuần khiết của nàng ta, chỉ e sẽ tình nguyện lấy cái chết ra để tạ tội.
Anh đau đầu dò hỏi: “Rốt cuộc có làm chuyện gì hay không, chính huynh không có cảm giác gì sao?”
Cao Tùy hoang mang hỏi: “Cảm giác gì?”
Phàn Viễn nghẹn họng nhìn trân trân, một người đàn ông hai mươi tuổi bình thường, còn hỏi có cảm giác thế nào nữa? Anh nghĩ đi ngẫm lại, nam chính nổi danh từ nhỏ, cha lại là minh chủ võ lâm, gia giáo rất nghiêm, đến tuổi trưởng thành lại gặp tai họa diệt môn, hai năm qua ngoài chuyên tâm học võ ra, thì cũng là tập trung tìm chứng cứ phạm tội, đâu có tâm tư tìm hoa vấn liễu.
Một chàng trai ngây thơ như vậy, chỉ e đến chuyện này làm thế nào cũng không biết.. Phàn Viễn cảm thấy mình đã phát hiện được chân tướng gì đó, vỗ vỗ vai hắn: “Cao đại ca, ta thấy chắc hai người chưa xảy ra chuyện gì đâu, cùng lắm cũng chỉ là ngủ chung một phòng thôi.”
Cao Tùy chau mày thấp giọng nói: “Dù có vậy, cũng đã làm vấy bẩn sự thuần khiết của đệ.. của nàng ấy, ta phải lấy cái chết…”
Phàn Viễn ngắt lời hắn ta: “Ngoài lấy cái chết để tạ tội ra, chẳng lẽ không còn cách nào khác?”
Cao Tùy nghĩ một chút liền biết ý anh nói là gì, hắn lắp bắp nói: “Đương nhiên ta muốn, có nằm mơ cũng muốn, chỉ là Tử đệ, nàng ấy.. nàng ấy vẫn coi ta như huynh trưởng, mà hôm nay ta lại có hành vi vô sỉ như vậy, nhất định nàng ấy sẽ rất hận ta, ta làm gì có tâm trí đâu mà xin nàng miễn cưỡng để ta chịu trách nhiệm tới cùng, huống hồ giờ ta vẫn chưa hoàn thành đại sự, mấy chuyện yêu đương nam nữ này với ta mà nói.. quá mức xa vời..”
Phàn Viễn nhìn bộ dạng ỡm ờ õng ẹo của hắn, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, cái tên này không làm nên chuyện, phá hỏng hết kịch bản của anh thì thôi đi, giờ lại còn dám lùi bước, anh lạnh lùng cắt ngang: “Tiêu huynh nghĩ thế nào, sao huynh biết được cơ chứ, nữ nhân giang hồ hành sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần không thẹn với lương tâm. Cao huynh sợ bị Tiêu huynh từ chối, tình nguyện lấy cái chết ra để tạ tội, nhưng nhỡ đâu Cao huynh chết rồi, đại sự chưa hoàn thành mà huynh nói sẽ ra sao? Huynh trốn tránh hiện thực như vậy, đây rõ ràng là hành động của một kẻ nhu nhược!”
Cao Tùy bị anh nói một thôi một hồi, thẹn đến mức mặt đỏ tới mang tai, hắn trầm tư trong thoáng chốc, đứng bật dậy: “Bạch đệ nói phải, là ngu huynh quá ngu ngốc, nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không việc gì phải e ngại cả, ta sẽ thẳng thắn đi tỏ lòng với Tử đệ, nếu nàng ấy nguyện ý, cả đời này ta sẽ không phụ nàng ấy, nếu nàng ấy không chịu, ta sẽ để mặc nàng ấy xử trí, dù giết ta ta cũng sẽ không oán hận lấy một câu!”
Phàn Viễn đang định nói mấy câu cổ vũ tinh thần hắn, để hắn đừng quá bi quan như vậy, ai ngờ lại chợt nghe thấy “cộc” một cái, cửa bị đẩy ra, Tiêu Tử Quân đứng ngoài cửa phòng, đôi mắt rưng rưng nước, thấp giọng nói: “Huynh không cần phải tới tìm ta nữa, những lời ban nãy ta đã nghe được rồi.”
Cao Tùy bị dọa cho hết hồn, còn Phàn Viễn chỉ vờ như đang giật mình, Tiêu Tử Quân tới gần từ lúc nào anh rõ hơn ai hết, cho nên anh cố ý lừa Cao Tùy nói rõ tấm chân tình của mình ra, độ hảo cảm của nữ chính với nam chính đã lên tới 80%, đã đạt tới mức độ có thể nảy sinh tình yêu, hành động thúc đẩy như vậy chỉ có ích chứ không có hại.
Nữ chính đi vào tiện tay đóng cửa lại, đi tới trước mặt Cao Tùy nửa mét thì dừng lại, cúi đầu xuống khiến mọi người không thể thấy rõ tâm tình của nàng lúc này.
Yết hầu Cao Tùy cuồn cuộn, cũng muốn hỏi nàng, nếu đã nghe được rồi, vậy nàng có nguyện ý hay không.
Đột nhiên Tiêu Tử Quân ngẩng mặt lên, chau mày lại tát Cao Tùy một cái, cái tát này không dùng quá nhiều sức lực, Cao Tùy không bị đánh cho choáng váng, nhưng trái tim cũng đã nát tan, Phàn Viễn trông thấy cảnh này thì kinh ngạc chẳng thốt lên được lời nào, tình huống này, tình huống này, hổng có đúng!!!
Chỉ nghe thấy nữ chính thản nhiên nói: “Đây là phạt huynh đêm qua leo lên giường của ta.”
Nam chính gật đầu, rầu rĩ nói: “Hình phạt này quá nhẹ rồi.”
Nữ chính hừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Nếu còn có lần sau thì sẽ thêm nữa, cái bạt tai này chỉ là để ta xả giận trước thôi, sau này huynh vẫn phải chịu trách nhiệm.”
Nam chính cười khổ nói: “Ta có thể lấy cả tính mạng này ra để bồi thường cho nàng, chỉ cần nàng hết giận, muốn làm gì cũng được.”
Nữ chính nghe hắn nói vậy thì càng thêm bực mình, lại vung tay lên đập hắn mấy cái nữa, giọng đầy tức tối: “Hở ra là lại muốn bồi thường tính mạng, mạng huynh chẳng đáng giá đến mức ấy sao?! Ta không thèm mạng của huynh, ta muốn huynh sống cho tốt, sống lâu trăm tuổi là tốt nhất!”
Nam chính chẳng phản ứng gì, chỉ để mặc nành đánh cho nguôi giận, điều hắn lo duy nhất là da thịt mình cứng ngắc nàng đập nhiều sẽ đau tay.
Phàn Viễn yên lặng xoay người đi, không muốn nhìn cảnh tượng đáng sợ dữ dội như vậy nữa, lại chợt thấy nam chính kêu lên một tiếng đầy đau đớn, cứ tưởng nữ chính lại xuất vũ khí gì ra, sợ xảy ra tai nạn chết người nên vội vàng quay đầu muốn ngăn cản, ai ngờ lại trông thấy —— hóa ra là nữ chính lao vào lòng nam chính, bởi dùng sức lao vào nên khiến hắn lui về phía sau mấy bước liền.
“Cao Tùy An chết tiệt, huynh thích ta sao không nói sớm! Thực, thực ra ta cũng thích huynh, hại ta cứ lo bò trắng răng lâu như vậy…”
Nữ chính ở bên đây oán trách, Phàn Viễn thì lặng lẽ lui ra khỏi gian phòng.
#Đúng-là-một-chậu-máu-cún-to-oạch!#
#Chuyển-cảnh-nhanh-quá-tui-hổng-kịp-phản-ứng#
#Quả-nhiên-con-gái-rất-đáng-sợ-cũng-may-mà-mình-lấy-chồng-chứ-chẳng-lấy-vợ#
Trước đó anh từng nghe người ta nói, bạn sẽ không hiểu được con gái đang làm nũng hay đang phát giận đâu, bởi vì mấy cổ quay như chong chóng, đồng thời chẳng có chút áp lực nào, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Thế nhưng cuối cùng hai kẻ ngốc này cũng được hạnh phúc bên nhau, mà cũng đã đến lúc anh phải đi rồi.
Anh lặng lẽ đi ra khỏi quán trọ, phố phường vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ, ngày ấy ở thành Du Châu, ba người họ gặp nhau kết thành bằng hữu, giờ mới qua nửa năm ngắn ngủi, tình cảm so với bạn thân nhiều năm còn sâu đậm hơn.
Anh ngoái đầu nhìn về phía Nhan Duệ không biết đã xuất hiện tự lúc nào, nhẹ giọng hỏi: “Họ sẽ mãi hạnh phúc chứ?”
Nhan Duệ nắm lấy tay anh, khẽ vuốt ve rồi hôn xuống: “Ừ, anh đảm bảo.”
Lúc này Phàn Viễn mới cười rộ lên, hai người cùng đan mười ngón tay, biến mất giữa biển người mênh mông.