Phàn Viễn lại một lần nữa bị cái tên Nhan Duệ không có giới hạn làm cho sợ ngẩn ra, ngay cả loại chuyện đáng thẹn này mà hắn cũng có thể nói ra được, cái gì mà vừa gặp đã yêu chứ.. đúng là, đúng là không biết xấu hổ gì cả!
Anh quay mặt đi, tránh ánh mắt lom lom của hắn, nhìn về khoảng không trước mặt mà nghiêm túc từ chối: “Xin lỗi, tôi không phải gay, chuyện này là không thể.”
Nhan Duệ vờ như không nhìn thấy đôi tai Phàn Viễn đỏ ửng lên, ánh mắt lơ đãng lướt qua đường cong cần cổ đẹp đẽ, che đi tia sáng sắc nhọn thoáng lóe lên, cười tủm tỉm nói: “Bác sĩ Thời vẫn còn chưa hiểu anh rồi, con người anh, ghét nhất là hai chữ từ bỏ, sau này bác sĩ Thời sẽ từ từ hiểu được thôi.”
Phàn Viễn nghe hắn nói vậy thì có chút sốt ruột, bởi vì phân cảnh của anh trong kịch bản khá nhiều, đặc biệt là ở cảnh đầu và cuối gần như là nhân vật chủ chốt, Nhan Duệ tự ý hành động như vậy, sẽ ảnh hưởng tới kịch bản mất.
Lại nói về kịch bản trong sáng ở thế giới này, Phàn Viễn rất ưng ý, dù cho đứng ở góc nhìn của nguyên chủ, cũng không cảm thấy có gì phải oán thán hay bất công, chỉ là hữu duyên vô phận mà thôi.
Nguyên chủ Thời Viễn là soái ca hoàn hảo trong mắt mọi cô gái ở bệnh viện, hiển nhiên có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như làm việc tận tâm kỹ càng, có tâm với nghề, đương nhiên cũng quan tâm chăm sóc cho bệnh nhân mà mình làm bác sĩ phẫu thuật chính, nhất là nam chính đẹp trai sáng sủa như vậy, cho dù là ai cũng không thể thờ ơ, nhưng không ngờ trải qua thời gian dài tiếp xúc, anh dần dần động lòng với nam chính.
Mới đầu nguyên chủ không tính là giai cong, bởi vì trước khi nam chính xuất hiện, anh ta không có bất cứ tình cảm gì với đàn ông, nhưng mà cũng không có hứng thú gì với phụ nữ, bởi vậy nên anh ta rất bình tĩnh chấp nhận sự thật mình gay.
Anh ta là một người theo đuổi sự hoàn mĩ, sau khi biết Nguyên Tụng không có bạn gái, đồng thời tính hướng không rõ ràng mới dám hành động, đầu tiên lấy thân phận bạn bè để tiếp cận cậu ta, để cậu ta mở lòng mình. Nguyên Tụng cũng không bài xích một người đàn ông ưu thú lại thân thiết như anh em, hai người dần trở thành bạn thân của nhau.
Nếu câu chuyện cứ thuận lợi phát triển như vậy, thì đây đã không phải ngôn tình, mà là truyện BL rồi, tiếc là, trên con đường theo đuổi tình yêu của nguyên chủ xuất hiện một ngọn núi cản to đùng, không sai, đó chính là Nguyên Thừa.
Nguyên Thừa là anh trai cùng cha khác mẹ của nam chính, hết mực yêu thương chiều chuộng người em trai duy nhất của mình, bởi vậy nên anh ta là người đầu tiên phát hiện ra tâm tư của Thời Viễn, anh ta không muốn em trai mình bị một tên đồng tính quấn lấy, cho nên chuyển Nguyên Tụng từ bệnh viện về nhà, đồng thời mời người chữa trị chăm sóc cho em mình.
Tuy rằng nguyên chủ không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, anh là một bác sĩ, không có quyền khoa tay múa chân trước quyết định của người nhà bệnh nhân, chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận tin dữ này.
Cũng may mà Nguyên Tụng đã coi anh như bạn tốt, sau khi chuyển về nhà vẫn thỉnh thoảng gọi điện tâm sự với anh, cuối tuần nguyên chủ tới nhà cậu ta thăm cũng không có gì đường đột, Thời Viễn rất thỏa mãn với tình huống này, đàn ông theo đuổi đàn ông vốn là một chuyện rất khó khăn, dù sao thì không phải ai cũng mặt dày vô sỉ như Nhan Duệ.
Mặc dù Thời Viễn đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, thế nhưng ngọn núi kia vẫn đứng sừng sững không đổ, đương nhiên sẽ không để anh được toại nguyện. Mỗi lần anh tới thăm Nguyên Tụng, đều trùng hợp gặp Nguyên Thừa. Nguyên Thừa vô cùng bất mãn với nguyên chủ không biết điều, liền nói thẳng, để nguyên chủ đừng tới quấy rầy em trai mình nữa.
Tuy nguyên chủ rất khó chịu, nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người rất lý trí, biết Nguyên Thừa là một tác giả có tiếng, quan hệ cũng rộng rãi, cứ cứng đầu với hắn ta không phải là ý kiến hay, huống hồ nếu như Nguyên Tụng phát hiện ra chuyện này, sẽ khiến bao vất vả khổ cực của mình thành côn cốc, đành phải tạm thời ngừng theo đuổi, nghĩ biện pháp khác.
Anh không ngờ, đợi đến khi mình tìm được cơ hội tiếp cận Nguyên Tụng, nữ chính lại xuất hiện, bởi vì kịch bản đã chính thức mở màn.
Nữ chính Lạc Phong là bác sĩ tâm lý thực tập, đồng thời cũng là fans của nam chính, biết chuyện cậu ta gặp tai nạn thôi đã rất lo lắng rồi, sau này lại được một người bạn làm việc trong khoa chỉnh hình tiết lộ, tuyển thủ tennis Nguyên Tụng bị chấn thương nghiêm trọng, cả đời này không thể hồi phục. Nữ chính là fans của nam chính, rất đau lòng, quyết định bước vào cuộc sống của cậu ta để chăm sóc, giúp cậu ta bước ra khỏi sự đau buồn.
Với năng lực xuất sắc của mình, nữ chính được ở lại nhà của nam chính, thường ngày chăm lo cho cuộc sống của nam chính, còn tư vấn tâm lý cho cậu ta, giữa hai người xảy ra rất nhiều câu chuyện thú ví tạm thời không nhắc tới, nói chung là lâu ngày sinh tình.
Thế là nguyên chủ còn chưa kịp ra trận đã thất tình, thật là một câu chuyện thương tâm. Nhưng ai bảo anh ta là nam phụ cơ chứ, ai bảo đây là ngôn tình cơ chứ, một nam thứ gay như anh chỉ có thể diễn vai qua đường.
Thế nhưng phân cảnh của nguyên chủ không chỉ dừng lại ở đó, bởi vì anh vô tình biết được một bí mật, đó là tai nạn xe của nam chính không phải là sự cố, mà là một âm mưu. Trong lòng anh vẫn chưa quên được Nguyên Tụng, cho nên bí mật đi điều tra chuyện này, cuối cùng cũng tìm ra được chân tướng.
Hóa ra hung thủ thật sự là mẹ ruột của Nguyên Thừa, là bà Lục.
Sau khi bà và ông Nguyên ly hôn thì vẫn luôn ở nước ngoài, sau đó trong một trận tennis nhìn thấy Nguyên Tụng, bà vẫn luôn ghi hận trong lòng với mẹ của Nguyên Tụng, chồng bà bị ả đàn bà kia cướp đi, bà rất sợ lịch sử sẽ lặp lại, tất cả tài sản thuộc về con trai mình sẽ bị thằng bé kia cướp mất, cho nên đã mua chuộc người gây ra chuyện này.
Lúc chuyện này bị lộ ra, người đau lòng nhất không nghi ngờ gì là Nguyên Thừa, mẹ đẻ hắn cướp đi ước mơ, và cả tương lai của em trai. Bà Lục đã cưới một người Mỹ, định cư ở nước ngoài nhiều năm, hiển nhiên bình an vô sự, mà hắn làm con trai, phải lấy cả quãng đời còn lại của mình ra để chuộc tội.
Mặc dù Thời Viễn không có tình cảm gì với Nguyên Thừa, nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý sẽ giữ bí mật này cho hắn, dù sao thì Nguyên Tụng cũng rất yêu thương người anh trai này, nếu như biết hắn vẫn mặc cảm tội lỗi mà âm thầm chuộc tội cho hành vi của mẹ mình, nhất định sẽ không vui.
Đương nhiên cuối cùng chuyện này vẫn bị nữ chính phát hiện ra, cô nói cho nam chính, sau đó hai anh em bất hòa một hồi, đến khi giải quyết xong, liền hướng về tương lai tươi sáng viên mãn.
Nói tóm lại, nhiệm vụ lần này của Phàn Viễn rất quan trọng, anh không chỉ phải làm một bác sĩ giỏi giang, một người anh ấm áp, còn phải làm một thám tử ưu tú, quả là không ai bận hơn anh!
Nếu Nhan Duệ dám gây thêm rắc rối gì, hừ hừ, hãy đợi đấy!
Anh dùng hệ thống nói: “Nhan Duệ, chúng ta đã thỏa thuận rồi, anh phải phối hợp cùng tôi hoàn thành kịch bản này.”
Nhan Duệ trả lời: “Đương nhiên rồi, anh nói được thì làm được, nhưng cái này chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện anh theo đuổi em cả.”
Tên này rõ là cả vú lấp miệng em, thấy Phàn Viễn chau mày, Nhan Duệ nói tiếp: “Anh đảm bảo kịch bản của Thời Viễn và nội dung chính sẽ không bị lệch, vậy đã được chưa?”
Hai mắt Phàn Viễn sáng lên, lại có chút không tin, nghi ngờ hỏi: “Anh nói thật chứ?”
Khóe môi Nhan Duệ cong lên, giúp anh sắp gối để nằm xuống, sau đó lại cẩn thận kẹp chăn vào.
“Đương nhiên là thật rồi, dù sao thì kịch bản của anh cũng là gây phiền toái cho em, không để em tiếp cận Nguyên Tụng, về phần nguyên nhân là gì không quan trọng, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới nội dung kịch bản. Chỉ là anh giúp em, em phải cho anh một chút lợi lộc mới đúng chứ.”
Đôi mắt Phàn Viễn lóe lên ý cười, quả nhiên tên này không chịu thua thiệt chút nào, thế nhưng nếu hắn chịu nghe lời, cho hắn chút ngon ngọt cũng không phải không được, anh bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, đợi hoàn thành kịch bản xong, thời gian còn lại đều dành cho anh cả.”
Nhan Duệ lại lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Đấy là đương nhiên rồi, không tính là ngon ngọt được.”
Vốn là Phàn VIễn tưởng rằng hắn sẽ rất sung sướng với lời hứa hẹn này, không ngờ hắn lại phản ứng như vậy, không khỏi nhướn mày nói: “Thế anh còn muốn thế nào nữa.”
Nhan Duệ ghé vào tai anh, xoang mũi phả ra hơi nóng mang theo sắc tình: “Bảo bối, để anh khai bao em đi được không?”
Phàn Viễn vô thức muốn vén chăn lên ngồi dậy tẩn cho hắn một trận, lại bị hắn đè tay xuống, cười đến là vô hại: “Bình tĩnh bình tĩnh, đừng OOC.”
Phàn Viễn: %$&@¥%#$@&
Má nó, còn không biết xấu hổ mà dám nói OOC với anh?! Thiết lập nhân vật của Nguyên Thừa là một tác giả lạnh lùng nghiêm túc, trúng tiếng sét ái tình với một người đàn ông là sao chứ?! Còn mặt dày muốn ở trong nhà người ta, mặt mũi đâu hả hả hả hả?!
Nhan Duệ lo lắng nói: “Anh đã gửi tin nhắn cho trợ lý, sáng mai cậu ta sẽ mang hành lý của anh tới.”
Phàn Viễn cắn răng nhắc nhở hắn: “Tôi đã đồng ý chưa? Có phải anh Nguyên quá tùy tiện rồi hay không, chúng ta mới quen nhau chưa tới 24 tiếng, vẫn chưa thân tới mức có thể ở chung đâu.”
Nhan Duệ còn không biết xấu hổ nói: “Anh đã giúp em tắm, đã nhìn thấy cơ thể em, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm với em rồi.”
Phàn Viễn tức giận muốn rống to tôi là đàn ông tôi không cần anh chịu trách nhiệm, lại bị hắn lấy ngón trỏ đè lên môi, lo lắng nói: “Ngoan, hôm nay em đã vất vả rồi, trời vẫn còn chưa sáng, mau ngủ tiếp đi.”
Nói rồi hắn cầm bát cháo Phàn Viễn vừa ăn đi ra phòng bếp, Phàn Viễn trừng mắt nhìn trần nhà, nghiếng răng kèn kẹt.
Cũng không phải anh không thích Nhan Duệ, nhưng lần nào cũng bị hắn áp chế thực sự không thoải mái chút nào! Tại sao đều là đàn ông, nhưng lần nào cũng ở thế hạ phong chứ?!
Anh trở mình, lấy chăn che kín mặt, trong lòng vẫn bất bình như trước.
“Khai bao á? Tới địa ngục mà khai bao!”
※※※
Sáng hôm sau, quả nhiên trợ lý của Nhan Duệ rất tận chức tận trách, đã giúp hắn mang từng hộp, từng hộp đồ đạc tới, cũng may mà phòng anh rộng, nếu không thì không thể chứa nhiều đồ như vậy được.
Phàn Viễn nhìn cả phòng chật kín thùng carton, kìm lòng chẳng đặng mà sờ cằm, cái tên Nhan Duệ này lắm đồ lắm đạc, không biết liệu trong đó có cất giấu bí mật gì không?
Nhan Duệ đang xuống dưới di chuyển đồ đạc, nhất thời chưa thể về ngay, anh cong môi nở nụ cười giảo hoạt, cầm lấy con dao rọc giấy ở bên cạnh, rạch thẳng một đường lên cái thùng, chỉ thấy bên trong có hai bộ áo ngủ giống nhau, anh nhìn lướt qua, phát hiện vẫn còn chưa cắt mác, mới mua sao?
Anh tò mò cầm lên nhìn, phát hiện ra một bộ size của anh, bộ kia thì rộng hơn một chút.. bàn tay Phàn Viễn run lên, chiếc áo rơi xuống đất, anh như gặp phải cường địch mà không ngừng lui bước về phía sau, không nhìn hai bộ áo ngủ kia thêm, xoay người đi thẳng vào toilet.
Nhan Duệ bê hộp đồ cuối cùng lên, thấy Phàn Viễn đang yên lặng ngồi trên sofa uống nước, bộ dạng có vẻ thấp thỏm không yên, lại liếc nhìn hai bộ quần áo dưới đất, lập tức hiểu ra nguyên nhân.
Hắn buồn cười lắc đầu, cầm một bộ trong đó lên đi về phía Phàn Viễn, ôn tồn hỏi: “Thấy rồi à? Tới thử đi xem có vừa không?”
Mặt Phàn Viễn đỏ bừng lên, đứng dậy nói: “Thử, thử cái gì?! Tôi phải đi làm đây, trước khi tôi về, anh phải dọn toàn bộ cho xong đấy!”
Nói rồi vội vã đi ra ngoài, đến cửa cũng quên đóng lại, Nhan Duệ nhìn bóng lưng anh như có điều suy nghĩ.
#Này-là-xấu-hổ-xẩu-hố-xấu-hổ-sao?#
#Có-một-bộ-đồ-ngủ-tình-nhân-thôi-mà-đã-lấy-lòng-được-người-yêu,có-phải-quá-dễ-dụ-rồi-hay-không?#
#nếu-như-hắn-gỡ-hết-thùng-đồ, liệu-có-cảm-động-muốn-dâng-thân-cho-hắn-không?#