Phàn Viễn tự thấy năng lực chấp nhận của mình khá mạnh, nhưng không ngờ lại bị Nhan Duệ hãm hại thành ra nông nỗi này!
Cái gì mà hắn xâm nhập vào linh hồn mình, cái gì mà hình thức giao hợp linh thể, cái gì mà giờ anh đang dùng bản thể của mình, đậu xanh, mấy chuyện mất hết thể diện dư này anh hổng muốn nghe!!!
Thấy Nhan Duệ lại muốn dán tới chấm mút, Phàn Viễn cương quyết đẩy gương mặt tuấn tú của hắn ra, nghiêm mặt nói: “Ai cho anh tự ý xâm nhập linh hồn tôi, có biết tôn trọng đời tư cá nhân là gì không hả?!”
Nhan Duệ bất đắc dĩ dừng động tác lại, bắt tay anh dán lên mặt mình, nắm trong bàn tay ngắm nghía, ánh mắt chăm chú tỉ mỉ dường như đang thưởng thức món đồ sứ thượng đẳng.
“Lúc đó em gặp nguy hiểm, ngoài cách này ra anh không nghĩ ra được cách gì khác.”
Phàn Viễn tức giận muốn rút tay về, bực mình nói: “Dù có bất đắc dĩ nên mới vào, nhưng không biết bớt phóng túng một chút hả, anh xem anh đã làm gì với linh thể của tôi kìa!!”
Nhan Duệ ngưng mắt nhìn anh, nắm chặt tay không cho anh rút ra, từ từ hôn lên ngón tay anh, thái độ thành kính như hành hương, hắn khàn giọng nói: “Anh làm chuyện anh vẫn luôn muốn làm.”
Phàn Viễn bị động tác đột nhiên của hắn làm cho run lên, bờ môi Nhan Duệ lành lạnh, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay chạy thẳng vào trong lòng, khiến anh không kiềm chế được mà nhớ tới lúc trước bị hắn ôm chầm lấy, phóng túng dưới thân, yết hầu anh khẽ động, ngay cả giọng nói trách móc cũng mất đi hơi sức.
Anh chỉ có thể nhỏ giọng lầm bầm: “Anh đúng là cái đồ biến thái.”
Nhan Duệ thấy tai anh đã bắt đầu đỏ lên, nhưng gương mặt lại cố gắng bình tĩnh, không nhịn được mà cong môi, đúng là bảo bối của hắn đáng yêu nhất.
“Thật ra vẫn còn một nguyên nhân nữa,” hắn nghiêm mặt nói, “Em bị tâm ma nuốt, linh thể bị ăn mòn, cho dù có đưa em ra khỏi ảo cảnh được, thì cũng đã bị tổn thương. Linh thể là bản thể của em, một khi bị tổn thương, thì rất khó có thể hồi phục như cũ.”
Thấy Phàn Viễn gật đầu tỏ vẻ tán thành, hắn lặng lẽ dán sát tới, tiếp tục dụ dỗ: “Nhưng ở một nơi cao cấp như thế giới tu chân, không phải là hoàn toàn không có cách, em từng nghe tới phương pháp song tu chưa?”
Cơ thể Phàn Viễn cứng ngắc, lại thấy hắn tiếp lời: “Song tu là thần hồn cùng giao hòa với thần hồn, có lợi cho thăng cấp tu vi, có thể săn sóc cho thần hồn, những tổn hại em phải chịu cũng được giảm đi, chỉ cần anh với em song tu thêm vài lần nữa, chẳng mấy mà khôi phục lại như ban đầu.”
Nói đoạn tay hắn lại sờ lên eo Phàn Viễn, nhẹ nhàng sờ nắn, trước đó Phàn Viễn bị hắn hành hạ mấy lần, cơ thể rất mẫn cảm, vừa bị hắn chọc một cái cả người đã mềm nhũn.
Anh mơ màng cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được cách gì để phản bác, chỉ có thể chống tay lên vai hắn nói: “Giờ tôi khỏe lắm, không cần phải song tu gì gì đó đâu.”
Đương nhiên Nhan Duệ không chịu buông tha cơ hội này, ai biết lần sau là tháng nào năm nào cơ chứ, đương nhiên ăn no cho đủ một lần là tốt nhất. Chỉ là thấy sắc mặt Phàn Viễn càng lúc càng tối sầm xuống, hắn vẫn không có can đảm dùng sức, đành phải không cam lòng từ người anh đứng lên.
Phàn Viễn thở phào nhẹ nhõm, anh không ghét làm chuyện đó với Nhan Duệ, dù sao thì anh cũng sướng thật, chỉ là trong lòng vẫn có chút ngượng ngập.
“Đưa tôi ra ngoài đi.”
Nhan Duệ ừ một tiếng, mặc kệ anh chống cự, bế ngang người anh đi ra ngoài.
Không phải bế công chúa, mà là bế như trẻ con, một tay nâng cặp mông vểnh của Phàn Viễn lên, tay kia quấn trọn nửa người của anh, cặp chân dài của Phàn Viễn khoát lên khuỷu tay hắn, có vẻ hết sức nhỏ nhắn xinh xắn. Nhan Duệ cao 1m9, Phàn Viễn thì còn chưa tới 1m8, thân hình hai người chênh lệch rất nhiều, rất tiện cho Nhan Duệ ăn đậu hũ.
Phàn Viễn cắn răng chịu đựng, nghĩ bụng đợi ông đây ra ngoài sẽ lại tính sổ với nhà ngươi!!!!
Cũng may mà Nhan Duệ vẫn chưa quá trơ mặt, không cố ý kéo dài thời gian, nhanh chóng đưa anh ra ngoài, lúc thấy ánh sáng chói chang, anh vô thức giơ tay lên che mặt, một giây sau anh thấy mình đang ngồi trong động phủ ở Lạc Nhật nhai.
Đột nhiên phía sau có một cơ thể nóng bỏng dán tới, Phàn Viễn sửng sốt, quay đầu lại thì thấy đồ đệ ngốc đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Phàn Viễn sửng sốt trong thoáng chốc, vươn tay giúp hắn lau máu trào ra bên khóe miệng, giọng nói mang theo một chút run rẩy khó có thể phát hiện ra: “Đây.. đây là sao chứ?”
Sao lại trông chật vật như vậy chứ, bạch y hắn mặc nhuốm đầy máu, mái tóc rối bời, dường như vừa trải qua một trận giao đấu kịch liệt. Nhưng mà, hắn không phải Hứa Mạc Nhiên, hắn là Nhan Duệ cơ mà, Nhan Duệ mạnh như vậy, sao lại thụ thương chứ?
Nhan Duệ mệt mỏi tựa đầu lên vai anh, ánh mắt chợt trở nên thâm sâu, thế nhưng lời nói ra lại có vẻ nũng nịu: “Sư phụ, đồ nhi bị người ta bắt nạt.”
Phàn Viễn không có tâm trạng đâu để đùa giỡn với hắn, anh nghiêm giọng hỏi: “Ai vậy?”
Nhan Duệ đang định trả lời, chợt liếc mắt nhìn ra bên ngoài, cười nói: “Hắn tới kìa.”
Vòm chắn vàng bao phủ Lạc Nhật nhai đột nhiên rung mạnh lên, giống như bị thứ gì đó tấn công, Phàn Viễn muốn đứng dậy tìm hiểu nguyên nhân, lại bị Nhan Duệ ôm chặt cứng không thể nhúc nhích.
“Không có gì đâu sư tôn, con đã dùng hết sức tạo khiên chắn, lại có cực phẩm tiên khí Tiêu Ngọc Bích bảo vệ, dù hắn có dùng U Viêm Trảm, cũng không thể đánh tới đây được.”
Phàn Viễn ngạc nhiên nói: “U Viêm Trảm? Là ma tôn Hồng Ngô sao! Không phải hắn vừa mới thức tỉnh sao, sao lại tới Huyền Thiên Tông, chẳng lẽ vết thương trên người con là do hắn…”
Nhan Duệ bật cười, thờ ơ nói: “Chỉ biết thương thế trên người hắn còn nặng hơn con, bị trọng thương thế này là do U Viêm Trảm mà thôi, nếu con dùng Tiêu Ngọc Bích, đánh bại hắn chỉ là vấn đề thời gian.”
Phàn Viễn chau mày, nắm chặt gương mặt của Nhan Duệ, thấy hắn đau đến nhếch môi, mới gằn từng chữ: “Con thành thật khai báo cho ta, giờ ma tôn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được tu vi mới đúng chứ, sao lại đột nhiên truy sát tới đây, có phải con tới gây chuyện không, mau nói rõ cho ta đi.”
Nhất thời Nhan Duệ thất thần, mười mấy năm qua bất kể hắn làm gì, Phàn Viễn vẫn chưa từng đen mặt với hắn, càng không nói tới chuyện phạt nặng nề, xem ra quả nhiên ban nãy ở trong ảo cảnh bị hắn bắt nạt, giờ trả thù rồi đây.
Hắn chỉ có thể nhỏ giọng xin lượng thứ: “Sư tôn minh giám, đệ tử nghe nói ở núi Nguy Dân xuất hiện ma vật, muốn nghe lệnh sư tôn mới tới chém giết, chỉ là khi đó sư tôn đang bế quan, đệ tử không tiện quấy rầy, không thể làm gì hơn là tự ý tới trước.”
Phàn Viễn đâu ngốc đến nỗi không hiểu được ý hắn, ma vật ở núi Nguy Dân không nghi ngờ gì là ấu thể của ma tôn, nhất định hắn ra tay trước, để boss không tiến hành kịch bản được, để anh có thể ở lại thế giới này với hắn lâu hơn.
Cái mưu đồ này…quá hiểm ác đáng sợ! Đầu tiên giả vờ diễn theo kịch bản để anh chủ quan, sau đó lợi dụng lúc anh bế quan mà nhân cơ hội giết ấu thể boss, quả nhiên hắn vẫn còn ghi thù kiếp trước! Cũng may boss không làm sao, nếu không giờ thì bi kịch rồi!
Phàn Viễn tức giận muốn nện cho hắn một trận, càng ra sức bóp mặt hắn, giận dữ nói: “Xem lần sau con còn dám cậy mạnh nữa không!”
Nhan Duệ đáng thương nói: “Sư tôn, lần này đồ nhi cũng chịu nhiều thiệt thòi, bị ma vật làm tổn thương tới lục phủ ngũ tạng, vừa quay về đã giúp sư tôn trị thương, giờ thương thế lại càng nặng hơn..”
Hắn lại giả vờ khóc oe oe, “Sư tôn lại không chịu song tu cùng đồ nhi huhuhuhu…”
Phàn Viễn lập tức che miệng hắn, cố nén cơn tức trong lòng, trên gương mặt lại hết sức quan tâm lo lắng: “Giờ vi sư lập tức chữa thương cho con, con mau im lặng đi, tránh cho thương thế lại càng nặng thêm.”
Anh đưa một luồng linh lực vào trong thân thể Nhan Duệ, kiểm tra thương thế của hắn, càng tiến vào trong phủ tạng thì lại càng kinh hãi, giờ hắn đâu phải kỳ trúc cơ, rõ là là kỳ cuối của cảnh giới độ kiếp! Chẳng trách hắn dám đơn thương độc mã tới núi Nguy Dân nơi ma tông tụ tập, khắp đại lục Minh Lan này, ngoài ma tôn Hồng Ngô ra, còn ai là đối thủ của hắn nữa.
Anh vừa truyền linh lực chữa thương cho hắn, vừa dùng hệ thống nói với Nhan Duệ: “Hẳn là giờ Hồng Ngô vẫn chưa khôi phục tu vi, với cảnh giới của anh có thể đánh lại hắn chứ, sao lại thụ thương thế này?”
Nhan Duệ trả lời: “Tu vi của hắn đã khôi phục tám, chín phần mười, cảnh giới xấp xỉ với anh, hơn nữa hắn lại có cực phẩm tiên khí, anh chỉ có thể miễn cưỡng chiếm thế thượng phong.”
Phàn Viễn tức giận nói: “Anh cũng có cực phẩm tiên khí mà! Đừng nói anh không nhận ra thanh sáo trúc kia là Tiêu Ngọc Bích.”
Nhan Duệ cười nói: “Phong ấn em làm anh nào dám phá, bị em phát hiện ra sơ hở thì biết làm sao bây giờ, nếu không phải em thực sự rơi vào tâm ma, anh cũng không dám để lộ thân phận.”
Phàn Viễn nghe hắn nhắc tới tâm ma thì không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, lần này mất hết cả thể diện rồi, anh vội vàng lảng sang chuyện khác: “Sao Hồng Ngô lại khôi phục nhanh như vậy, tôi mới bế quan có một tháng mà, tốc độ này quá quỷ dị rồi.”
Nhan Duệ hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên nhanh rồi, bởi hắn cũng là diễn viên mà.”
Phàn Viễn hiểu rõ, là diễn viên nên thức tỉnh sớm, khôi phục tu vi nhanh chóng, nhưng mà diễn viên trên thượng tầng cũng chẳng chuyên nghiệp gì cả, thế mà lại diễn xuất không để ý tới kịch bản, Phàn Viễn nhìn cái tên trước mặt, lại càng cảm thấy mình nghĩ có lý.
Thế nhưng giọng điệu ghét bỏ không chút che giấu kia của Nhan Duệ là sao chứ?
“Anh quen hắn à?”
Đột nhiên Nhan Duệ cong môi cười nói: “Anh chỉ quen sơ sơ, so với anh em còn rõ hơn nhiều.”
Phàn Viễn ngẩn người, anh chấp hành nhiệm vụ diễn lâu như vậy, số diễn viên anh đụng phải rất ít, càng không nói tới thân quen, “rõ hơn nhiều” là sao chứ?
Anh suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra là ai, bèn giục: “Đừng đánh đố nữa, mau nói đi.”
Hai người ở bên đây dùng hệ thống trò chuyện đến là say sưa, gian bên ngoài lại một lần nữa bị đụng mạnh, vòm chắn màu vàng phát ra tiếng “rầm”, nhưng vẫn ngoan cường đứng vững như trước.
Trong mắt Nhan Duệ hiện ra một tia sát ý, hắn ghé vào tai Phàn Viễn, lạnh lùng gằn hai chữ.
“Du Khải.”
“Hể???”
Du Khải, tên này quen ghê á, khoan khoan, anh chợt nhớ ra, chẳng lẽ là cái tên ở thế giới mà kịch bản bị hỏng liên tục, là boss Du Khải thầm thương trộm nhớ nguyên chủ sao?
“Hóa ra ngoài vai diễn nam thứ gay kì dị này ra, còn có boss thầm thương trộm nhớ nam thứ gay, cái vai này còn dị hơn.”
Nhan Duệ cảm thấy thương thế bên trong dần khỏi hẳn, tìm một tư thế thoải mái để dựa vào vai Phàn Viễn, bất đắc dĩ nói: “Không phải, chẳng qua kịch bản hai thế giới này vô tình trùng nhau mà thôi. Hắn vốn là người chuyển kiếp, từng đọc qua nguyên tác nên biết một chút nội dung, rồi thực sự nảy sinh suy nghĩ không an phận với em.. sau khi thế giới kia sụp đổ, linh thể được nhân viên phụ trách nhìn trúng, đưa vào tổ boss.”
Phàn Viễn bị cái câu “suy nghĩ không an phận” của hắn làm cho nghẹn họng, lúng túng lảng sang chuyện khác: “Sao hắn lại có thể vào thẳng tổ boss, còn có thể chấp hành nhiệm vụ ở thượng tầng? Còn tôi lại đóng vai quần chúng bao nhiêu năm như vậy.”
Nhan Duệ không biết nên trả lời anh thế nào, để thu nhận diễn viên đầu tiên phải xác định và đánh giá tổng hợp linh thể, căn cứ theo tư chất để sắp xếp nhiệm vụ. Tuy rằng Phàn Viễn diễn rất tốt, nhưng tính cách chưa đủ cứng cỏi, cũng không đủ lạnh lùng tàn ác, thích hợp với các kịch bản ôn hòa ở hạ tầng, cách sinh tồn ở thượng tầng là cá lớn nuốt cá bé, dù anh có thể thích ứng, nhưng với tính cách của anh, chẳng bao lâu sẽ chán ghét.
Người có thể phong sinh thủy khởi vào đây, thường là những người tồi tệ nhất, hắc ám nhất. Giống như chính hắn vậy.
(Phong sinh thủy khởi: gió nước nổi lên, chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng)
Nhưng những điều này không cần phải cho Phàn Viễn biết, trước mắt cứ để anh coi đó làm mục tiêu phấn đấu, dội một chậu nước lạnh chỉ khiến anh nản lòng, hắn không nỡ làm vậy.
Cho nên hắn đành viện đại một cái cớ: “Chắc là dạo này trên thượng tầng thiếu người quá, nên phá lệ cất nhắc lên.”
Phàn Viễn gật đầu, chấp nhận cái cớ của hắn, không khỏi cảm thán đồng nghiệp bất đồng mệnh, giữa người với người thực sự quá khác biệt, quả nhiên tại mình ăn ở chưa tốt.
Nhan Duệ thấy anh không để Du Khải trong lòng, lúc này mới thỏa mãn cười tít lên, hắn vươn hai tay ra ôm lấy Phàn Viễn, ghé vào tai anh nghiêm túc nói: “Sư tôn, đồ nhi thích sư tôn nhất.”
Trước đây Hứa Mạc Nhiên thường xuyên nói mấy câu này với anh, lúc đó anh nghe không thấy có gì, chỉ coi như như đứa trẻ quấn lấy cha mẹ, giờ nghe xong lại thấy khang khác, trong lòng ngưa ngứa nóng lên.
Vành tai anh ửng hồng, cố gắng giữ cho khuôn miệng không cong lên để lộ ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng động đậy, để vi sư chữa thương cho con.”
#Ghét-nhứt-là-đột-nhiên-bị-tỏ-tình-mà!#
#Đột-nhiên-đồ-đệ-ngốc-biến-thành-cái-tên-dê-xồm-biến-thái-nhất-thời-không-thích-ứng được#
#Tự-nhiên-thấy-lâng-lâng-hạnh-phúc-là-sao-chứ-(≧?≦)#
※※※
Lúc này ở ngoài Lạc Nhật nhai, Du Khải, à không, nên gọi hắn là Táp Gia mới phải, dẫn theo một đám tông môn ma tông tới Huyền Thiên Tông gây sự.
Mái tóc hắn đen dài, huyền y phấp phới trong gió, cả người nồng mùi máu tanh, trong vẻ chật vật lại hiện rõ sự uy nghiêm không thể xâm phạm.
Trên tay hắn cầm cực phẩm tiên khí U Viên Trảm, con ngươi đỏ đặc như máu.
“Giao Lạc Hà Chân Nhân Lâm Viễn ra đây, bằng không, giết chết không tha.”