Hơi thở của người kia phả vào tai, khiến giây phút ấy Phàn Viễn có lỗi giác như bị phỏng, hắn nói hắn nhận thua, ván cờ giày vò này anh đã thắng..
Phàn Viễn không rõ giờ trong lòng cảm thấy thế nào, mới ban nãy, trái tim anh như từ trên cao rớt xuống vực sâu, thế nhưng đột nhiên giữa chừng có người đỡ lấy, cảm giác lơ lửng không chân thực cứ như đang nằm mơ.
Đáng lẽ anh phải nhận ra từ trước, tuy rằng tính cách khác biệt, nhưng dù là Cao Dục, Cố Kỳ, Phương Húc hay là Bùi Khải, thì họ đều có những thói quen tương tự nhau, giống như thích nhìn sâu vào mắt anh, thích uống rượu, còn có thường xuyên hữu ý vô tình mà gần gũi anh, làm mấy hành động mập mờ.
Anh sắm vai nam thứ gay cũng không tính là lâu, mới chỉ đi qua mười mấy thế giới, nhưng số mệnh của nam chính, luôn bị lực hấp dẫn bẩm sinh của nữ chính thu hút, đâu có dễ dàng bẻ cong như vậy, nếu không trên đời đã chẳng có sinh vật “trai thẳng” tồn tại.
Tuy rằng nam chính chưa chắc đều đã là trai thẳng, nhưng chắc chắn không cong, một lần là ngoài ý muốn, hai lần là trùng hợp, nhưng ngay cả nam chính Bùi Khải của thế giới này cũng lại một lần nữa hành động vượt ngoài dự liệu, anh không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa. Hết chuyện trùng hợp này tới chuyện trùng hợp khác, cho dù có khó tin tới cỡ nào, thì đó cũng là chân tướng duy nhất.
— Cao Dục, chưa từng rời xa anh.
Lúc suy nghĩ này lần đầu tiên xuất hiện, bị anh nhanh chóng gạt đi, loại chuyện này chẳng khác nào kẻ si nói mộng, Cao Dục, hẳn đang thân mật quấn quýt với Lý Vân Thiến trong thế giới hai người họ, cùng sống tới đầu bạc răng long, đó mới là cái kết của hắn, sao lại có thể theo đuổi anh hết thế giới này tới thế giới khác được cơ chứ.
Chỉ là một khi hạt giống mang tên nghi ngờ đã được gieo xuống, sẽ bén rễ nảy mầm sâu trong lòng, anh sẽ không tự chủ mà thử thăm dò. Trước mặt Bùi Khải không đề phòng mà “uống say”, thói xấu của Phương Húc ở thế giới trước cứ như vậy lộ ra, lúc hắn cởi đồ, dè dè dặt dặt ăn đậu hũ, chắc chắn không biết thật ra anh vẫn tỉnh táo.
Những thói quen kia của Phương Húc, không đủ để giải thích rằng đó chỉ là sở thích của đoạn tụ.
Tình huống bắt cóc này tới rất đúng lúc, nếu như bọn họ thực sự cùng là một người, thì dù ở địa lao Hầu phủ, hay là Đông cung của thái tử, nhất định hắn sẽ xuất hiện vào thời điểm mấu chốt, sẽ không để anh bị tổn thương, dù sao thì đó giờ hắn chưa bao giờ để ý tới kịch bản, chỉ để ý mình anh.
Thật ra anh cũng không biết rốt cuộc là mình đang mong đợi, hay là đang sợ hãi, anh không nghĩ mình có thể đi yêu một người đàn ông, nhưng anh biết mình luyến tiếc sự dịu dàng kia, cô đơn lạnh lẽo mấy ngàn năm, đột nhiên được sưởi ấm, ai nỡ từ chối chứ?
Yết hầu anh giần giật muốn cất tiếng, nhưng không biết nên nói gì, anh có rất nhiều điều muốn hỏi, nên không thể cất tiếng.
Qua hồi lâu anh hỏi hắn: “Biết rõ tôi lừa anh, sao anh còn xuất hiện?”
Bùi Khải khẽ thở dài một tiếng, ngón trỏ thon dài như ngọc nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt anh, “Bởi vì nhìn sự khổ sở và thất vọng trong đôi mắt em, khiến anh rất khó chịu. Hơn nữa, nhìn em bị đè dưới thân một người đàn ông khác, sự kiên nhẫn của anh tới giới hạn.”
Phàn Viễn đẩy tay hắn, từ trong lòng hắn tránh ra, Bùi Khải không dám làm loạn nữa, không thể làm gì hơn là buông lỏng tay ra.
Phàn Viễn nghiêng đầu im lặng quan sát hắn, thấy trên gương mặt hắn dần dần hiện lên một chút bất an, lúc này mới nhướn mày hỏi: “Phương Húc?”
Bùi Khải gật đầu.
Phàn Viễn cắn răng, lại hỏi: “Cố Kỳ?”
Bùi Khải vẫn gật đầu.
Phàn Viễn thở hắt ra, hỏi từng từ từng từ một: “Vậy, Cao Dục?”
Lần này Bùi Khải không gật đầu, hắn cố gắng giải thích: “Cao Dục chỉ là một phần của anh, chứ không hoàn toàn là anh.”
Hắn nói úp úp mở mở, nhưng Phàn Viễn nghe được ý ngầm trong lời của hắn: Làm tổn thương em không phải ý định ban đầu của anh.
Phàn Viễn cong môi nói: “Vậy à, nhưng mà tôi lại thích cậu ấy nhất, không những thân sĩ hữu lễ, săn sóc dịu dàng, lại còn rất ngoan ngoãn phối hợp theo kịch bản, so với Cố Kỳ, Phương Húc, và cả anh luôn luôn phá rối, không phải cậu ấy rất đáng yêu hay sao?”
Gương mặt Bùi Khải đen xì trong thoáng chốc, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, hắn nhanh chóng khôi phục lại tốc độ bình thường, gương mặt mang theo ý cười đi tới trước mặt Phàn Viễn nói: “Em thực sự mong anh ngoan ngoãn làm theo kịch bản sao? Lúc đó anh nói thích Lý Vân Thiến, không phải em khó chịu lắm sao?”
Phàn Viễn chau mày lui về phía sau: “Tôi đóng vai nam thứ gay, đương nhiên phải biểu hiện sự đau lòng rồi, chỉ là diễn thôi mà, anh đừng nhập vai quá sâu.”
Bùi Khải lại áp sát: “Khẩu thị tâm phi, rốt cuộc người ta có thật lòng hay không, anh vẫn có thể nhận ra được. Em thực sự không nỡ, có phải không?”
Phàn Viễn quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn gương mặt mang theo nụ cười gian, làm anh lại nhớ tới mấy chuyện xấu của tên biến thái Phương Húc kia.
Anh dùng sức đẩy hắn ra: “Rốt cuộc anh là ai, diễn viên sao? Có thể tự chọn nhiệm vụ diễn xuất, đẳng cấp rất cao, tuyệt đối không thể xuống dưới hạ tầng làm nhiệm vụ, nhiệm vụ không chỉ dễ dàng như vậy, hơn nữa thưởng lại ít, rõ ràng là đang đi giết thời gian. Huống hồ nếu như anh là diễn viên, sẽ không có chuyện hệ thống không kiểm tra ra được, độ phối hợp giữa tinh thần diễn viên và cơ thể nguyên chủ tuyệt đối không thể đạt 100%, rốt cuộc anh làm bằng cách nào? Hay là nói, nam chính ban đầu bị anh làm gì rồi?”
Bùi Khải nghe phân tích của anh xong, nghiêm túc gật đầu, trong mắt hiện lên tia khen thưởng, hắn nhếch môi trêu ghẹo: “Tò mò à? Muốn biết thì hôn một cái đi rồi anh nói cho em nghe.”
Phàn Viễn tức chỉ muốn đạp hắn một đạp, má nó Cao Dục mà anh biết không như thế này, hắn là một tên xấu xa, chẳng giống gì với Cao Húc cả.
“Không muốn nói thì thôi, dù có không phải đồng nghiệp, tôi cũng chẳng thèm quan tâm anh là thần thánh phương nào, nói chung là xin anh đừng tiếp tục làm phiền tôi thực hiện nhiệm vụ nữa, nếu anh đã là Bùi Khải, vậy nghiêm túc diễn theo kịch bản đi.”
Bùi Khải ngưng mắt nhìn anh chăm chăm, có vẻ bất đắc dĩ nói: “Sợ rằng anh không làm được.”
Phàn Viễn không thể tin, “Ý anh là sao? Sao lại không được? Anh phá tan nhiệm vụ lại còn lý luận? Có thể nghiêm túc một chút không?”
Bùi Khải tới gần anh, trong mắt có vẻ tăm tối, “Anh có thể đồng ý với em bất cứ điều gì, chỉ có cái này là không được. Phàn Viễn à em cần phải biết, em bảo anh làm theo kịch bản mà ở cùng người con gái khác, thực sự quá miễn cưỡng anh rồi.”
Phàn Viễn có chút mất tự nhiên, tuy rằng trước đó đã đoán được đối phương vì mình mà theo đuổi hết thế giới này tới thế giới khác, nhưng cái này với tỏ tình thì vẫn khác xa nhau, ít nhất là lúc này đây anh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Anh đưa tay lên môi khẽ ho nhẹ vài tiếng, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng tôi diễn nam thứ gay, nhưng thực ra là trai thẳng.”
Bùi Khải bị phản ứng dễ thương của anh chọc thiếu chút nữa bật cười, thế giới trước ngoại trừ bước cuối ra, đôi tình nhân hai người cái gì cũng đã làm, giờ anh lại nói với hắn mình vẫn còn là trai thẳng, được được lắm, thẳng thì thẳng, anh nói cái gì thì là cái đó, ai bảo hắn cứ luôn theo anh cơ chứ.
Hắn rất nghe lời mà nói: “Anh biết em là trai thẳng..”
Quả nhiên vừa dứt lời, sắc mặt Phàn Viễn liền khá hơn nhiều, Bùi Khải có hơi lo âu trong lòng, tên nhóc kia vẫn tự thôi miên bản thân sống tới giờ sao?
Hắn tiếp lời: “Nhưng anh vẫn thích em, đến bản thân anh cũng không khống chế được mình, anh không muốn em phải khó xử, nên vẫn âm thầm giấu giếm chuyện này, nhưng nếu đã bị em lột mặt nạ, anh cũng không giấu giếm gì nữa, về phần nhiệm vụ anh sẽ cố gắng phối hợp với em, nhưng nếu là kịch bản với nữ chính, anh sợ mình không làm được yêu cầu của em.”
Phàn Viễn nghe hắn đồng ý nhượng bộ, thở phào một hơn, phần kịch của nam chính với nữ chính thật ra không liên quan gì với anh lắm, anh chỉ cần tiến hành hết kịch bản của mình là được rồi, những thứ khác hắn thích làm gì thì làm, dù sao thì người bị trừ thưởng và kinh nghiệm cũng không phải là anh.
Anh làm như đang suy nghĩ trong thoáng chốc, đoạn gật đầu nói: “Vậy cũng được, nhưng anh nhớ kỹ lời hứa của mình đấy, đừng có mà nuốt lời.”
Bùi Khải gật đầu, cười đến là dịu dàng ấm áp, “Đương nhiên rồi, đã bao giờ anh gạt em đâu.”
Vốn Phàn Viễn đang thả lỏng người đột nhiên tim treo lên, mấy thế giới trước cộng lại, số lần tên này gạt anh còn chưa đủ nhiều sao, anh chợt cảm thấy khó có thể tin tưởng được.
“Không nói chuyện trước kia nữa, giờ nói xem nên giải quyết vấn đều trước mắt thế nào đây. Không biết Bùi Du bị làm sao, đột nhiên đi lệch kịch bản…”
Anh còn chưa dứt lời, đã phải nghẹn lại, bởi vì ánh mắt của Bùi Khải đột nhiên cảm thấy đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn về phía nam phụ quả như đang nhìn một người chết, Phàn Viễn cảm thấy không ổn, muốn tiến lên kiểm tra mạch đập của Bùi Du, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị Bùi Khải tóm về.
“Đừng tới gần hắn, nếu không anh sẽ thực sự không kiềm chế được, cho hắn chết luôn đấy.”
Phàn Viễn nghe hắn nói vậy liền cảm thấy yên lòng, thở phào nhẹ nhõm: “Không chết là tốt rồi, chỉ cần còn thở thì vẫn còn có thể cứu chữa.”
Bùi Khải quay mặt anh qua, rầu rĩ nói: “Em cam tâm tình nguyện để cho tên ấy chấm mút, là vì muốn ép anh lộ diện sao? Nếu như anh không ra tay, em định để mặc hắn muốn làm gì thì làm à?”
Phàn Viễn 囧 囧, tuy rằng anh thành công ép hắn hiện nguyên hình, nhưng nghe hắn nói vậy, lại cảm thấy kì lạ, có vẻ anh rất trẻ con, rất ngu ngốc ấu trĩ!
Anh giận dữ nói: “Tôi không ngốc như vậy, sao có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm chứ, đang định đổi vật phẩm, cơ mà lại bị anh cắt ngang mà thôi. Nói tới chấm mút, anh chấm mút còn chưa đủ à?”
Bùi Khải hùng hồn nói: “Sao anh có thể giống như hắn được.”
“Trong lòng tôi, anh chẳng khác gì hắn cả, đều là mấy tên dê xồm.”
“Nhưng anh chỉ dê mình em thôi, ở với người khác, đến liếc mắt anh còn ngại phiền ấy chứ.”
“Thế tôi phải cảm thấy vinh hạnh à?!” Phàn Viễn lườm một cái: “Nếu đã xác định Bùi Du không có vấn đề gì thì được rồi, chúng ta mau rời khỏi đây, tuy rằng cứu được trước thời gian, nhưng ít nhất vẫn chưa hỏng kịch bản. Nhưng mà bên ngoài toàn là thị vệ canh chừng, anh có cách nào tránh được không?”
“Cứ đi là được rồi. Lúc tới đây anh dùng phù ẩn thân, cũng đã dán phù lên áo em, cho nên giờ mọi người bên cạnh không nhìn thấy chúng ta.”
Hai mắt Phàn Viễn sáng lên, vật phẩm phù ẩn thân này đúng là thần khí, tuy rằng trong hệ thống thương thành của anh vẫn có, nhưng tiếc là đẳng cấp anh quá thấp, vẫn chưa mở khóa, có bao nhiêu điểm kinh nghiệm cũng không đổi được.
Phàn Viễn không nhịn được mà thèm thuồng: “…. Anh có vật phẩm cao cấp như vậy, người anh em à, chắc cấp bậc anh cao lắm, tiết lộ cho tôi một chút đi.”
Bùi Khải ôm anh đi ra ngoài, vừa đi vừa dụ dỗ: “Không phải đổi, cái này trước đó ở thế giới tu chân làm, muốn không, anh cho em mấy cái, ngủ với anh một đêm có được không.”
“Phắn đi đồ dê xồm! Mới có vài tấm phù mà đã bảo ông đây bán thân, anh nghĩ hay nhỉ!”
“Anh nói là ngủ thuần khiết mà, em lại nghĩ đi đâu đấy.”
“Hở.. cái này thì phải suy nghĩ một chút.”
****
Lúc gỡ tấm phù ẩn thân xuống, nội tâm Phàn Viễn vỡ răng rắc, bởi vì anh nhận ra mình gần như đang trần truồng, cũng may mà bên ngoài có một chiếc áo choàng có thể che chắn một chút, nhưng nếu bước đi, tiết khố trắng tuyền sẽ lộ ra, quả đúng là rất xấu hổ.
Bùi Khải mím môi đứng bên cạnh nhìn, bèn đề nghị: “Hay là lại dán phù ẩn thân lên.”
Phàn Viễn tuôn lệ: “Mọi người trong vương phủ đều biết tôi bị anh bê đi, giờ lại đột nhiên xuất hiện trong phòng mình thì biết giải thích sao chứ?”
Trong mắt Bùi Khải lóe lên tia sáng: “Cũng không phải không có cách….”
Nói đoạn hắn bế ngang người Phàn Viễn lên, đi ra khỏi con hẻm, rảo bước về phía vương phủ, chiếc áo choàng có thể miễn cưỡng che đi đôi chân dài của Phàn Viễn, anh đến giãy giụa cũng không dám, chỉ sợ mất hết thể diện với bên ngoài, đành phải mặc hắn bế.
Bùi Khải đã nhanh chóng nhập vai, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bổn vương sẽ nói cho mọi người biết, Tiêu công tử bị tặc nhân làm chấn thương chân, không thể đi được.”
Phàn Viễn tuôn lệ, “Đa tạ vương gia đã thông cảm /(T_T)/~~ ”
Má nó cái móng heo của nhà ngươi có thể tránh xa mông của ông không hả! Có cần phải bóp mạnh như vậy không hả?! Có thể tự trọng một chút không hả?!
#Ngày-ấy-nhân-loại-đã-không-ngăn-cản-được-sắc-lang-tấn-công#
#Nam-chính-rớt-mặt-nạ-càng-trơ-mặt#
#Trúc-mã-thầm-nhớ-bấy-nhiêu-năm-đã-hoàn-toàn-thay-đổi-phải-làm-sao-đây!!#
Khóe môi Bùi Khải cong lên tạo thành đường cong mờ mờ, ghé vào tai anh thấp giọng nói: “Quên chưa nói cho em biết, anh tên là, Nhan Duệ.”