Nam chính đại nhân không làm theo như kịch bản, không chỉ khiến Phàn Viễn trở tay không kịp, mà cả nữ chính Đàm Lăng cũng sợ đến suýt khóc.
Trên đời này còn gì đau xót hơn, so với bị chính thần tượng của mình nghiêm khắc trách móc cơ chứ? Hơn nữa, bình thường thái độ của thần tượng này với người khác vừa khoan dung lại vừa phong độ, là một quân tử nhã nhặn lễ độ (lừa tình), nhưng giờ ở đoàn phim đột nhiên tức giận, mà còn là lỗi của cô! Nếu như cô có ích hơn một chút, nam thần đã không tức giận như vậy! Sao cô có thể khiến thần tượng của mình mất mặt được?! Tuyệt đối không được!
Ngọn lửa trong lòng Đàm Lăng bừng lên, cô cố nuốt nước mắt ngược trở lại, lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Phương Húc, nghiêm túc hứa hẹn: “Tiền bối Phương, xin hãy cho em thêm một cơ hội nữa, em nhất định sẽ không để anh phải thất vọng, em sẽ chứng minh với mọi người, anh không nhìn nhầm người.”
Nghe cô hạ quyết tâm, Phương Húc không nói gì, chỉ thản nhiên nói: “Tìm thợ make up đi, make up lại, mười phút sau bắt đầu quay.”
Đàm Lăng lập tức lấy lại tinh thần, khom lưng 90 độ, cung kính nói: “Vâng! Cảm ơn tiền bối Phương đã chỉ giáo!”
Sau đó cô lúng túng mỉm cười, xoay người chạy tới phòng hóa trang.
……….
Nhưng Phàn Viễn thì bị bước chuyển ngoặt này làm cho há hốc miệng, anh lẩm bẩm: “…. Anh xem mà không hiểu nổi hướng đi truyện này, hóa ra nữ chính là M thật, bảo sao cô ấy lại để mắt tới nam chính, một người cuồng ngược với một tên biến thái, đúng là trời sinh một cặp mà.”
Tiểu Ngũ im lặng không lên tiếng đồng ý.
Trong lúc anh đang ngớ người ra, Phương Húc đã đi tới trước mặt anh, tỏ vẻ ghét bỏ mà liếc mắt nhìn anh một cái, giọng nói bất thiện: “Cậu nhìn chòng chọc cô ta làm cái gì, cô ta đẹp hơn tôi hả?”
(⊙v⊙)???
Thế quái nào anh lại nghe ra ý ghen tuông trong lời của nam chính cơ chứ, chắc anh nghĩ nhiều.. quá rồi?
Đúng đúng đúng, ngôi sao nào mà chẳng chú trọng ngoại hình, sao nam cũng không ngoại lệ, tuy rằng so sánh với một sao nữ xem mình với người ta ai đẹp hơn có phần ấu trĩ, nhưng ai bảo hắn là nam chính đại nhân tùy hứng vô cùng kia chứ? Trải qua chuyện ngày hôm nay, Phàn Viễn nghiệm ra một điều, vị Phương ảnh đế này chính là thần tiên đắc đạo, hắn làm gì cũng có thế khiến người ta bất ngờ!
Anh khẽ ho nhẹ một tiếng, có phần lúng túng nói: “Đâu có, anh đẹp hơn cô ta nhiều.”
Lúc này Phương Húc mới vừa ý gật đầu, nới lỏng nơ áo có phần siết chặt, chau mày phàn nàn: “Phim kiểu này cũng có cái bất tiện, quần áo vừa rườm rà vừa kín mít, mặc đến là khó chịu, cũng không tiện hành động.”
Đây là trang phục nam chính dùng thân phận gián điệp, tới tiệc rượu quyến rũ nữ thứ, để có thể làm toát ra vẻ nho nhã cho nam chính, cũng để Phương ảnh đế có thể mặc thoải mái, đoàn phim dân quốc này đã mời một nhà thiết kế châu Âu về thiết kế bằng tay, có người nói giá trị rất xa xỉ, ấy thế mà nam chính đại nhân vẫn chưa hài lòng!
Nhìn hắn tay chân lóng ngóng làm mãi chẳng xong, Phàn Viễn liền chân chó tiến lên giúp hắn chỉnh lại, tiện thể thắt lại nơ một lần nữa, không hổ phục vụ cấp năm sao, hết sức chu đáo tận tình, nam chính đại nhân hiếm khi vừa ý mỉm cười.
“Chiều nay có vài cảnh quay liên tiếp, cậu không cần ở đây đợi, đến giờ cơm thì tới đón tôi.”
Dứt lời liền giúp anh nâng gọng kính có hơi trượt xuống sống mũi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chà qua gò má Phàn Viễn, Phàn Viễn chợt thấy mặt như tê dại, không tự chủ mà nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay hắn, Phương Húc cũng không bận tâm, xoay người đi tới trường quay.
Phàn Viễn nhìn bóng lưng hắn đi, vẫn duy trì tư thế bất động ban nãy, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc quái dị, nhưng ngẫm kỹ lại vẫn không bắt được cái gì, không khỏi cảm thấy phiền não.
“Tiểu Ngũ, giờ tiến độ bộ này tới đâu rồi?”
“Bíp, nội dung tiến triển hết sức thuận lợi, đã được 10%.”
Phàn Viễn khẽ thở phào một hơi, trong lòng vẫn sợ hãi nói: “Cũng may là nữ chính chịu đựng giỏi, nếu không với thuộc tính động kinh của nam chính, muốn tiếp tục bộ truyện đúng là khó như lên trời.”
“Bíp, nam chính và nữ chính thế giới này lâu ngày sinh tình, tình cảm hai người thăng hoa chủ yếu nhờ quá trình quay phim này, chủ nhân đừng sốt ruột.”
Phàn Viễn như có điều suy nghĩ mà gật đầu, đi ra ngoài, đang định mở cửa xe thì điện thoại chợt đổ chuông, anh lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua tên báo, là một dãy số xa lạ.
Tuy là dãy số xa lạ, nhưng anh biết là ai.
Ấn nút trả lời, anh tự nhiên mà mở cửa xe, ngồi xuống vị trí tài xế nhưng lại kề cà không khởi động, cũng không lên tiếng.
Qua hồi lâu, cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người cất tiếng, một giọng nói từ tốn và hết sức ưu nhã vang lên: “Đường Viễn, là tôi.”
Nữ thứ —— Cao Mộng Hàm.
Phàn Viễn dựa vào ghế, một người nghiêm túc cẩn thận như anh hiếm khi tỏ vẻ suy sụp, nét mặt cũng càng lúc càng lạnh lùng: “Tôi biết là cô. Một tháng trước, lúc nghe được tin cô về nước, tôi đã nghĩ chắc cô chịu được mấy ngày, nhưng đúng là ngoài dự liệu của tôi, lần này cô nhịn tròn một tháng, đúng là tiến bộ lên nhiều.”
Cao Mộng Hàm cắn răng nói: “Đường Viễn, anh đừng có đá xoáy! Phương Húc với con bé tên Đàm Lăng kia là sao vậy? Một con bé diễn viên mờ nhạt dựa vào đâu mà được đóng phim của đạo diễn Lâm, nói không có gì mờ ám tôi không tin nổi, có phải có liên quan tới Phương Húc không? Sao anh ấy lại muốn làm vậy, có phải hai người họ đang qua lại không.. Đừng nói với tôi anh không biết, chuyện của anh ấy chỉ anh mới rõ.”
Hiếm khi có người nói y như kịch bản, Phàn Viễn có chút không quen, bởi ngày ngày theo Phương Húc mà anh đã tự do phát triển thành thói quen.
Phàn Viễn hồi tưởng lại, đọc lời thoại như trong kịch bản, “Tôi có rõ hay không thì liên quan gì tới cô, dù tôi có biết, cũng không nói cho cô. Đừng quên, hai người đã chia tay, còn cứ dây dưa không rõ, cô không thấy mất mặt à.”
“Tôi chưa từng đồng ý chia tay, cũng không bao giờ đồng ý.”
Phàn Viễn cười lạnh một tiếng: “Chia tay chứ có phải ly hôn đâu, ý kiến của cô quan trọng gì. Phương Húc là người thế nào tôi biết rõ, cô càng điên cuồng như vậy, sẽ chỉ khiến anh ấy càng thêm ghét bỏ cô, đừng làm anh ấy mất kiên nhẫn nữa, đến khi đó, chỉ sợ cô không sống yên ổn được như bây giờ đâu.”
“Đường Viễn, anh đang uy hiếp tôi sao? Anh nghĩ tôi là ai, tôi là Cao Mộng Hàm! Anh đã thấy tôi sợ cái gì bao giờ chưa, tôi nói cho anh biết, chỉ là Phương Húc đang bị người ta mê hoặc, cuối cùng anh ấy sẽ về với tôi mà thôi!”
Phàn Viễn lặng lẽ đặt điện thoại xa ra một chút, khẽ thở dài trong lòng, cái cô gái bị tình yêu làm cho mù quáng này, không biết đáng thương hay là đáng trách. Tuy rằng trong lòng rất thông cảm cho cô, nhưng anh đóng vai nam thứ cong si mê nam chính, là tình địch kín của nữ chính và nữ thứ, không nói mấy câu độc ác, thì thật có lỗi với một tháng qua vất vả đóng.
Anh nắm chặt điện thoại, giọng lạnh lùng: “Khuyên cô một câu, đừng làm loạn nữa, nếu không cô không gánh nổi hậu quả đâu.”
Bên kia không nói gì nữa, liền cúp máy, xem ra không có ý định từ bỏ. Phàn Viễn ném điện thoại sang một bên, cũng lười ra ngoài đi dạo, liền nằm trong xe chợp mắt —— mấy ngày qua bị Phương Húc giày vò khổ quá trời.
Nhưng không ngờ lần này chợp mắt đến khi trời tối đen.
Trong mơ màng anh nghe thấy tiếng Tiểu Ngũ gọi mình, anh hơi mở mắt, cử động mình, cảm thấy có chiếc áo đang từ trên người mình trượt xuống, anh vội nâng tay đỡ lấy, là áo của Phương Húc, trên đó còn thoang thoảng mùi nước hoa hắn thích dùng.
Anh hơi nghiêng đầu, bởi vì không biết kính mắt đi đâu, chỉ có thể mơ hồ thấy có bóng người ngồi ở ghế phụ, dường như đang nhìn về phía anh.
“Phương Húc à?” Bởi vì mới ngủ dậy, nên vẫn còn ngái ngủ, giọng có vẻ trầm khàn.
Phương Húc cất tiếng: “Ừ.”
“Kính tôi đâu, anh lấy à?”
Phương Húc cúi đầu cười, cơ thể từ từ dịch sát về phía Phàn Viễn, ngay lúc Phàn Viễn muốn đẩy hắn ra, đột nhiên hắn vươn tay lấy chiếc kính bị mất tích trên đầu anh xuống, sau đó giúp anh đeo vào.
Thế giới trong mắt Phàn Viễn trở nên rõ ràng trong chớp mắt, bao gồm cả gương mặt tươi cười thiếu nợ của Phương Húc.
Phàn Viễn: “……….”
Hóa ra là lúc ngủ không cẩn thận đẩy kính lên, mất mặt xấu hổ chết đi được! Phàn Viễn cố nén xung động muốn che mặt, cố duy trì thiết lập cấm dục muộn tao của nguyên chủ, nghiêm mặt nói: “Cảm ơn.”
“Tiểu Ngũ, nam chính về lúc nào thế, sao em không gọi anh hả?!”
“Bíp…. nam chính về hơn mười phút rồi, chủ nhân ngủ say như chết, Tiểu Ngũ đã tận lực.”
“Ừa, tại anh /(ToT)/~~~”
Mất tròn ba phút đồng hồ, cuối cùng Phàn Viễn cũng chỉnh đốn tinh thần, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, không ngờ lại ngủ quên, có để anh đợi lâu không, giờ đi đâu ăn, hay là về thẳng nhà, tôi làm?”
Một tay Phương Húc nâng má, cánh tay đặt bên bệ cửa, liếc mắt quan sát anh, trong lòng Phàn Viễn có phần thấp thỏm, nhưng bên ngoài vẫn nghiêm mặt mặc hắn quan sát, qua hồi lâu, anh nghe thấy Phương Húc ung dung nhả ra ba chữ.
“Tới hàng kính.”
Phàn Viễn (mặt không đổi sắc = đứng hình): “Tới hàng kính làm cái gì?”
Phương Húc bật cười: “Bởi tôi vừa nghĩ tới một chuyện thú vị.”
Phàn Viễn: “……………….” Cứ cảm thấy chẳng phải chuyện tốt đẹp gì →_→
******
Tới cửa hàng kính gần nhất, Phương Húc đeo chiếc khẩu trang, kính râm và mũ lưỡi trai sáng sớm nay mới khử trùng, kéo xềnh xệch Phàn Viễn đi vào.
Một nữ nhân viên mặc đồng phục còn trẻ tuổi trong cửa hàng trông thấy họ đến, liền trợn mắt nhìn chòng chọc về phía Phương Húc, không biết là vì thấy hắn dị, hay là đã nhận ra hắn.
Phàn Viên tận chức tận trách tiến lên trước, che Phương Húc ở phía sau, em gái kia thấy gương mặt anh lạnh tanh, có chút ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, hỏi: “Không biết hai anh cần gì?”
Phàn Viễn nhìn về phía sau, thấy Phương Húc đang hứng thú nhìn mình, ánh mắt mang theo ý vị khó nói nên lời. Anh khó hiểu sờ sờ gương mặt tuấn tú của mình, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ lúc ngủ mình chảy nước miếng?
Phương Húc bắt lấy tay anh, kéo anh về phía trước hai bước, nói với nhân viên cửa hàng.
“Xin chào, xin lấy cho cậu ta cặp kính áp tròng tốt nhất.”
Phàn Viễn: “…………..”
#Nên_cứu_thiết_lập_nhân_vật_sắp_hỏng_thế_nào_đây_(:3″ ∠)_#
#Bị_ép_OOC_liệu_có_bị_trừ_thưởng_hông_QAQ#
#Nam_chính_đại_nhân_ơi_tới_giờ_uống_thuốc_rồi!!!#