Làm Giai Cong Trong Truyện BG

Quyển 2 - Chương 12: Phiên ngoại 2 – Cao Dục




Đôi mắt hắn mở to nhìn Phàn Viễn nhắm mắt lại, từ từ ngưng nhịp thở trong lòng mình, tuy rằng biết rõ chỉ là chia ly trong ít lâu, nhưng cái nhói đau ở trong lòng vẫn không hề suy giảm.

Hắn biết, đây là di chứng để lại, từ thế giới kia.

Thế giới đầu tiên hai người gặp nhau.

******

Tất cả mọi người đều biết, ở thành A, dòng họ Cao danh giá đời thứ ba sinh được một tiểu thiếu gia, cậu bé không chỉ dễ thương, mà còn là thiên tài ngay từ khi còn rất nhỏ.

Cao Dục lớn lên giữa hoa tươi và những tiếng vỗ tay nồng nhiệt, hắn có cuộc sống dư dả nhất, ngoại hình xuất sắc, IQ cao hơn người, cùng với vận may bất bình thường.

Trên đời này có rất nhiều người ưu tú, nhưng dường như hắn có thể tránh khỏi mọi tai họa, dù là muốn làm gì, cũng luôn luôn đạt thành công, trên đời này không có mấy người được như vậy. Hắn mơ hồ cảm nhận được, mình khác với những người khác.

Mãi cho đến khi gặp cậu bé kia, hắn mới phát hiện ra, vận may của hắn đã tiêu hao hết từ những năm trước, bởi vì từ nay về sau, cuộc đời hắn sẽ mãi quẩn quanh giữa thiên đường và địa ngục.

Lần đầu tiên gặp Phàn Viễn, là trong buổi tiệc sinh nhật hắn, cậu bé kia mặc một bộ lễ phục trắng phau, ngoan ngoãn ngồi trước dương cầm, mười ngón tay linh động nhảy nhót trên những phím đàn trắng đen, giai điệu “For Elise” vang lên theo đầu ngón tay cậu, sự thành thạo xen lẫn vẻ thờ ơ, khác hoàn toàn với vẻ mặt chuyên chú nhu thuận, khiến Cao Dục cảm thấy buồn cười.

Cha mẹ Phàn Viễn đứng bên cạnh, trong tay bưng ly rượu mải thảo luận chuyện làm ăn cùng người khác, thể như cậu bé nhu thuận hiểu chuyện kia chỉ là đề tài cho họ nói chuyện, chỉ e đến cậu đang đàn khúc nhạc gì họ cũng không để trong lòng.

Có lẽ gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cậu bé kia thật khiến người ta yêu thương, khiến hắn vô tình nảy lên suy nghĩ muốn bênh kẻ yếu, thế nên hắn đi tới, kéo cậu bé đang lúng túng đàn kia, sau đó, cậu bé đáp lại hắn bằng một nụ cười rực rỡ đến chói mắt.

Giây phút ấy, hắn thấy được cả một biển sao trời trong đôi mắt của cậu bé, đẹp đẽ không thể tả.

Sau đó, cha mẹ Phàn Viễn giúp cậu chuyển tới trường hắn học, hắn biết rõ, quyền thế của Cao gia khiến tất cả đám thương nhân nhà giàu ở thành A muốn bon chen vào, vợ chồng nhà họ Phàn sẽ không bỏ qua cơ hội trèo cao này, Phàn Viễn lại một lần nữa trở thành công cụ để họ lợi dụng, nhưng lần này, hắn không hề cảm thấy phản cảm, có thể nhìn thấy cậu ấy bất cứ lúc nào, có thể trông thấy đôi mắt đẹp đẽ kia, hắn cảm thấy rất vui.

Bất tri bất giác, phía sau hắn có một ‘tiểu nô tài’, trong lúc hắn chưa nhận ra, ‘tiểu nô tài’ này đã trở thành tiểu tổ tông của hắn, trở thành người hắn đặt trong lòng mà nâng niu chiều chuộng.

Chỉ cần Phàn Viễn chớp chớp đôi mắt lấp lạnh, dùng giọng nói êm dịu làm nũng với hắn, hắn liền mất hết năng lực khống chế, chỉ muốn thỏa mãn tất cả mọi nguyện vọng của cậu. Cao Dực dần cảm thấy nguy hiểm, nhưng làm thế nào cũng không thể chạy thoát, cứ như vậy bị cậu quấn lấy vài chục năm.

Lúc học tiểu học, Phàn Viễn nhỏ bé chảy nước miếng ròng ròng, nhìn vào suất cơm trưa bảo mẫu của hắn mang tới, nuốt nước miếng ừng ực, “Cao Dục, cơm trưa của cậu nhìn ngon ghê á (﹃) ”

Cao Dục khẽ cong môi, đẩy hộp cơm của mình qua, “Vừa đúng lúc mình không đói, cho cậu cả đấy.”

Hai mắt Phàn Viễn liền sáng bừng lên, “Cao Dục, cậu tốt thật đó.”

Thế là Cao Dục bị ăn hết sạch suất cơm cảm thấy rất vui vẻ, chỉ hận không thể đưa cơm của mình tới cho Phàn gia.

Lên cấp hai, Cao Dục đã quen với việc để bảo mẫu chuẩn bị hai phần ăn mang tới trường học, nhưng Phàn Viễn lại không muốn ăn, cậu cầm tay Cao Dục bóp cái bụng núc ních mỡ của mình, nhỏ giọng phàn nàn: “Tại cậu cả đấy, nếu không phải vì cậu ngày nào cũng chuẩn bị cơm trưa cho mình, mình đã không bị béo ra như vậy, từ hôm nay trở đi, mình muốn giảm cân, nếu không sẽ..”

Câu tiếp theo hắn không nghe rõ, chỉ là hắn cảm thấy Phàn Viễn mập mạp cũng rất đáng yêu, thế nhưng nếu cậu muốn giảm cân, hắn cũng sẽ giúp đỡ cậu, cho dù mùa đông có bị cậu kéo đi leo núi, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Thế rồi bé mập bị ngã, đầu gối non mềm bị sứt thịt hiện ra vệt máu đỏ rất chói mắt, trong khoảnh khắc ấy hắn cảm thấy trái tim mình nhói lên. Cả dọc đường xuống núi hắn cõng cậu, tuy rằng hắn khỏe, nhưng cũng không chịu đựng được, thế nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt đỏ của Phàn Viễn, hắn lại cảm thấy hết sức đáng giá.

Đến cấp ba, Phàn Viễn bắt đầu để ý sít sao tới hắn, bộ dạng thể như phòng trộm, chỉ cần có bạn gái tới gần hắn, cậu liền như con gà mẹ bảo vệ gà con, xua đuổi hết đám người đó đi, cho dù khắp trường đồn đại lung tung về họ, cậu cũng không hạn chế, thể như đó là chuyện đương nhiên.

Cậu bé kia mở to đôi mắt sáng lấp lánh, nghiêm túc nói với hắn: “Cao Dục, cậu không được thích cô gái khác.”

Cao Dục muốn nói, được thôi, mình sẽ không thích cô gái nào, nhưng mà cậu cũng chỉ để ý tới một mình mình thôi được không, vì sao tới giờ mình vẫn chưa nhìn thấy trong đôi mắt cậu thứ tình cảm mà mình muốn.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói, tự đáy lòng có một tiếng nói nói cho hắn biết, một khi hắn nói ra, hắn sẽ mất cậu bé của mình vĩnh viễn, không thể tìm lại được nữa.

Sau đó lên đại học, hắn vừa bận bịu lo chuyện lập nghiệp, vừa chăm sóc Phàn Viễn, tiểu tổ tông dạo này vì làm việc và nghỉ ngơi không có giờ giấc, nên thường xuyên đau dạ dày, ấy vậy hắn dỗ ngon dỗ ngọt thế nào, Phàn Viễn vẫn cố chấp không chịu ăn uống tử tế, khiến hắn cảm thấy rất đau đầu, chỉ đành phải bớt thời gian ra mỗi ngày làm cơm nước có dinh dưỡng mang tới trường cho cậu.

Lúc hắn tới tìm Phàn Viễn, cậu đang nằm ngủ trong ký túc xá, hắn vén chăn lên gọi cậu dậy ăn cơm, cậu nhóc kia lại lật ngược cặp lồng cơm, đôi mắt đỏ như thỏ chỉ trích hắn: “Có phải cậu thích Lý Vân Thiến không! Có người nói thấy hai người ăn cơm ở gần trường học!”

Cao Dục đột nhiên bị cậu trách móc ngẩn người ra, Lý Vân Thiến là sinh viên năm ba của trường, thực tập trong công ty hắn, hôm đó gặp mặt thì tiện ăn một bữa, sao lại bị đồn đại tới mức này.

Hắn liếc nhìn cặp lồng cơm dưới đất, hắng giọng định giải thích, thế nhưng lại thấy Phàn Viễn đau lòng bật khóc, là khóc thật, khác với giả bộ khóc để đạt được ý muốn, từng giọt nước mắt như hạt mưa mà rơi xuống, rơi vào thẳng vào trái tim hắn bỏng rát.

Đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy sự quan tâm trong đôi mắt Phàn Viễn, tuy rằng trước đó cậu tỏ ra rất thích hắn, nhưng đôi mắt cậu trong veo không có chút tạp chất, không pha lẫn tình yêu, thế nhưng lúc này đây hắn có thể cảm nhận được, rằng cậu đau lòng thật sự, dù cho chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng đủ khiến hắn vui mừng.

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại nói: “Đúng đấy, mình thích cô ấy. Không phải chúng ta chỉ là anh em thôi sao, cậu đau lòng như vậy làm cái gì?”

Phàn Viễn nghẹn lời, nổi giận đùng đùng: “Bởi vì mình không thích cô ấy, cho nên cậu cũng không được thích cô ấy!”

Cao Dục lấy chiếc khăn tay trong túi ra, cẩn thận giúp cậu lau nước mắt trên mặt, nhưng lại nói đầy nghiêm túc: “Nếu như mình thích cô ấy thì sao? Tiểu Viễn, cậu đã nghĩ rõ chưa? Rốt cuộc trong lòng cậu, mình có thân phận gì.”

Dường như Phàn Viễn rất ngạc nhiên, do do dự dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói nên lời.

Cao Dục cũng không ép buộc cậu, chỉ cần cậu ấy có tình cảm với mình là được rồi, chỉ sợ cậu ấy vẫn cứ u u mê mê, dùng ánh mắt ngây thơ nhất để nói ra những lời ngọt ngào nhất, “thích” như vậy không phải điều mà hắn mong muốn.

“Giờ cậu cần phải tỉnh táo, mấy ngày nữa mình sẽ lại tới tìm cậu, cậu tự ăn uống đúng giờ.”

Dứt lời hắn đứng dậy ra khỏi cửa, Phàn Viễn ở phía sau không thể tin khẽ cất tiếng gọi: “Cao Dục, cậu giận mình hả? Vì Lý Vân Thiến mà cậu giận mình?”

Cao Dục nghe thấy giọng nói đáng thương của cậu thì không nhịn được muốn quay đầu lại, nhưng hắn cố gắng kiềm chế, không quay đầu lại an ủi cậu, bỏ lại một câu “đúng vậy”, rồi dứt khoát rời khỏi ký túc xá.

Sau đó, Phàn Viễn không liên lạc gì với hắn, nhưng hắn nhất quyết không để tâm.

Môt tháng sau hắn lại tới trường, lúc này khắp trường đang đồn chuyện hắn qua lại với Lý Vân Thiến, cùng những hành động điên cuồng của Phàn Viễn trong thời gian này. Nghe nói cậu dùng đủ mọi thủ đoạn đê hèn để hành hạ Lý Vân Thiến, muốn đuổi cô ta ra khỏi đại học A, ầm ĩ đủ tin đồn. Cao Dục không tin, Phàn Viễn đáng sợ và điên cuồng trong lời họ kể kia, không phải cậu bé của hắn, cũng không phải tiểu tổ tông hắn nâng trong lòng bàn tay hơn mười năm qua.

Thế nhưng, hiện thực lại tát mạnh vào mặt hắn, loại chuyện thuê côn đồ hành hạ một cô gái thuần khiết kia lại thật sự là do Phàn Viễn làm, nếu không phải hắn tình cờ đi ngang qua con đường kia, thì Lý Vân Thiến sẽ ra sao bây giờ? Hắn chất vấn Phàn Viễn, rốt cuộc chuyện kia có phải do cậu làm hay không, Phàn Viễn lại hờ hững nói: “Cô gái kia quyến rũ cậu, mình chỉ dạy dỗ cô ta một chút mà thôi.”

Thất vọng không? Đương nhiên có! Đây không phải Phàn Viễn mà hắn biết, tuyệt đối không phải! Chưa bao giờ hắn phẫn nộ, lại mờ mịt như giờ phút này.

“Tạm thời tôi không muốn gặp cậu nữa, đừng tới tìm tôi.”

Lần này hắn không quay đầu lại, không mềm lòng nữa, bước chân đi mãi không dừng, rời khỏi câu bé xa lạ kia.

Về sau, Phàn Viễn nói cho hắn biết, cậu bị bệnh rất khó chịu, mong hắn có thể ở bên cậu.

Hắn chỉ đáp một câu: “Đừng tới tìm tôi nữa.”

Cậu bé kia không còn là Phàn Viễn cần hắn quan tâm từng ly từng tý, cậu không những học trăm mưu ngàn kế để làm tổn thương người khác, còn học thói lừa gạt để người ta thương hại. Cho dù không có hắn, nhất định cậu ấy cũng có thể sống tốt, hắn đã nghĩ như vậy.

Cho tới tận bây giờ Cao Dục không thể ngờ, đó lại là lần gặp gỡ cuối cùng của họ.

Vài năm sau, có một người bạn trên thương trường nói cho hắn biết, tiểu thiếu gia nhà họ Phàn mấy năm trước đã chết vì bạo bệnh ở Đức.

Ly rượu vang trong tay hắn đổ xuống, chất rượu đỏ tươi và mảnh thủy tinh trong suốt vương vãi khắp đất, đôi giày da đắt tiền bị nước nhuốm bẩn, hắn cúi đầu nhìn giày mình, khẽ nói: “Anh nói Phàn gia nào cơ?”

Người kia cười nói: “Cao thiếu gia biết nói đùa thật đó, ở thành A còn Phàn gia nào nữa, đương nhiên là con trai cưng của Phàn Chí Viễn và Kim Dao rồi..”

Không đợi người nọ dứt lời, hắn đã đấm một cái vào gò má người kia, người nọ bị đánh đến máu mũi giàn giụa sợ hãi im bặt, đôi mắt Cao Dục trợn trừng lên: “Đừng để tôi nghe thấy mấy lời nói xằng nói bậy của anh nữa.”

Dứt lời hắn đón lấy khăn tay trợ lý đưa tới, lau tay đi ra ngoài: “Đi tới Phàn gia ngay.”

Thư ký đã theo hắn nhiều năm đi phía sau thấp giọng nói: “Sếp à, Phàn thiếu gia thực sự đã..”

Hắn không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Cậu muốn nói cái gì, chuyện như vậy sao tôi có thể không biết?”

“Mấy năm trước vợ chồng nhà họ Phàn đưa con sang Đức chữa bệnh, làm huyên náo cả thành A, sau đó Phàn thiếu gia chết vì bệnh, tổ chức tang lễ ở Đức, báo chí trong nước đưa tin mấy ngày trời, chúng em đều tưởng sếp đã biết.” Thư ký nhìn bóng lưng Cao Dục nơm nớp lo sợ nói.

Cơ thể Cao Dục khẽ run lên, hắn cắn răng nói: “Giúp tôi đặt vé máy bay tới Đức, trò đùa này đừng hòng gạt được tôi.”

Đêm hôm ấy hắn lên máy bay, buổi chiều ngày hôm sau đã tới Đức.

Hôm đó trời lất phất mưa, dưới tàng cây lá rụng lả tả, hắn nhìn thấy bia mộ của Phàn Viễn, cậu bé trong hình nở nụ cười yếu ớt, gương mặt gầy gò đến mức có thể nhìn thấy rõ xương gò má nhô ra, thoạt trông rất tiều tụy.

Cho tới bây giờ hắn vẫn nhớ, chạng vạng ngày đó, dưới ánh chiều tà, Phàn Viễn toét miệng cười đến là vô tư nói với hắn.

“Cao Dục à, mình bị bệnh, bác sĩ nói có lẽ không thể chữa khỏi, mình sợ lắm, cậu đi Đức với mình được không?”

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt sáng lấp lánh, lướt qua khóe môi cười nhạt của cậu bé trong hình, hắn thấp giọng đáp, “Được, mình sẽ theo cậu.”

Mưa càng lúc càng nặng hạt, mặt hắn nhòe nước, không rõ là mưa hay là nước mắt.

“Xin lỗi, mình tới chậm mất rồi.”

“Giờ cậu ở đâu? Đã luân hồi chuyển kiếp, hay vẫn đang đứng đợi mình trên cầu Nại Hà?”

“Cậu có thể đợi mình thêm một chút nữa được không, mình xử lý xong công việc sẽ tới tìm cậu ngay, cậu yên tâm, sau này mình sẽ không bao giờ tới trễ nữa. Cậu không thích mình cũng không sao, chỉ cần mình thích cậu là được rồi.. Trước kia mình sai rồi, dù cậu đơn thuần hay độc ác cũng không sao, chỉ cần cậu là cậu, mình vẫn sẽ yêu cậu.”

….

Một y tá cầm ô đi ngang qua, thấy hắn đứng ngẩn người trước bia mộ, liền tới gần hỏi: “Xin hỏi anh có phải là bạn của anh Phàn không? Trước đó tôi là y tá chăm sóc cho anh Phàn.”

Thấy hắn không đáp lời, y tá tự nói: “Nếu anh biết một người họ Cao, phiền anh chuyển lời tới người đó, được không?”

Cao Dục ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, đôi mắt đen trống rỗng, chỉ nghe thấy cô nhẹ nhàng nói ra một câu, mà đủ để đẩy hắn xuống vực sân vạn trượng trong nháy mắt.

Nụ cười trên môi cô trở nên ác ý, từ từ nói: “Trước khi anh Phàn nhắm mắt vẫn không ngừng bấm số của anh, đến chết cũng không buông điện thoại của anh ra, cuối cùng phải chôn cùng điện thoại. Chắc đây chính là “chết mà không nhắm mắt” mọi người vẫn hay nói nhỉ.”

Vốn lòng Cao Dục đã trống trải, giờ lại đau đến không thở nổi, hắn đập mạnh vào ngực, phun ra một bụm máu tươi.

“Anh Cao, tôi biết anh, anh có biết vì sao không? Bởi vì lúc anh Phàn còn nằm trong viện, thường xuyên nhìn ảnh anh đến ngẩn ra. Hóa trị đau đớn thế nào chắc anh không thể biết, cho nên mới tàn nhẫn đến vậy, đến một cuộc điện thoại cũng không bắt máy, sự nhẫn tâm của anh, chẳng khác gì đã cắt đứt hy vọng của anh ấy, chính anh đã gián tiếp hại chết anh Phàn.”

Cao Dục lấy mu bàn tay lau mép, nhìn máu tanh đỏ trên tay đến ngẩn ra, miệng khe khẽ lẩm bẩm: “Điện thoại gì.. báo chí gì.. tin tức gì.. tôi không biết gì hết, vì sao, vì sao, rốt cuộc ai đã ngăn cản tôi..”

Trong con ngươi trống rỗng của hắn đột nhiên xuất hiện một cơn lốc màu đen, càng ngày càng trở nên cuồng loạn, gần như nuốt trọn màu đen đặc kia.

“Ai dám ngăn cản tôi!”

Đôi mắt của hắn quá hung tàn, sự tàn bạo và sát khí trong đó khiến con người ta phải run rẩy, y tá kia bị dọa không ngừng lui về phía sau, cuối cùng chạy trối chết.

Ký ức hàng trăm vạn năm trước đột nhiên ùa vào cơ thể hắn, cả thể xác lẫn linh hồn đều đau tới cùng cực, hắn lại giống như tự ngược, không ngừng hấp thụ sức mạnh kia, luồng sức mạnh cuồn cuộn không ngừng khiến thần trí hắn dần trở nên thanh tỉnh, mà sức mạnh của nó quá lớn, khiến cả thế giới rung chuyển.

Một giọng nói máy móc mang theo vẻ mừng rỡ nói: “Chúc mừng chủ nhân đã thức tỉnh, thân thể của nam chính ở tuyến dưới không thể chịu được năng lượng của chủ nhân, xin chủ nhân lập tức quay về khoang tu dưỡng.”

“Rời đi? Sao có thể rời đi được.. Tôi phải tìm bằng được người ấy, dù có phải dùng biện pháp gì, cũng phải tìm bằng được người ấy.”

“Theo như kiểm trắc của hệ thống, Phàn Viễn là diễn viên của tổ nam thứ, muốn tìm được anh ấy thì phải xâm nhập vào hệ thống chủ của tổ nam thứ, Quellia mới thay thế hệ thống tiền nhiệm, nguồn sinh lực và cấp bậc không đủ, không có quyền hạn thực hiện thao tác.”

“Thế cướp sạch sinh lực của thế giới này là được rồi.” Chỉ một câu nói tùy tiện, mà có thể quyết định sự tồn vong của thế giới này.

Kịch bản và quy tắc trong mắt hắn chỉ như một tân sinh non nớt, chỉ có thể mặc cho người ta xâm chiếm.

*****

Tuy rằng kịch bản ở hạ tầng đơn giản, nhưng số mạng cơ thể của nhân vật lại quá yếu đuối, hắn vừa lấy lại sức mạnh, không thể khống chế được tốt, để đề phòng những chuyện ngoài ý muốn, tới thế giới thứ hai hắn lại một lần nữa chọn phong tỏa tất cả sức mạnh.

Sau đó, bởi vì một con kiến hôi ti tiện vọng tưởng vấy bẩn cục cưng của hắn, khiến hắn thức tỉnh, không giết chết nó, chỉ mong không dọa Phàn Viễn mà thôi. Trông thấy vết tích con kiến hôi kia để lại trên cổ người của hắn, cuối cùng hắn không nhịn được, nửa thật nửa đùa tỏ tình, cậu nhóc kia lại bị hắn dọa sợ mà chạy mất dép, lúc này hắn mới ý thức được, nếu muốn cưa đổ cậu, phải từ từ lên kế hoạch.

Cũng may, thứ hắn không thiếu nhất chính là thời gian.