Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 8




Đồng Quyện cảm thấy cả đời mình chắc sẽ không bao giờ có lúc nào xấu hổ hơn lúc này.

Bên dưới kề sát gạch lát sàn lạnh lẽo, chỗ bị đập vào vừa sưng tấy vừa đau lại vừa nóng, vòi hoa sen vẫn chưa tắt xả xuống mái tóc mới gội lại trở về hình dáng ban đầu, Đồng Quyện muốn chống tay đứng dậy nhưng khi cử động, toàn bộ sống lưng lại đau đến nỗi khiến nước mắt anh chực trào ra.

Vốn dĩ anh đã là người nhạy cảm với cơn đau hơn những người bình thường, thế nên trong lúc tuyệt vọng chỉ có thể cầu cứu Bùi Tư Nhiên, đồng thời kéo khăn tắm che lấy người mình trước khi cậu bước vào.

Nghĩ đến tương lai bọn họ sẽ là bạn cùng phòng ba bốn tháng, Đồng Quyện thật sự muốn tìm cái lỗ nẻ chui vào cho xong.

Biết thế anh đã không đến tham gia chương trình này, nếu như không đến thì cũng không cần phải hứng gió lạnh, nếu như không hứng gió lạnh thì cũng không cần phải ngâm nước ấm, nếu như không ngâm nước ấm thì sẽ không bị ngã…

Huhu, anh nhớ căn nhà của mình tại thành phố N, phòng tắm không trơn trượt chút nào đâu giống như ở đây, cứ như là đang trượt băng vậy.

Sự tuyệt vọng trong lòng Đồng Quyện, lên đến đỉnh điểm vào lúc Bùi Tư Nhiên đứng ở cửa.

【Ký chủ, cậu nghĩ thoáng chút đi, hai người đều là con trai mà thôi, sợ cái gì?】Hệ thống an ủi nói.

Đồng Quyện: Nhưng mà đến cơ thể mình tôi còn chưa thấy qua được mấy lần.

Hệ thống: 【…】

“Anh không sao chứ?” Bùi Tư Nhiên nhìn Đồng Quyện đang thê thảm trước mặt, đầu tiên là đi tắt nước, sau đó nhìn vào thân thể trắng như tuyết của người đang nằm trên sàn nhà kia không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cơ thể người khác, khi còn là thực tập sinh ở nước ngoài, cả ký túc xá đều dùng chung phòng tắm và phòng vệ sinh, nhưng lại chưa lần nào cậu cảm thấy tim mình đập nhanh như thế này, tuy biết nhìn như vậy là không lịch sự nhưng lại không kiềm chế được bản thân liếc thêm lần nữa.

“Cậu có thể bế tôi lên giường được không?” Khuôn mặt của Đồng Quyện như muốn nhỏ máu, giọng nói lại càng vô cùng đáng thương, thậm chí tiếng nước chảy tí tách từ vòi hoa sen còn lớn hơn tiếng của anh, “Hoặc là xốc tôi ra ngoài cũng được, tôi thực sự không nhúc nhích nổi, đau quá.”

Cho dù trong lòng đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị, còn tự nhủ phải mạnh mẽ lên, nhưng khi vừa mở miệng, Đồng Quyện vẫn không kiềm chế được mà nói bằng giọng làm nũng, giọng điệu cứ như bị ngâm nước đến mềm tan vậy.

“Đau ở đâu?” Bùi Tư Nhiên cau mày, hỏi.

“Chỗ nào cũng đau.” Đồng Quyện đáng thương khịt mũi một cái, lưng đau, mông còn đau hơn lưng, nhưng anh không dám nói.

Bùi Tư Nhiên nhận lệnh cúi xuống bế Đồng Quyện lên, người này nhẹ hơn so với tưởng tượng của cậu, Đồng Quyện trông gầy gò nhưng lúc bế lên xúc cảm lại tốt đến lạ thường, hơn nữa còn mang theo mùi đào nồng nàn.

Khoảnh khắc đó, Bùi Tư Nhiên cứ ngỡ như mình đang ôm một quả đào lớn trên tay vậy, da thịt trơn bóng căng mọng khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

“Khoan đã, đợi một chút.” Lúc sắp bước ra khỏi phòng tắm, Đồng Quyện vẫn luôn giả chết trong vòng tay của Bùi Tư Nhiên lại mở lời gọi cậu một tiếng, khuôn mặt ửng hồng của anh lộ ra khỏi chiếc khăn tắm: “Đã che, máy quay lại chưa?”

Ký túc xá mới được phân chia, máy quay trên đỉnh đầu bắt buộc phải được bật lên, nhưng nếu anh bị bế ra ngoài như thế này, Đồng Quyện thật sự cảm thấy mình không cần thiết phải lăn lộn trong ngành giải trí nữa.

“Xin lỗi.” Bùi Tư Nhiên thì thầm, rồi cậu đặt Đồng Quyện lên bồn rửa mặt, sau đó là đi ra ngoài lấy quần áo che ống kính máy quay lại.

Tranh thủ lúc Bùi Tư Nhiên đi ra ngoài, Đồng Quyện cố hết sức với lấy bộ đồ ngủ treo trên mắc áo gắn ở trên tường, ráng nhịn đau rồi mặc vào người, chỉ có mặc áo thôi mà cũng khiến cả người anh đổ mồ hôi, cũng may là kích cỡ của bộ đồ ngủ này lớn cho nên chỉ cần mặc áo là có thể che đi phần đùi rồi, tốt hơn nhiều so với việc quấn khăn.

“Che xong rồi, anh yên tâm đi.”

Bùi Tư Nhiên trở lại rất nhanh, vừa rồi cậu mới lấy một chiếc áo nỉ rồi lấy mũ áo che máy quay lại, cẩn thận đến nỗi chắc phải có động đất may ra mới rơi xuống được.

Ban nãy mái tóc vàng của cậu cũng bị ướt sũng nước, lại vì quên che máy quay mà cảm thấy hơi khó chịu, lúc đứng ở bồn rửa mặt rồi nhìn sang, trông giống hệt như một chú chó Golden bị dính mưa ướt đẫm mà lại còn sợ bị huấn luyện.

Đồng Quyện chợt không thấy sợ người này tới mức đó nữa.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, rõ ràng trước đây luôn cảm thấy Bùi Tư Nhiên rất dữ dằn, nhưng đến lúc này đây lại cảm thấy cậu không còn giống như những gì anh đã từng nghĩ, thậm chí còn mang đến cảm giác quen thuộc.

Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vậy.

Nhưng sao anh có thể quen biết với Bùi Tư Nhiên từ trước được, Đồng Quyện chỉ cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều, thế nên bèn cúi đầu xuống nói nhỏ với người kia: “Tôi muốn về giường mình.”

Từ góc nhìn của Bùi Tư Nhiên, chỉ có thể thấy được cần cổ và đôi tai ửng đỏ của Đồng Quyện, có vài giọt nước nhỏ từ ngọn tóc đen nhánh, dọc thẹo gáy rơi xuống trong cổ áo anh.

“Được rồi.”

Bùi Tư Nhiên vờ như không nhìn thấy gì, bế Đồng Quyện đi đến bên giường.

Đồng Quyện vừa nằm lên giường đã chui tọt vào trong chăn, quấn lấy mình như một con tằm: “Cậu có thể vì món quà gặp mặt to ơi là to mà tôi tặng cho cậu, giúp tôi lần cuối có được không?”

“Giúp anh chuyện gì?”

Đồng Quyện: “Bộ đồ ngủ của tôi vẫn đang treo ở phòng tắm…”

Bùi Tư Nhiên bèn gật đầu.

“Còn nữa…” Đồng Quyện rụt rè, lại nói: “Có thể treo lại giúp tôi khăn tắm được không, ướt quá, tôi sợ làm bẩn giường mất.”

Bùi Tư Nhiên lại gật đầu.

Con tằm trên giường khẽ cử động, một bàn tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, khăn tắm chồng lên tay áo của bộ đồ ngủ rộng rãi lộ ra cổ tay trắng tinh, chiếc khăn tắm ướt sũng đang quấn quanh cổ tay mảnh khảnh đó.

Bùi Tư Nhiên nhận lấy, hương đào quen thuộc lập tức xộc vào mũi, khiến cậu thật sự tò mò không biết Đồng Quyện đã bôi cái gì, sao có thể thơm như vậy.

Lúc trở lại phòng tắm một lần nữa, mùi đào vẫn còn thoang thoảng tồn tại, bồ độ ngủ màu ghi của Đồng Quyện được treo ở cửa, Bùi Tư Nhiên cũng treo khăn tắm ở nơi đó, vừa vươn tay cầm lấy thì một mảnh vải trắng lại rơi ra, sau khi nghĩ ra đó là cái gì Bùi Tư Nhiên mặt đỏ tía tai cúi người nhặt lên rồi gấp chung lại cùng với đồ ngủ.

Những món đồ liên quan đến Đồng Quyện dường như đều có mùi đào, chất vải trên tay rất mềm mại tựa như anh vừa rồi ngoan ngoãn trong vòng tay cậu, nhưng Bùi Tư Nhiên lại như đang ôm lấy một củ khoai nóng hổi, trong lòng không sao bình tĩnh được.

Nhất định là tại phòng tắm quá nóng.

Bùi Tư Nhiên hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi phòng tắm với bộ quần áo trên tay, sau đó cậu đặt lên giường của Đồng Quyện, lúc này anh đã chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra vài sợi tóc và những ngón chân tròn trịa.

“Quần áo của anh tôi đặt ở đây nhé!” Bùi Tư Nhiên nói, “Nếu không có việc gì nữa, tôi sang phòng ký túc của Chung Diệc một chút.”

Những sợi tóc lộ ra run lên, từ trong chăn truyền ra một giọng nói bí bức: “Được rồi.”

Bùi Tư Nhiên trở lại giường của mình, nhìn dép lê trên chân, suy nghĩ vài giây lại từ bỏ thay giày, lết thẳng dép lê ra ngoài.

Chung Diệc và Sơ Phương An ở phòng 204, Bùi Tư Nhiên chân dài lết dép lê đi lại ung dung hơn nhiều so với cái lúc Đồng Quyện lê lết leo lên cầu thang.

Sau khi cậu gõ cửa hai lần, giọng nói của Chung Diệc mới vang lên từ trong phòng: “Ai đấy?”

Bùi Tư Nhiên đang buồn bực, nghe thấy giọng điệu của người kia bèn tức giận đáp lại: “Ba cậu.”

“Êu sao nóng tính thế.” Chung Diệc vừa mở cửa ra đã trông thấy vẻ mặt không được tươi tắn lắm của người kia, sợ hãi nói: “Hóa ra là ba tôi à, mời ba vào.”

“Cậu lại đến kỳ mãn kinh à?” Sơ Phương An ở trong phòng thấy Bùi Tư Nhiên tâm trạng không tốt, bèn đặt điện thoại xuống rồi ngồi dậy.

“Muốn đến kỳ thì phải là anh trước chứ.” Bùi Tư Nhiên đặt mông ngồi xuống giường của Chung Diệc, nhìn xung quanh một lúc rồi hỏi: “Phòng của hai người với phòng của chúng tôi giống hệt nhau.”

“Chả thế thì sao? Tiền chi như nhau cả.” Sơ Phương An trừng mắt nói.

Chung Diệc ngồi xuống bên cạnh Bùi Tư Nhiên, huých mông vào người cậu rồi hỏi: “Bọn tôi không đi tìm mà cậu đã tự đến cửa rồi, nói đi Bùi tổng, bạn cùng phòng với cậu là ai thế?”

Một dấu vết mất tự nhiên thoáng lướt qua trên mặt Bùi Tư Nhiên, cảnh tượng trong phòng tắm vẫn còn vô cùng sống động, nhìn như có vẻ cáu kỉnh nhưng lại là đang ngầm khoe khoang nói tên một người: “Đồng Quyện.”

“Cái gì?” Hai mắt Chung Diệc mở to, không thể tin nổi nhìn vào Bùi Tư Nhiên: “Sao cậu lại may mắn thế?”

Bùi Tư Nhiên không đáp lại.

“Đi thôi, chúng ta ghé qua ký túc của cậu.” Chung Diệc khoác tay Bùi Tư Nhiên, nói.

“Không đi.” Cậu bèn ngồi trên giường không nhúc nhích, “Phòng bọn tôi còn chưa thu dọn xong, đi cái gì mà đi.”

“Còn chưa dọn xong á? Thế cậu qua đây làm gì?”

Bùi Tư Nhiên liếm môi một cái, nhất thời không biết nói sao, nhưng vì cậu sợ Đồng Quyện lúng túng nên mới kiếm cớ ra ngoài, mà cái miệng rapper lừa người giỏi lắm, Bùi Tư Nhiên rất nhanh đã tìm được lý do chống chế: “Tôi đến xem cậu giấu điện thoại ở đâu, thuận tiện thu ít đồ ăn vặt còn thừa.”

Tổ chương trình không cho phép bọn họ mang điện thoại để ghi hình, nhưng điều này hiển nhiên là không thể, cho dù không phải là nghệ sĩ, là một thanh niên bình thường cũng không thể rời xa chiếc điện thoại của mình được, vì vậy mọi người đều lanh trí chuẩn bị hai chiếc điện thoại, giao nộp một cái, một cái còn lại thì giấu đi.

“Cậu bé cái mồm thôi, máy quay đang bật đấy.” Chung Diệc tâm hết sức mệt.

“Không sao đâu, tiếng tôi bé mà, với cả không đeo mic, không thu lại được đâu.”

Chung Diệc “ừ” một tiếng, rồi lại khẽ nói: “Giấu trong gối ý.”

“Giấu chỗ đó mà không sợ lộ à?”

Sơ Phương An cũng rất cạn lời, “Sao em không cho vào cái túi nhựa chống nước rồi giấu vào trong bồn cầu?”

Hai mắt Chung Diệc sáng lên: “Cũng có lý, như thế là em vừa có thể đi vệ sinh vừa xem điện thoại mà không cần lén lút nữa. Tuyệt thật!”

Bùi Tư Nhiên: “…”

Sơ Phương An: “…”

“Đừng nghịch điện thoại lúc đang ăn.” Bùi Tư Nhiên nói.

Chung Diệc: “?”

Không biết đã ở phòng 204 bao lâu, Bùi Tư Nhiên cuối cùng cũng lên tầng với một gói đồ ăn vặt dưới sự trục xuất của Sơ Phương An.

Lúc cậu về đến phòng, Đồng Quyện vẫn nằm trên giường, chỉ có điều là anh nằm trông rất ngay ngắn, hai mắt nhắm chặt, hình như là ngủ rồi.

“Đồng Quyện.” Bùi Tư Nhiên khẽ gọi, “Anh ngủ rồi à?”

Đồng Quyện không trả lời.

Bùi Tư Nhiên nhìn vào hàng lông mi dày đậm của Đồng Quyện, ngừng một lát rồi lại vờ như không để ý, trong lòng lại có ý muốn trêu chọc anh, “Nếu đã ngủ rồi thì túi đồ ăn vặt Chung Diệc tặng này, chỉ có mình mình ăn thôi nhỉ.”

Đồng Quyện “đang ngủ” trên giường chậm rãi mở mắt ra, lim dim buồn ngủ hỏi: “Đồ ăn vặt gì? Ở đâu ra đấy?”

Ánh mắt kia của anh còn nhiệt tình hơn cả khi nhìn thấy cậu.

Bùi Tư Nhiên hừ một tiếng, giơ cánh tay dài lên, ném túi đồ ăn vặt to đùng trong tay lên tủ quần áo, nhún vai một cái dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đồng Quyện, “Xin lỗi nhé vừa nãy mới run tay.”

Đồng Quyện nhìn Bùi Tư Nhiên đứng cạnh giường mình như một ngọn núi, rồi lại nhìn tủ quần áo cao hơn cả cậu rất nhiều, suýt nữa nghiến gãy một chiếc răng bạc.

“Đạo diễn!” Anh hét lên vào chiếc camera đã bị mũ áo nỉ che lại, nhưng vẫn thu được tiếng: “Em muốn tố cáo có người giấu đồ ăn vặt!”

Bùi Tư Nhiên:???