Ma nữ thật sự không ngờ được rằng hôm qua cô ấy đã cẩn thận lựa chọn rõ lâu, còn dõng dạc tuyên bố với các nhân viên khác rằng Đồng Quyện ngoan như vậy thoạt nhìn đã biết ngay là rất dễ dọa, nói không chừng còn giật mình đến bật khóc cũng nên.
Nhưng thật bất ngờ, người hôm nay muốn khóc lại là chính cô ấy.
Ai mà nghĩ được là một người trông có vẻ mỏng manh yếu đuối như Đồng Quyện, lại can đảm đến vậy.
Ma nữ thất vọng cúi đầu, xoay người rời đi.
“Thế là xong rồi à chị?” Đồng Quyện nói ở sau lưng cô ấy, “Có cần phải quay lại không ạ, em có thể diễn mà chị ơi.”
Ma nữ mệt mỏi xua tay.
“Vậy bây giờ em có thể đi được rồi đúng không.”
Đèn trong phòng lại được bật sáng, Đồng Quyện nhìn quanh một lúc rồi quyết định vẫn là nên đi trước một bước, trước khi rời đi anh còn dùng bút xoá, xoá đi những chữ còn đang viết dang dở trên mặt kính.
Đạo diễn nhìn vào tấm kính kia: “…”
Thằng nhóc này sao lại nhanh tay thế, mấy cái chữ kia còn chưa kịp quay cận cảnh đã bị xóa đi rồi.
Đồng Quyện lau mặt kính sạch sẽ xong, bèn đặt bút lại chỗ cũ rồi mới xoay người rời khỏi.
Anh nhìn vào cánh cửa ở bên còn lại liền đi tới đẩy ra, lần này thì mở được nhưng tất cả dãy đèn ở hành lang sau cánh cửa đều tắt ngúm.
Đồng Quyện do dự nắm vào tay nắm cửa, miệng lẩm bẩm: “Không phải chứ…”
Anh là người đã từng chết một lần, đương nhiên sẽ không sợ ma quỷ gì cũng không sợ những “thây ma” kia.
Nhưng Đồng Quyện không nói là mình không sợ bóng tối.
Mà anh lại không thể ở mãi chỗ này rồi làm trì hoãn tiến độ của tổ chương trình, Đồng Quyện đành hít một hơi thật sâu rồi triệu hồi Hệ thống lần nữa.
[Tiểu Thống, bật hộ tôi bài 《May mắn đến 》với]
Phải tới khi nghe được bản nhạc vui tươi quen thuộc, Đồng Quyện mới có đủ can đảm để thực hiện bước đầu tiên.
Bình thường một người luôn đi chậm rãi như anh nhưng vào lúc này lại giống như giẫm lên Phong Hỏa Luân, Đồng Quyện rụt cổ lại theo bản năng, chỉ dám nhìn vào nơi sáng sủa hơn ở phía trước để tiếp tục bước đi.
Đồng Quyện đi mãi đi mãi, đột nhiên cảm thấy dưới chân mình như giẫm phải một cái cúc áo. Trên đỉnh đầu lúc này lại tựa như có cơn gió thổi qua, một tia sáng trắng lập lòe rơi xuống trước mặt, anh lập tức ngồi xổm xuống, sợ hãi nhìn vào thứ ánh sáng lập cứ vụt qua vụt lại.
Vừa rồi xém chút nữa đã sợ chết khiếp, lúc này bình tĩnh nhìn kỹ lại mới phát hiện đây chỉ là phiên bản hoạt hình của một con ma chơi, biểu cảm nghịch ngợm trên khuôn mặt của nó còn có vài phần đáng yêu.
Đồng Quyện nặng nề thở ra, vừa vỗ vào ngực mình vừa đứng dậy đi vòng quanh con ma chơi hình hoạt hình kia, rồi sau đó là đi về hướng sáng sủa hơn, cũng may tổ chương trình không bày ra trò quái gở gì nữa, thế nên anh mới an toàn trở lại nơi có ánh sáng.
Phó đạo diễn ngồi ở trong góc, trước mặt còn có màn hình hiển thị cảnh quay, vừa trông thấy Đồng Quyện đi ra đã cười cười nói: “Cảm giác thế nào?”
“Không ổn lắm ạ!” Đồng Quyện nhìn thấy bên cạnh phó đạo diễn còn một chiếc ghế trống bèn ngồi thẳng xuống, bộ dạng như kẻ mất hồn, tay nhỏ nắm chặt, đáng thương than thở: “Tổ chương trình đúng là càng ngày càng biết chơi đấy ạ.”
Phó đạo diễn vừa rồi vẫn luôn quan sát màn hình, biết rằng lúc ở trong phòng thì Đồng Quyện còn rất bình tĩnh nhưng kết quả là vừa ra ngoài lại bị một hình nộm làm cho hoảng sợ, tự nhiên trong lòng anh ấy lại dâng trào cảm giác tự hào, dù bạn có giỏi đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cả ê-kíp được.
“Cuộc sống ấy à, chính là lúc nào cũng tràn đầy những bất nhờ như vậy đấy.” Phó đạo diễn vỗ vai Đồng Quyện, nói tiếp: “Cậu nghỉ ngơi xong rồi thì có thể quay về, đi thẳng về phía trước rồi rẽ trái là đến cái hành lang lúc mới tới đây rồi.”
Thế nhưng Đồng Quyện lại lắc đầu hơn nữa còn đưa ra một đề nghị: “Em ở lại làm NPC được không ạ?”
Phó đạo diễn: “?”
Đồng Quyện: “Em cảm thấy đoạn đằng sau còn chưa đủ đáng sợ, ở vị trí đi ra có thể thêm một con ma thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Phó đạo diễn ngẩn ra một lúc, rồi mới gật đầu đáp: “Được rồi, vậy cứ quyết định như thế đi.”
Người tiếp theo bước vào là Bùi Tư Nhiên.
Đồng Quyện vẫn nhớ là hồi mới đầu Bùi Tư Nhiên đã từng rủ mình cùng xem 《Silent Hill》, người này chắc là cũng can đảm lắm, anh có thể thử dọa cậu ấy một trận.
“Tiểu Bùi có can đảm không?” Phó đạo diễn thản nhiên hỏi.
“Cũng ok lắm.”
Thế nhưng rất nhanh Đồng Quyện đã bị vả mặt.
Khi đèn vừa vụt tắt, Bùi Tư Nhiên đã rụt người lại: “Các anh chị làm cái gì đấy?”
Dáng người cao ráo dính chặt vào tấm kính không hề nhúc nhích.
Giây tiếp theo, tấm kính sáng lên ánh đèn màu đỏ, ma nữ ở phía bên kia nhe răng ra tiến lại sát gần mặt cậu.
“Aaaaa——”
Bùi Tư Nhiên nhanh chóng ném cây bút trên tay đi rồi chạy ra cửa, cậu bấm vào tay nắm cửa mấy lần cũng không bấm được nên chỉ có thể chạy sang cửa khác.
Phó đạo diễn và Đồng Quyện đều ngồi thẳng người dậy.
“Cái tên nhóc này tý thì tháo luôn cả tay nắm cửa ra rồi.” Phó đạo diễn xót xa đạo cụ, nói.
Bùi Tư Nhiên ở bên này vừa nhìn thấy hành lang tối om liền lùi lại một bước, cái tay đang định đóng cửa lại mới cử động được một chút thì phía sau lại truyền đến tiếng gào thét của ma nữ, cậu quay lại liếc thấy ma nữ đang định lao ra khỏi tấm kính đuổi theo mình, bèn hít một hơi thật sâu rồi tùy theo số phận mở cửa ra.
Bùi Tư Nhiên hét lên một tiếng “Ah——” như thể tự huyễn hoặc mình rồi hùng hổ chạy ra ngoài, nhanh đến mức không kịp dẫm lên cái nút trên mặt đất.
Lúc này đến lượt phó đạo diễn vội vàng, anh ấy vẫy tay với Đồng Quyện: “Mau đi ra cửa hù cậu ta đi!”
Đồng Quyện ngay lập tức chạy ra cửa đợi thỏ.
Tiếng bước chân của Bùi Tư Nhiên ngày càng đến gần, Đồng Quyện tính toán thời gian, sau đó là tiến lên một bước rồi hét lớn lên: “Surprise!”
Đáp lại anh là tiếng hét cao vút như giọng cá heo của Bùi Tư Nhiên: “A ——”
Cậu mở to mắt nhìn Đồng Quyện đang cười trước mặt, khi bản thân đã hét lên gần như trong vòng một phút đồng hồ, sau đó mới bình tĩnh lại trong tiếng cười như nâng tạ của phó đạo diễn.
“Hai người?” Bùi Tư Nhiên nhìn bọn họ: “Đây là muốn chơi em sao?”
Khuôn mặt của cậu hoảng hốt, tóc mái rối tung cả lên giống hệt như một chú cún bự đáng thương nhưng vẫn mang theo chút xíu xiu hề hước.
Đồng Quyện ngồi dưới đất dựa vào bức tường, vừa cười đau cả bụng vừa nói: “Không phải bọn tôi tính làm gì cậu đâu là do yêu cầu của tổ chương trình đó.”
“Yêu cầu của tổ chương trình? Thế sao anh lại ở đây?”
Phó đạo diễn nói: “Cậu ấy tự đề nghị để mình ở lại.”
Đồng Quyện không thể tin nổi nhìn vào phó đạo diễn, người này làm sao vậy? Mới có thế đã khai mình ra rồi?
Bùi Tư Nhiên lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, cậu đi đến bên cạnh Đồng Quyện, trực tiếp nắm lấy cổ áo anh nhấc người trên mặt đất lên.
Đồng Quyện không dám duỗi thẳng người ra, chỉ giãy dụa nói: “Thả tôi xuống!”
“Anh ơi, người này em mang đi nhé!”
Phó đạo diễn bèn gật đầu một cái, không hề thương xót gì còn xua xua tay, đáp: “Mang đi đi!”
Đồng Quyện: “???”
“Bùi Tư Nhiên mau thả tôi xuống đi!” Trông thấy sắp đi đến chỗ đông người, Đồng Quyện càng giãy dụa hơn: “Cậu mà còn không buông ra là tôi cắn đấy nhé!”
Bùi Tư Nhiên liền buông tay ra, còn Đồng Quyện thì ngã xuống đất chỉ trong tích tắc.
Không phải là cậu sợ người kia cắn mình, chỉ là đã nhấc Đồng Quyện đi được một lúc nên cũng đã thấm mệt, Bùi Tư Nhiên lắc lắc cổ tay mình, nói: “Đồng Quyện, bây giờ anh đã học được không ít mấy trò xấu của Chung Diệc rồi nhỉ, hai tháng trước còn sợ tôi đến mức không dám nói chuyện, bây giờ lại còn dám dọa cả tôi cơ à?”
Đồng Quyện dựa lưng vào tường, mím môi lại một cái rồi giải thích: “Không phải cậu can đảm lắm sao, tôi cũng là vì cậu thôi, để tôi đi dọa cậu xong rồi cậu chẳng hề hấn gì đến lúc chương trình phát sóng hình tượng của cậu sẽ oai phong biết bao.”
Dứt lời, Đồng Quyện lại nhìn mái tóc rối tinh rối mù của Bùi Tư Nhiên, trong lòng tự biết có lỗi: “Ai biết là cậu lại sợ hãi đến mức ấy.”
Bùi Tư Nhiên đúng là tức quá nên đành phì cười, cười toe cười toét hệt như chú chó bị cháy hết lông, nhưng mà cứ nhìn thấy khuôn mặt của Đồng Quyện là cơn tức giận của cậu đã tiêu bớt được hơn một nửa.
Khuôn mặt chỉ nhỏ như lòng bàn tay của Đồng Quyện dưới góc nhìn của Bùi Tư Nhiên lúc này trông lại càng nhỏ nhắn hơn, khuôn mặt đó được giấu đằng sau chiếc áo len nom càng tội nghiệp, rõ ràng người bị sợ chết khiếp là cậu nhưng Bùi Tư Nhiên lại có ảo giác rằng mình mới là người bắt nạt anh.
Bùi Tư Nhiên trực tiếp ngồi xổm xuống, nhưng cho dù là vậy thì cậu vẫn to hơn Đồng Quyện một chút.
“Không được có lần sau nữa đâu đấy!” Bùi Tư Nhiên dùng chất giọng vừa có phần cứng rắn nhưng vẫn mang chút dịu dàng: “Anh đã nghe thấy chưa.”
“Ừ ừ ừ.” Đồng Quyện ngoan ngoãn gật đầu: “Thế chúng ta làm sao bây giờ, về ký túc nhỉ.”
“Đương nhiên là thế rồi!” Bùi Tư Nhiên từ mặt đất đứng lên, thấy Đồng Quyện vẫn đang co người lại ngồi nguyên tại chỗ bèn vươn tay ra.
Đồng Quyện đặt tay mình vào lòng bàn tay của Bùi Tư Nhiên để cậu kéo mình dậy, nhưng sau khi đứng lên lại có phần run rẩy không nhúc nhích nổi, lúc này mới nói nhỏ với người kia: “Chân tôi tê hết rồi.”
Bùi Tư Nhiên tự giác đưa cánh tay của mình ra: “Anh bám vào tôi đi.”
Địa điểm quay của trải nghiệm kinh dị là ở tầng một, hai người chuẩn bị quay về ký túc xá sau khi hỏi được đường từ nhân viên.
“Chân cậu làm sao vậy?” Người nhân viên sau khi trả lời xong câu hỏi, mới để ý đến dáng đi cà nhắc của Đồng Quyện.
Anh bèn trả lời: “Em bị tê chân ạ.”
“Vì bị dọa à?”
“Không phải đâu!”
Người nhân viên kia liền cười cười khua khua tay, nói, “Mau quay về đi, bên ngoài tuyết đang rơi đấy nhớ đi lại cẩn thận.”
“Tuyết rơi?”
Khi Đồng Quyện nhảy cà tưng cà tưng ra khỏi tòa nhà, mới phát hiện ra bên ngoài đúng là đang có tuyết rơi. Dù anh đã nhìn thấy tuyết rất nhiều lần, nhưng vẫn không khỏi vui mừng như một đứa trẻ.
Những bông tuyết rơi thành từng mảng lớn, rơi xuống tóc, vai và cổ áo của hai người họ.
Các chị em fansite đang đứng bên ngoài đã sẵn sàng điện thoại và máy ảnh, đợi đến khi hai người họ đến gần còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Anh cẩn thận một chút.” Bùi Tư Nhiên dặn dò.
“Biết rồi mà.” Đồng Quyện lẩm bẩm: “Mà sao chân cậu lại không bị tê.”
Fan cp của Bùi Đồng thấy được cảnh này lại rơm rớm nước mắt: Đây không phải là một đôi vợ chồng già thì còn là gì nữa?
Các chị gái fansite vẫn không ngừng chụp cho đến khi bóng lưng hai người biến mất ở cửa ký túc xá, sau đó mấy cô ấy mang theo nỗi niềm phấn khích vừa đăng video lên Weibo bằng đôi tay run rẩy.
[Đôi vợ chồng già rủ nhau đi dạo, có!!]
[Quyện Quyện làm sao thế?]
[Chân tê á, các chị em có hiểu không, Quyện Quyện Tử có hơi nhạy cảm nên phải cần chồng đỡ]
[Bầu không khí của đôi vợ chồng già này tôi yêu quá đi thôi]
[Đi bên nhau đến bạc đầu nhé hức hức hức]
[Bùi Đồng nhất bái Thiên địa, đưa vào động phòng, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!]
[Huhuhu người vợ nhỏ bé định mệnh của tôi, chân đau à, để chồng thổi thổi cho nhé]
[??? Tỉnh lại đê, đừng có mà mơ nữa]
[Nhìn thế này trông chó Bùi cũng ra dáng một người chồng ân cần chu đáo phết]
Thế nhưng mà sau khi tập này được phát sóng, cảnh tượng tốt đẹp ngày trước bỗng chốc đều thay đổi.
[Bùi Tư Nhiên hahahahahaha, cảm giác cậu ấy sắp bị dọa đến lộ nguyên hình rồi]
[Cứu bé, sao người này lại buồn cười như vậy hahahahaha]
[Nhìn người chồng sợ hãi của Đồng Quyện kìa hahahaha]
[Ôi nhìn Bùi Tư Nhiên Chung Diệc với cả Sơ Phương An mà xem, ai mà ngờ được trong cái nhà này vợ tôi mới là người can đảm nhất]
[Vợ tôi là người đã giữ lại tôn nghiêm cho cả nhà đấy]
[Trong cái nhà đó, ông ba cậu con trai với bác cả đúng là vô dụng hết, chỉ có vợ xinh đẹp là carry toàn trường, không hổ là người vợ định mệnh của tôi]
[Cười chết mất thôi hahaha, Bùi Tư Nhiên cậu như thế kia thì làm sao mà bảo vệ được vợ của tôi hả]
[Bùi Tư Nhiên trả vợ cho tôi! Cậu đúng là không thể bảo vệ được em ấy!]
[Huhuhu tôi cũng sợ quá đi thôi, tôi có thể chui vào vòng tay của vợ không]
[Phía trước đúng là không biết xấu hổ!]