Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 41




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi trải qua những cuộc bàn tán sôi nổi của người hâm mộ, cụm từ #Buổi giao lưu bắt tay# cũng nhanh chóng leo lên bảng hot search, tuy rằng không chiếm được các vị trí đầu nhưng cũng đến được vị trí thứ 13, hơn nữa còn trụ được cả một tối không hề rớt xuống.

Trong hastag trên ngay cả bài của các blogger để dâng nước cũng không có, tổ chương trình thực sự rất keo kiệt trong vấn đề tuyên truyền cho show, bọn họ chẳng hề mua bài từ các blogger, được lên hot search hoàn toàn là dựa vào sự nỗ lực của người hâm mộ.

Ngoài người hâm mộ các nhà tự giới thiệu hình ảnh của idol nhà mình ra, thì số lần @tên công ty của thần tượng nhà mình là xuất hiện nhiều nhất, đồng thời còn hét lên với bọn họ: Quý công ty có thể học tập theo người ta hay không? Nhìn xem nhà bên người ta tổ chức chương trình, đã mang đến phúc lợi gì cho fans kia kìa, thử xem các anh chị đã làm được gì?

Người hâm mộ của chương trình 《One Sixth》phần lớn đều là fans từ các thần tường khác trèo qua, ai mà chẳng có người mình thích nhất, thế nên mấy thực tập sinh nhỏ bé này với các cô ấy mà nói cũng chỉ là thoáng vui qua đường mà thôi. Thế nhưng sau hai lần công diễn, có một bộ phận fans đã thực sự theo hẳn mấy cậu, đồng thời còn trở thành fans only.

Tất cả bọn họ đều là những đợt fans đầu tiên của chương trình, mà còn đều là từ nhà khác trèo qua, thế mà lúc tương tác với nhau lại tương đối hòa thuận, đối với hot search được dâng đến tay này, người hâm mộ ngoài việc quảng cáo pick của mình bằng những bức ảnh xinh đẹp còn đăng lên rất nhiều những meme ấn tượng.

[Cười ẻ, không ngờ ở đây lại thấy được OP của tôi]

[Cho dù tôi có đi đến đâu thì đều cùng một nhóm các chị em u mê một điều]

[Đỉnh thật, quanh đi quẩn lại vẫn là nhóm mấy người chúng ta]

[Tuy là ở đâu tui cũng có một chân, nhưng mà nhà bên đều là cùng một nhóm người thôi, đúng là không dễ dàng gì]

[Chỉ có thể nói rõ một điều là mắt nhìn của chúng mình được của nó đấy, thích ai thì đều thuộc top cả, kể cả mấy đứa nhóc ở cái trường mẫu giáo kia cũng đều là King cả]

[Hình như không phải mỗi tôi thấy chua chua đâu nhỉ, thế nên bây giờ tôi rất hài lòng]

[Chua lè lè đây này, nên là đến chung kết có còn được bắt tay như vậy hem]

[Giải đáp thắc mắc: Đồng Quyện người thật đẹp lắm luôn, trên người còn thơm ơi là thơm nữa, eo ơi tay sờ cùng mềm ơi là mềm]

[Dream một giấc sau này khi ra mắt sẽ có một buổi ký tặng huhuhu]

[Mấy chị em mới đến không cần sợ đâu, ở đây toàn là những các em bé ngoan cả, chỉ là fans thì hơi ngốc thôi, nhưng mà chẳng sao cả cũng không có thiệt!]

[Đúng là ngốc chết đi được, lần đầu tiên đi dạo quảng trường mà tôi thấy đăng toàn meme đó hahahaha]

[Meme đáng yêu mà, vợ tui có thế nào thì cũng đáng yêu hết á]

[Tỉnh lại đê, đó là vợ tôi]

Dù trên mạng bàn tán sôi nổi đến đâu thì phòng 301 trong ký túc xá vẫn vô cùng im ắng, hai nhân vật chính được người hâm mộ khen ngợi ngất trời lúc này đây, một người thì đang trong phòng tắm còn người còn lại đang đứng gương soi của tủ quần áo cầm miếng bông trên tay tỉ mỉ tẩy trang.

Camera giám sát tại ký túc xá dưới thao tác của Bùi Tư Nhiên đã không còn tác dụng, nhưng cậu lại không dám làm gì. Trước đây còn ngại vì có máy quay, còn có thể lừa dối bản thân, nếu như không phải có cái đó thì chắc chắn đã ôm lấy Đồng Quyện hôn chụt một cái rồi.

Thế nhưng bây giờ không có camera nữa thì cậu lại không dám.

Lớp trang điểm trên mặt đã được tẩy sạch từ lâu, cậu đặt miếng bông tẩy trang xuống, chân giẫm lên nền nhà mấy lần liền nhưng cũng không thu hết can đảm cất bước đi vào phòng tắm nổi.

Tiếng bước chân qua lại ngoài cửa khiến Đồng Quyện bực mình, anh nhìn vào đôi dép lê xuất hiện hết lần này đến lần khác trong gương, bèn cất tiếng mang theo ý cười có phần trêu chọc: “Bùi Tư Nhiên, cậu làm gì ở cửa vậy.”

Bùi Tư Nhiên sững người: “Không, không làm gì cả.”

“Tôi còn tưởng cậu có chuyện gì muốn nói với tôi cơ đấy!”

Đồng Quyện dứt lời liền cúi đầu rửa mặt, tiếng nước chảy ào ào truyền đến tai Bùi Tư Nhiên.

“Có…” Bùi Tư Nhiên vừa lấy hết can đảm để nói ra một chữ, nhưng sau đó lại không còn dũng khí để nói tiếp nữa.

Đây là lần đầu tiên Đồng Quyện nhìn thấy Bùi Tư Nhiên do dự như vậy, anh còn cảm thấy hơi buồn cười.

Đồng Quyện vừa lau mặt vừa bước ra ngoài, dựa vào ngưỡng cửa, nhìn về phía người kia rồi nói, “Hôm nay cậu sao thế, thua tôi vụ cá cược nên không vui à?”

Bùi Tư Nhiên dứt khoát lắc đầu, “Vui chứ, sao lại không vui được. Anh được hạng nhất, mà tôi còn vui hơn cả bản thân mình được hạng nhất ấy chứ.”

“Nhưng mà tôi thấy biểu cảm của cậu bây giờ đâu có giống là đang vui.”

“Tôi…”

Bùi Tư Nhiên còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Đồng Quyện cắt ngang.

Gương mặt của Đồng Quyện sau khi tẩy trang trông càng trắng mịn, thoạt nhìn anh còn trẻ hơn Bùi Tư Nhiên một hoặc hai tuổi, nhưng lại chủ động hơn cậu rất nhiều.

Đồng Quyện ngước khuôn mặt trắng trẻo của mình lên: “Tôi thắng rồi đấy, cơ mà chẳng lẽ cậu không định hoàn thành vụ cá cược này sao.”

Bùi Tư Nhiên “!!!”

Đồng tử của cậu chấn động, ngay cả đầu óc cũng chấn động hoảng loạn vô cùng.

Đồng Quyện sao có thể, sao có thể…

Có hương thơm như mùi đào xộc thẳng vào mũi, Bùi Tư Nhiên chăm chú nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Đồng Quyện, hít sâu một hơi, cậu liếm môi một cái sau đó mới lấy hết can đảm run rẩy hôn qua.

Động tác của cậu rất chậm chạp, mang theo chút dè dặt cùng vài phần do dự. Đồng Quyện vốn đang nghiêm túc chờ đợi, nhưng lúc cảm nhận được Bùi Tư Nhiên đang chuẩn bị hôn đến, anh lại quay đầu qua vô tình khiến miệng hai người chạm vào nhau.

Cùng với hương thơm ngọt ngào, đôi môi mềm mại của người kia áp lên đôi môi của cậu, như thể được đóng dấu vậy.

Đôi đồng tử của chàng trai trung học ngây thơ Bùi Tư Nhiên, lại một lần nữa chấn động.

Đồng Quyện chớp chớp đôi mắt của mình, “Thật ngại quá, lúc nãy vừa thấy một con muỗi bay qua.”

Mặc dù đang nói lời xin lỗi, nhưng giọng điệu của anh không hề có ý tứ xin lỗi chút nào, Bùi Tư Nhiên cũng không nhận ra là mình đang bị trêu chọc, mặt đỏ như hệt như quả cà chua, cậu nhìn vào đôi mắt của Đồng Quyện đang gần ngay trước mặt, thế là bàn chân nhanh như một cơn gió chui thẳng vào phòng tắm.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa được đóng sầm lại.

Bùi Tư Nhiên mở vòi lên hất nước thẳng vào mặt mình nhưng cũng không hết nóng được, cậu nhớ lại những lời Đồng Quyện vừa nói, đầu óc càng hỗn loạn hơn.

Tháng Một ở cái thành phố B này, lấy đâu ra muỗi chứ.

hc3acnh-trang-trc3ad-210

Kể từ sau chuyện đó, mỗi quan hệ giữa Bùi Tư Nhiên và Đồng Quyện dường như đã có thay đổi mà dường như cũng không thay đổi gì.

Chỉ là Bùi Tư Nhiên đã trở nên dè dặt hơn, trong khi Đồng Quyện vẫn như trước đây.

Người như cậu vốn dĩ không phải là kiểu hay rối rắm thế này, Bùi Tư Nhiên muốn hỏi xem Đồng Quyện có ý gì, nhưng sắp đến chung kết, cậu sẽ không ngốc đến mức để chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng chung của cả hai người, vì vậy chỉ có thể tự thuyết phục bản thân mình, đó thật sự chỉ là một điều ngoài ý muốn.

Sau khi vòng công diễn thứ ba kết thúc, các thực tập sinh được nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian ngắn. Nhân viên của chương trình đã sắp xếp nội dung quay phù hợp cho bọn họ, chẳng hạn như quay bù một số các cảnh quay phỏng vấn. Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên không cần quay bù phỏng vấn, nhưng lại được gọi đi quay những cái khác.

“Là thế này, các bạn cũng biết rồi đó, chương trình của chúng ta cũng sắp kết thúc rồi.” Một chị gái nhẹ nhàng giải thích, “Hôm nay gọi các bạn đến đây là hy vọng mọi người có thể viết một vài lời dành cho chính mình, hoặc là những lời trong lòng muốn viết cho người hâm mộ nhằm rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.”

Những lời này vừa hợp tình hợp lý lại rất có cơ sở, hơn nữa cảm xúc cũng vừa đủ, các thực tập sinh cũng tin vào điều đó, nhưng không ai nhìn thấy được cô gái kia phải cố nhịn cười sau khi quay người lại.

“Chúng ta bắt đầu từ Quyện Quyện nhé.”

“Vâng!” Đồng Quyện gật đầu, sau khi trông thấy chị gái kia nói xong bèn tiến lên vài bước, không khỏi bối rối hỏi: “Chúng ta đi đâu quay vậy chị?”

“Chúng tôi đã lắp đặt một vòng phỏng vấn mới, hôm nay sẽ qua đó phỏng vấn.”

Đồng Quyện lại gật đầu lần nữa, rồi ngoan ngoãn đi theo đằng sau.

Phòng phỏng vấn mới được lắp đặt khá rộng rãi, sau khi bước vào trong liền nhìn thấy phía đối diện có một bức tường bằng kính rất lớn, giữa hai lớp kính còn có một dãy đèn, ngoài ra còn lại đều tối đen như mực.

Đồng Quyện nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên tấm kính kia, vì không hiểu rõ lắm nên lại hỏi: “Viết lên trên này luôn à chị?”

Cô gái trẻ kìa bèn gật đầu, “Đúng rồi, cái này là kế hoạch đặc biệt của chúng tôi? Có phải rất có cảm giác không?”

Đồng Quyện: “?”

Cảm giác gì?

Cảm giác đáng sợ ư?

So với những phòng phỏng vấn sáng chói khiến bọn họ lóa cả mắt khác, căn phòng trước mặt này đây có thể được xem là hơi tối hơn rồi, ngoại trừ ánh sáng trong những tấm kính và nguồn sáng còn lại duy nhất trên trần nhà ra thì khắp nới trong căn phòng đều là một mảnh tối tăm.

Có điều gì đó không ổn ở khắp mọi nơi.

Trực giác của Đồng Quyện lên đến đỉnh điểm sau khi chị gái kia đóng cửa đi ra ngoài, bình thường lúc chụp ảnh luôn có nhân viên đứng bên cạnh quan sát, bây giờ người lại bỏ đi dễ dàng như vậy, trong phòng cũng không có người chụp ảnh, nhất định là có bí mật nào đó cần phải phải che giấu.

[Hệ thống hệ thống] Đồng Quyện âm thầm gọi Hệ thống trong lòng mình [Có phải bọn họ muốn lừa tôi cái gì không?]

Hệ thống ngáp một tiếp, sau đó mới trả lời [Cái này tôi cũng không biết đâu]

[Liệu có phải là tôi vừa viết được một chữ sẽ bị dội nước vào người]

[Không sao, dù sao cũng có ai muốn giết cậu đâu mà] Hệ thống nói, [Cậu cứ ngoan ngoãn quay cho xong đi]

[???] Đồng Quyện không dám tin, lại nói [Hệ thống, cậu thay đổi rồi, bây giờ cậu đang có thái độ gì với tôi vậy]

[Ngay từ khi cậu chọn Bùi Tư Nhiên thì mối quan hệ giữa chúng ta đã thay đổi rồi!]

[Tôi chọn Bùi Tư Nhiên khi nào?]

[Hứ!] Hệ thống ngúng nguẩy đáp: [Cậu thử đếm xem đã bao nhiêu ngày rồi không gọi đến tôi, mỗi ngày chỉ biết chơi chung với Bùi Tư Nhiên]

Đồng Quyện…

[Thôi hay là cậu cứ off đi]

Bị nói đến mức không nói nên lời, Đồng Quyện chỉ có thể kết thúc cuộc trò chuyện này theo cách đơn giản và cục súc nhất.

[???] Bây giờ Hệ thống chỉ hận bản thân không có thân thể đầy đủ, nếu không nhất định sẽ sống mái với Đồng Quyện một phen, [Thế sau này cậu đứng có mà gọi tôi nữa nhé!]

Đồng Quyện chủ động ngắt kết nối với Hệ thống.

Hừ.

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Đồng Quyện nhìn vào tấm kính, cầm cây bút lên rồi viết chữ lên đó.

Việc viết chữ Hán đối với anh vẫn có chút khó khăn, tuy đã học qua nhưng để viết đẹp cũng không dễ dàng gì, vì thế Đồng Quyện đã viết từng nét từng nét một, cực kỳ chậm chạp.

Anh đang chăm chú viết thì đèn trong phòng đột ngột vụt tắt.

Đồng Quyện vẫn duy trì tư thế cầm bút trong tay phải, rồi ngó nghiêng chung quanh, “Này là muốn làm gì vậy nhỉ.”

Tiếp theo, tấm kính trước mặt anh đột nhiên có ánh đèn màu đỏ sáng lên, một cô gái mặc váy trắng dính đầy máu và nước mắt xuất hiện trước mặt Đồng Quyện, mắt cô ấy trợn trắng, cằm đầy máu, còn không ngừng há miệng phả hơi vào mặt anh.

Thoạt nhìn đây là một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, chàng trai xinh đẹp đứng trước tấm kính, mặc trên người chiếc áo len trông vô cùng mong manh yếu đuối, thế nhưng lúc này đây chàng trai ấy chẳng qua chỉ là chớp mắt một cái, rồi wow lên một tiếng bày tỏ tôn trọng: “Ôi đáng sợ thế!”

Con ma ở phía bên kia của tấm kính: “…”

Huhuhu, ngay màn đầu tiên đã không may mắn thế này, cô ấy đến tự kỷ mất thôi.