*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Tư Nhiên vẫn luôn là một người rất độc lập, lúc mới có mười mấy tuổi cậu đã ra nước ngoài và trở thành thực tập sinh, thế nên thời gian dành cho gia đình dường như rất hiếm hoi.
Người nhà của Bùi Tư Nhiên cũng đã bỏ lỡ rất nhiều thời điểm quan trọng trong giai đoạn trưởng thành của cậu, giống như đứa trẻ đã vô tình lớn lên vào lúc mà không ai để ý tới, đã trưởng thành đến nỗi hiện tại còn cao hơn cả ba Bùi.
Mẹ Bùi luôn muốn được bù đắp những quãng thời gian cậu phải sống xa gia đình kia, nhưng Bùi Tư Nhiên sau khi về nước lại rời khỏi nhà và chuyển đến công ty mới, bây giờ lại đang đi quay chương trình tìm kiếm tài năng nào đó mà cả Tết cũng không được về nhà, bà ấy chỉ có thể thông qua cuộc gọi video gặp mặt con trai, nhưng bây giờ lại nghe thấy con trai mình muốn giới thiệu một người bạn mới, trong lòng tuy có chút chua xót nhưng nhiều hơn cả vẫn là tràn đầy yên tâm vui vẻ.
Vì vậy, cha mẹ của Bùi Tư Nhiên cũng thể hiện ra 200% thiện chí với Đồng Quyện.
“Con chào cô chú!”
“Ôi chao, đứa trẻ này xinh đẹp thật chứ!”
“Ngôi sao mà, đều xinh đẹp như vậy cả, còn con trai em thì đúng là ngoại lệ rồi!”
Bùi Tư Nhiên không vui, cậu nói: “Con thì làm sao? Chả lẽ con không đẹp trai à?”
Đồng Quyện đang đứng ngồi không yên, tay chân luống cuống không biết làm sao, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp như lúc đối mặt với các chị gái fanstie, nhưng lại có nhiều hơn vài phần tình cảm chân thật: “Con chúc cô chú năm mới vui vẻ!”
“Cảm ơn con, cảm ơn con!” Mẹ Bùi cười tươi, nói tiếp: “Cậu nhóc này xinh đẹp thật, khuôn mặt cũng nhỏ nhắn quá, năm mới đến rồi con nhớ ăn nhiều hơn một chút mới được đấy nhé!”
“À, đúng rồi!” Bùi Tư Nhiên chợt nghĩ đến những món ăn ngon trên bàn tiệc bọn họ đã nấu hôm nay, tuy rằng chẳng còn lại mấy, nhưng cậu cũng muốn để cho người nhà thấy: “Ba mẹ xem này, đây là bữa cơm tất niên bọn con đã nấu đó ạ!”
Bốn món một canh trên bàn ăn đến một cọng rau cũng không còn, chỉ sót lại mấy cái bánh quy của Đồng Quyện là còn gỡ gạc được một chút.
Mẹ Bùi vừa nhìn đã gật đầu khen: “Mấy cái đĩa này trông cũng được đấy nhỉ, của hãng nào thế để nhà mình cũng mua một bộ.”
Bùi Tư Nhiên: “?”
Điều này có vẻ không giống như những gì cậu mong đợi?
Cậu vẫn chưa cam lòng lại giơ điện thoại lên quay cận cảnh đĩa bánh quy, “Mẹ, mẹ nhìn mấy cái bánh quy đi, trông có ngon không này.”
Đồng Quyện nghe thấy vậy bèn đỏ mặt, anh âm thầm duỗi tay ra dưới gầm bàn, kéo áo của Bùi Tư Nhiên rồi thì thầm: “Cậu đừng làm vậy mà.”
Trên bàn tiệc hôm này Đồng Quyện chỉ nướng mỗi bánh quy, vốn dĩ đã rất ngại rồi mà Bùi Tư Nhiên còn nói với cha mẹ mình như thế, điều này thực sự khiến anh thấy rất xấu hổ.
Mẹ Bùi lúc này mới dời tầm mắt khỏi những cái đĩa trống trơn, “Wow, màu sắc nhìn đẹp lắm, cái này là con nướng à?”
Bùi Tư Nhiên tự hào như thể chính mình làm ra vậy, cậu vội ưỡn ngực lên thẳng thắn đáp: “Không phải ạ, cái này là Đồng Quyện nướng.”
“Đồng Quyện giỏi thật đấy, thế con thì sao, món nào là do con nấu?”
Bùi Tư Nhiên liền chỉ vào hai cái đĩa trống trơn: “Hai món này là con làm nè mẹ, ngon lắm đấy, mọi người đều ăn hết sạch rồi!”
Đồng Quyện ngồi bên cạnh cũng lên tiếng: “Đúng vậy cô ạ, cậu ấy nấu ngon lắm, con còn ăn được hẳn hai bát cơm.”
“Anh mà thật sự chịu ăn hết hai bát đã tốt.” Bùi Tư Nhiên bỗng nói thầm, dạ dày Đồng Quyện rất nhỏ, ăn no lắm thì cũng chỉ được có một bát đầy, nhưng cái này cũng là đủ giữ thể diện cho cậu rồi.
Mẹ Bùi thấy cuộc sống của Bùi Tư Nhiên khá ổn nên cũng yên tâm được phần nào, sau đó bà để cho những người thân khác nói vài câu với cậu rồi mới cúp máy.
Đợi đến khi cuộc gọi video kết thúc, Bùi Tư Nhiên mới nhận ra Đồng Quyện vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh mình, “Anh không gọi điện về nhà à?”
“Không, hai người họ không thích gọi video đâu.” Đồng Quyện nói, “Bình thường cũng chỉ nhắn tin Wechat với tôi thôi.”
Bùi Tư Nhiên liền gật đầu đáp, “Vậy tôi không làm phiền anh nữa.”
Đồng Quyện:…
Hình như anh vừa tự đào hố cho mình thì phải.
Có điều cũng không sao, tuy Đồng Quyện không nhắn tin Wechat với ai nhưng vẫn còn Weibo cơ mà.
Đồng Quyện bèn mở Weibo của mình ra, vô số những thông báo của tin nhắn riêng bèn hiện lên khiến app ngay lập tức bị lag.
Hình như là nhiều tin nhắn lắm ấy.
Đồng Quyện thầm thở dài, đợi điện thoại của mình ổn định lại trong vài giây rồi lại bấm vào Weibo, có khá nhiều tin nhắn riêng nằm trong danh sách tin nhắn của anh, Đồng Quyện không mở được cái đầu tiên nên phải bắt đầu với cái mới nhất.
[Chúc Quyện Quyện năm mới vui vẻ! Không biết em có nhìn thấy được tin nhắn và lúc nào nhìn thấy tin nhắn này của chị hay không, nhưng chị vẫn muốn nói với em điều này, thực ra chị đã biết đến em từ rất lâu trước đó. Có thể em không còn nhớ, khi em mới đến thành phố H thì chị đã sống ở nhà đối diện với em rồi, sau đó lại bởi vì công việc nên đã chuyển đi. Buổi tối lúc đi làm về đều có thể nghe thấy tiếng em tập hát, em hát hay lắm đó, khi ấy chị còn nhớ là em đang tập bài 《Biến mất》, thời gian đó vừa vặn cũng là lúc tâm trạng của chị đầy ngổn ngang vì chuẩn bị nghỉ việc, cảm ơn tiếng hát của em thời gian đấy đã cổ vũ cho chị rất nhiều.
Sau khi nghỉ việc, chị đã chuyển đến một công ty tốt hơn, mỗi ngày đều rất bận bịu nhưng may mắn là được làm công việc mình yêu thích cho nên chị rất hài lòng. Một lần nữa được nghe lại tiếng hát của em là khi chương trình 《One Sixth》lên sóng tập đầu tiên, có một cô gái trong nhóm của chị rất thích Bùi Tư Nhiên, thế nên chị mới thấy cả tên của em trong vòng bạn bè của cô ấy, đến khi đó chị mới biết được em đã là một ngôi sao rồi.
Chúc mừng em Quyện Quyện, lúc mới nhìn thấy em, chị đã nghĩ rằng một thanh niên đẹp trai như vậy phải trở thành một ngôi sao mới đúng, thật không ngờ là chuyện này rồi cũng trở thành hiện thực. Chị là người vốn không theo đuổi thần tượng bao giờ, nhưng vì em, bây giờ chị đã bắt đầu trải nghiệm chuyện này rồi. Em thực sự là một người rất tuyệt với, có năng lực lại rất cố gắng, chị đã xem qua rất nhiều video những lần em phát sóng trực tiếp trước đây được các chị em đào lại, chị đã nhìn thấy được sự tốt bụng, lạc quan và chính trực của em, mỗi ngày yêu thích em là một chuyện rất hạnh phúc. Đồng thời, chị cũng mong rằng em cũng có thể có được một cuộc sống luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Chị nghĩ rằng em là người có phép thuật, bởi suy cho cùng, khiến người khác cảm thấy hạnh phúc là một việc rất hiếm hoi, nhưng dường như điều này ở trên người em lại thành ra rất đơn giản. Chỉ cần em mỉm cười một cái là bọn chị có thể vui đến mấy ngày lận, chỉ cần em hát một bài mình yêu thích là bọn chị có thể ghi nhớ trong nhiều năm. Thế cho nên vì những người như bọn chị, em hãy kiên trì đi theo con đường mà mình đã lựa chọn nhé, lựa chọn của em bây giờ là con đường đúng đắn, vì vậy mỗi quyết định của em cũng là sự sắp đặt đúng đắn nhất.
Chị không biết em đã ước điều gì cho năm mới, nhưng điều ước năm mới của chị là em có thể thành công ra mắt, để rồi cùng với những người bạn cùng chí hướng với mình thắp sáng thế giới của bọn chị.
Cố lên, có rất nhiều rất nhiều người đang âm thầm thích em đó!]
Xung quanh hốc mắt dâng trào từng đợt nhiệt nóng, Đồng Quyện hít sâu một hơi cố gắng gằn lại cảm giác muốn khóc này. Tuy anh không có người nhà để cùng trò chuyện, nhưng vẫn còn rất nhiều người yêu thương mình, thế nên trong thoáng chốc dường như đã khiến bản thân không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Anh dường như nhớ ra được người đã gửi tin nhắn riêng cho mình này là ai, hàng xóm đầu tiên của Đồng Quyện là một chị gái đeo kính nhút nhát, bọn họ đã từng gặp mặt nhau vài lần trong thang máy, có điều là không lâu sau đó chị ấy đã chuyển đi.
Thì ra là chị ấy.
Đồng Quyện nhớ rằng luôn có một bó hoa trên kệ để hàng chuyển phát nhanh trước cửa nhà chị ấy, đó có lẽ là một cô gái rất yêu đời, nhưng không ngờ đôi lúc cũng cảm thấy chán nản như vậy.
[Chúc chị năm mới vui vẻ, em nhất định sẽ không khiến mỗi người yêu thương em phải thất vọng, cũng mong rằng công việc của chị sẽ luôn thuận lợi.]
Anh đã nhắn lại như vậy đó.
Lúc này tiếng nói của đạo diễn lại đột nhiên vang lên: “Còn năm phút nữa là phải trả lại điện thoại nhé!”
“Nhanh như vậy à…”
Đồng Quyện thở dài, xem ra không thể đáp lại những người khác một cách tỉ mỉ được rồi, vì vậy anh bèn dứt khoát đăng một bài lên Weibo.
[Chúc mừng năm mới!]
Sau đó lại ấn vào album lướt lên lướt xuống, nhưng không thể tìm thấy một bức ảnh phù hợp.
Đồng Quyện chỉ đành thở dài trong tiềm thức, còn có thể làm sao bây giờ Weibo không đăng kèm hình ảnh là không trọn vẹn rồi.
“Anh sao thế?” Bùi Tư Nhiên thấy Đồng Quyện cầm điện thoại trong tay mà vẻ mặt trông lại có phần buồn bực, không nhịn được hỏi.
“Tôi muốn đăng Weibo nhưng lại không có ảnh nào để đăng cùng cả.”
“Cái này không phải quá đơn giản rồi sao?” Cậu bèn trực tiếp cầm lấy điện thoại của anh, “Bây giờ chụp một cái không phải là được à?
Đồng Quyện: “Hả?”
Sau đó Bùi Tư Nhiên liền chụp lại khuôn mặt đang ngơ ngác của anh.
Cậu bấm vào màn hình vài lần rồi mới trả điện thoại cho Đồng Quyện, “Xong!”
“Cậu xong cái gì mà xong?” Đồng Quyện còn chưa kịp phản ứng, anh nhìn xuống màn hình điện thoại và thấy người kia đã đăng bức ảnh vừa chụp lên, “Sao cậu có thể làm như vậy hả!”
Ánh sáng và mọi thứ trong bức ảnh đó đều hoàn hảo, khuyết điểm duy nhất là biểu cảm ngơ ngác của Đồng Quyện thoạt nhìn không được thông minh cho lắm, còn Bùi Tư Nhiên bên cạnh hơi nghiêng đầu qua, đẹp trai một mình.
Toàn thân Đồng Quyện tê dại, tên khốn Bùi Tư Nhiên kia, một anh chàng đẹp trai lạnh lùng bí ẩn như anh sao có thể bày ra vẻ mặt như vậy hả?
Đúng lúc này, đạo diễn lại đi tới để thu điện thoại: “Quyện Quyện đưa điện thoại cho tôi nào, hết nửa tiếng rồi nhé!”
Đồng Quyện sống chết muốn xóa bài Weibo kia đi nên còn giãy dụa một lúc, anh bèn tránh sang bên cạnh, nói: “Đạo diễn chờ em một tý, em còn một chuyện quan trọng chưa làm xong.”
Không ngờ vào thời khắc mấu chốt như vậy, màn hình điện thoại di động của anh dường như không có phản ứng, mấy lần ấn vào cũng không thấy phản ứng lại.
Bùi Tư Nhiên duỗi tay ra giật lấy điện thoại của Đồng Quyện, trên miệng còn khuyên nhủ anh: “Phải tôn trong quy tắc chứ, đừng có chậm trễ nữa.”
Tôn trọng quy tắc? Điện thoại của ai vẫn để dưới gối hả?
Đồng Quyện trừng mắt nhìn Bùi Tư Nhiên, trong thoáng chốc anh rất muốn nói cho đạo diễn hay là điện thoại của người kia đang để ở đâu, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế lại được.
Bùi Tư Nhiên cái tên khốn này!
Đồng Quyện nhìn vào khuôn mặt đáng ghét của Bùi Tư Nhiên gần trong gang tấc, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị người kia ôm trong tay, còn dùng rất nhiều sức đánh cậu một cái, thế mà người kia còn dám cười, có tức chết anh không!
Bùi Tư Nhiên khịt mũi một tiếng, khoác cổ Đồng Quyện, ghé lại gần nói: “Thôi được rồi được rồi, là tôi sai.”
“Cậu đừng nói chuyện với tôi nữa.”
Bùi Tư Nhiên lập tức im lặng.
“Cũng đừng đứng gần tôi.” Đồng Quyện bị tóc người kia chọc vào ngứa muốn chết.
“Không được, anh phải tha thứ thì tôi mới buông tay ra.”
“…”
Có vô lý không.
Người hâm mộ của Đồng Quyện cũng không ngờ rằng, hôm nay anh lại đăng bài lên Weibo.
Chị gái kia sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Đồng Quyện còn tưởng là mình nhìn nhầm, sau nhiều lần xác nhận mới đăng lên.
[Aaaaaa các chị em ơi! Quyện Quyện nhắn lại cho tôi rồi!]
[??? Sao lại không nhắn cho tôi]
[Đệch, Quyện Quyện mới online năm phút trước này, chắc là đã đọc được tin nhắn riêng của chị gái kia]
[Chua quá đi mất, tại sao tại sao tại sao]
[Chỉ có tôi chú ý đến đoạn chị ấy với Quyện Quyện trước đó là hàng xóm sao…(Quả chanh.jpg)]
[QAQ cái thời Quyện Quyện ở Cam Ngọt chắc hẳn là đáng yêu lắm]
[Hóa ra từ lúc đó chị ấy đã gặp được Quyện Quyện rồi ư…]
Tuy nhiên, một giây sau khi bài Weibo kia của Đồng Quyện được đăng lên, bức ảnh mà chính bản thân anh cực kỳ không thích ấy, lại được người hâm mộ vô cùng đón nhận.
[Huhuhuhu Quyện Quyện ngơ ngác đáng yêu quá đi QAQ]
[Thế này thì bảo sao ai cũng thành fan chị mẹ???]
[Vợ ơi! Chúc mừng năm mới!!!]
[Năm mới rồi mà Bùi Đồng vẫn không chịu buông tha cho chúng ta à]
[Chính chủ tự mình phát đường, đây mới là năm mới thực sự đó nha]
[Bùi Đồng lên cho chị!]
[Tổng tài bá đạo cùng với người vợ nhỏ bé ngúc nghích của hắn?!]
[Tiểu Bùi đẹp trai thật sự ấy, Tiểu Đồng cũng đáng yêu nữa]
[Ảnh mới nè, Bùi Đồng xông lên!]
[Đây mới là năm mới đầu tiên mà thôi, sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều năm mới vui vẻ cùng nhau nữa!]