Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 30




Trường quay bỗng nhiên im ắng đến lạ.

Lượng thông tin trong lời nói của Bùi Tư Nhiên quá nhiều, mà còn có cả tá thực tập sinh đang đứng đối diện với cậu, nhưng Bùi Tư Nhiên lại chỉ nói “Đến đây đi!” với một người trong số họ, có điều các thực tập sinh khác đều có cùng linh cảm rằng, người mà cậu muốn nói đến không phải là mình.

Đồng Quyện cũng rất không chắc chắn, hình như Bùi Tư Nhiên đang nhìn về phía anh, nhưng mà…

[Tiểu Thống, cậu có nghĩ người cậu ấy cần là tôi không?]

Hệ thống khẳng định: [Là cậu đó!]

[Thế tôi qua đó nhé…]

[Ừ ừ ừ.]

Sau khi Hệ thống trả lời xong, nhìn Đồng Quyện vẫn còn đang do dự, nó đột nhiên lại có cảm giác như sắp gả con gái đi.

Haizzz, cứ quen dần vậy, sớm muộn gì thì rau cải thảo nhỏ cũng sẽ chạy theo heo thôi à.

Hệ thống luôn là sự tồn tại của IQ cao trong lòng Đồng Quyện, với sự khẳng định của nó, anh cũng cảm thấy tự tin hơn một chút, sau khi liếc nhìn Bùi Tư Nhiên một cái rồi cũng chầm chậm đi qua.

Khi còn chưa đi được bao xa, Bùi Tư Nhiên đã tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Đồng Quyện và kéo người về phía mình, miệng vẫn bất mãn nói: “Làm sao mà đi có mấy bước thôi cũng chậm như vậy hả.”

Đồng Quyện lý nhí giải thích: “Đâu đến mức ấy…”

Các thực tập sinh khác: Bọn họ không còn tồn tại nữa hay sao?

Đạo diễn:?

Anh ấy nhớ rõ chương trình của mình không phải là chuyên mục hẹn hò mà… Tại sao lại có cảm giác xúc động muốn thốt lên rằng, “Chúc mừng hai bạn nam đã thành công nắm tay nhau!” vậy kìa.

Vì là người cuối cùng trong ba nhóm, nên Bùi Tư Nhiên không có nhiều lợi thế trong quá trình tuyển chọn, nhưng đối với cậu cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể chọn được Đồng Quyện thì lợi thế của cậu đã là lớn nhất rồi.

Bồ Hạc Châu và Văn Úc lần lượt được người khác chọn mất, lớp A ban đầu đã không còn người nào nữa. Đối với kết quả này, Bùi Tư Nhiên thực sự còn cảm thấy may mắn vì những kẻ hay bám lấy Đồng Quyện rốt cuộc cũng đã đi ra chỗ khác.

“Cận Bác Dụ!”

“Thạch Khê Hàng!”

Đây là hai đồng đội khác được chọn bởi Bùi Tư Nhiên, Cận Bác Dụ cũng khá, lần trước cậu ta là leader của nhóm 《Trở lại》, Thạch Khê Hàng thì lần trước đảm trách mảng dance của nhóm, chưa từng có giao thiệp gì với Đồng Quyện.

Anh bèn chủ động chào hỏi: “Halo!”

Thạch Khê Hàng cũng mỉm cười với Đồng Quyện, đáp: “Xin chào!”

Ba nhóm A đã kết thúc việc chọn người, mười hai thực tập sinh còn lại cũng bắt đầu lựa chọn bài hát dựa theo thứ tự của bảng xếp hạng lần trước, nhưng nhóm PK với Bùi Tư Nhiên vẫn luôn chưa có ai chọn.

Đùa à, các nhóm khác có thể chỉ thêm vài thành viên của lớp A, nhưng Bùi Tư Nhiên và Đồng Quyện là một cặp đấu tử thần, một người không phải C nhưng lại có số phiếu bầu còn cao hơn cả C, còn người kia tuy rằng không phải là người có số phiếu bầu cao nhất cả công diễn một, nhưng lại có số phiếu bầu dẫn đầu trong nhóm Center. Bây giờ hai người này kết hợp lại với nhau, ai mà dám PK với bọn họ nữa?

Mặc dù những người khác có thể không được ra mắt, nhưng họ vẫn muốn ở lại được tập nào hay tập nấy, thế nên mấy người chọn đầu tiên đều không chọn gia nhập nhóm B của 《Sương mù》.

Cho đến khi có một thực tập sinh tên là Trác Ni phá vỡ cục diện này, khi đi đến và đứng bên cạnh Bùi Tư Nhiên, cậu ta có suy nghĩ rất đơn giản dù sao theo thứ hạng hiện tại thì lần sau cũng đến lượt mình bị loại, tốt hơn hết là cứ theo Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên để có thêm nhiều cảnh quay còn hơn.

Vì ít người nên lớp A và lớp B đều ở cùng một phòng tập, thậm chí các lớp còn học chung với nhau.

Thời gian không còn nhiều, hai nhóm thực tập sinh cùng trở lại phòng tập và mỗi người chọn một chỗ ngồi để bàn bạc về việc phân chia các part.

Bùi Tư Nhiên chủ động nói: “Đầu tiên là chuyện chọn leader.”

Trong bốn người, ngoại trừ bản thân và Đồng Quyện thì đều không quen nhau cả, vào lúc như thế này cậu nên hóa thân thành một người đàn ông ăn nói thẳng thắn, để Đồng Quyện nhận ra rằng mình là người rất đáng tin cậy, “Nếu có ai muốn làm leader thì có thể giơ tay nhé, không sao đâu!”

Thế nhưng ba người kia đều không lên tiếng.

Sau vài giây im lặng kỳ lạ, Đồng Quyện mới nói: “Tôi nghĩ cậu rất thích hợp làm đội trưởng. Chúng tôi đều là những đồng đội do cậu chọn, vậy thì cậu làm đội trưởng là phù hợp nhất.”

Hai người còn lại cũng gật đầu theo.

Cận Bác Dụ nói: “Em cũng nghĩ như vậy, anh Bùi làm đội trưởng đi.”

“Vậy được rồi!” Bùi Tư Nhiên cầm logo chữ L dán lên người mình, sau đó cầm logo chữ C lên, lại nói: “Thế cái này thì ai đảm nhận?”

Cận Bác Dụ và Thạch Khê Hàng đều nhìn thẳng về phía Đồng Quyện, hàm ý rất rõ ràng, trong ba người họ Đồng Quyện là người có năng lực và nổi tiếng nhất. Cuộc thi của bọn họ đòi hỏi phải PK số phiếu của Center, Đồng Quyện mà trở thành C thì không có lý do gì để không giành chiến thắng cả.

“Vậy thì…”

Đồng Quyện vừa lên tiếng thì Bùi Tư Nhiên đã dán chữ C lên người anh, vừa khéo dán lên cái bụng mềm của người kia, cậu sợ miếng dán dính không chặt còn vươn tay ra vỗ vỗ mấy cái.

Đúng vậy, mấy ngày nay không cần luyện tập nên Đồng Quyện dành phần lớn thời gian của mình ở trong phòng ký túc làm trạch nam, anh nằm trên giường ăn quà vặt và xem phim Hệ thống tìm cho mình, thế nên đã béo hơn một chút so với lúc mới đến ghi hình cho chương trình, thịt thà cứ gọi là núng nính mềm mại lắm.

Bản thân anh không cảm nhận được chuyện này, nhưng Bùi Tư Nhiên lại cảm nhận được điều đó trước tiên, bởi vì lúc ôm Đồng Quyện đã không còn cấn tay như hồi đầu nữa.

“Những part còn lại chúng ta chia nhau nhé!” Bùi Tư Nhiên bỏ tay ra khỏi người Đồng Quyện, cậu nhặt lời bài hát lên rồi nói: “Còn các part của rapper 1, rapper 2 và vocal 2.”

“Các cậu nghĩ thế nào?”

Cận Bác Dụ hỏi: “Anh muốn chọn phần nào?”

Bùi Tư Nhiên cũng không khách sáo, thay vào đó là nói thẳng: “Tôi muốn chọn rapper 1.”

Vừa rồi khi bọn họ đang xem video của bài hát, Bùi Tư Nhiên đã để ý thấy có một màn phối hợp giữa vocal 1 và rapper 1, đoạn vũ đạo đó còn như được biên đạo dành riêng cho cậu và Đồng Quyện, thế nên Bùi Tư Nhiên nhất định phải giành được part này.

Nội dung chính của 《Sương mù》là câu chuyện về sự tự hòa giải với bản thân, cuộc đời này dài lắm, phải băng sương vượt đầm lầy, cuối cùng trải qua ngàn sông núi thì còn gì bằng tự hòa giải với chính mình. Vocal 1 và rapper 1 càng giống như bản thân của hiện tại và quá khứ, trước khi vocal 1 hát phần điệp khúc theo tiết tấu sẽ có hai câu hát tương tác với rapper 1, sau khi hát xong phần điệp khúc vocal 1 sẽ trực tiếp kéo cổ tay của rapper 1 lại, giữa hai người họ vẫn có một khoảng cách để rồi hai tay duỗi thẳng, thực hiện động tác chuyển tiếp như thể đang hoàn thành một nghi thức thay thế.

Động tác này đòi hỏi sự ăn ý ngầm, ngoài cậu và Đồng Quyện ra còn ai khác có thể làm được sao?

Bùi Tư Nhiên tự tin nói thẳng: “Tôi nghĩ rằng mình và Đồng Quyện có thể phối hợp với nhau rất tốt.”

Động tác vũ đạo là điều hiển nhiên mọi người đều nhìn thấy, Thạch Khê Hàng và Cận Bác Dụ cũng không có gì để phản bác thế nên bọn họ đều gật đầu đồng ý.

“Thế tôi chọn rapper 2 nhé!” Vốn dĩ bản thân Cận Bác Dụ cũng là một rapper.

“Ok thôi.” Thạch Khê Hàng cũng chấp nhận vị trí vocal 2 của mình.

Một bài hát dài khoảng bốn phút, chia cho bốn người và thời gian cho mỗi người cũng đều dư dả. Nửa đầu do vocal 1 và rapper 1 thể hiện, nửa sau đến lượt vocal 2 và rapper 2, tổ chương trình chính là muốn chia đều cho tất cả.

Thời gian eo hẹp mà nhiệm vụ lại nặng nề, sau khi xác nhận các part tương ứng, các thực tập sinh cùng chạy đua với thời gian để bắt đầu tập luyện.

Vì hai nhóm dùng chung phòng tập, nên khi nhóm B tập thì nhóm A sẽ nghỉ bên cạnh.

Bùi Tư Nhiên sau khi nhìn ra một số vấn đề của nhóm B đều âm thầm ghi lại, cậu muốn đợi đến lúc nhóm A luyện tập sẽ xem thử xem bên mình có bị như vậy hay không.

Đồng Quyện và Thạch Khê Hàng cùng nhau kiểm tra mức độ ghi nhớ lời bài hát của đối phương, Cận Bác Vụ sẽ ngồi bên cạnh nhóm B để ghi nhớ các động tác chi tiết.

Một lúc sau, nhiệm vụ của bốn người gần như đã hoàn thành, bọn họ cùng ngồi lại trong góc, bắt đầu nghỉ ngơi thực sự.

“Tôi cảm thấy vũ đạo lần này dễ hơn lần trước.” Đồng Quyện lặng lẽ trao đổi với Bùi Tư Nhiên, “Nhưng mà trông đẹp hơn.”

Sân khấu lần trước thiên về phong cách dân tộc, động tác tương đối cứng rắn, có lực. Nhưng sân khấu lần này là màn kết hợp với múa hiện đại, thoạt nhìn có phần tao nhã hơn một chút.

Bùi Tư Nhiên nghe thấy lời Đồng Quyện nói bèn gật đầu đáp: “Hai sân khấu này đều rất tuyệt, một cương một nhu, rất hoàn hảo.”

“Sân khấu lần trước đã hoàn thành rất tốt, lần này chúng ta phải làm tốt hơn nữa mới được.”

“Vì thế, chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ.”

Đồng Quyện bối rối trước sự nhiệt tình đột ngột của Bùi Tư Nhiên, anh hỏi: “Chuẩn bị cái gì cơ?”

“Thì…”

Bùi Tư Nhiên đang nói, nhưng cánh tay cũng cử động theo.

Đầu tiên cậu siết chặt cổ tay của Đồng Quyện, sau đó là nâng lên và nhìn một cách tỉ mỉ, để rồi nắm lấy bàn tay anh dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đồng Quyện.

“Cậu???”

Bùi Tư Nhiên dùng dáng vẻ nghiêm túc nói một câu luyên thuyên: “Làm quen với động tác vũ đạo trước ấy mà!”

Cận Bác Dụ và Thạch Khê Hàng:???

Đây không phải là giở trò lưu manh sao? Đồng Quyện sẽ tin chắc?

Thế nhưng Đồng Quyện lại thực sự tin vào điều đó.

Anh suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý, nhưng vẫn có chút lo lắng, nố: “Nhưng chỉ nắm một lúc thôi đấy.”

Bùi Tư Nhiên: “Được.”

Hai người bên cạnh:…

Hai người có phải nên ra sau xe không?

Lúc dùng bữa trong căn tin vào buổi tối, Chung Diệc và Văn Úc cũng bày tỏ sự tò mò về bài 《Sương mù》.

“Anh Bùi, bài hát này của mọi người mang phong cách gì vậy? Không phải lại là quốc phong đấy chứ?” Chung Diệc hỏi.

Văn Úc tiếp lời: “Nghe nói động tác vũ đạo khá uyển chuyển, giống múa hiện đại ấy.”

“Thế thì có hơi quá không? Lên sân khấu đã phải múa hiện đại lại còn phải hát?” Sơ Phương An không tin lắm.

“Cũng không đến mức ấy, bọn em có biết múa hiện đại đâu.” Bùi Tư Nhiên đáp, “Nhưng mà động tác vũ đạo thực sự rất đẹp.”

“Như thế nào? Cho tôi xem với.”

Bùi Tư Nhiên chỉ đợi Chung Diệc hỏi câu này, sau đó cậu đã lập tức đưa tay về phía Đồng Quyện.

“Làm gì?”

“Cho bọn họ xem thử.”

Đồng Quyện lườm người kia một cái, “Tôi không muốn.”

Thế nhưng Bùi Tư Nhiên lại trực tiếp nắm lấy tay anh rồi giơ lên cho Chung Diệc nhìn: “Cậu thấy chưa? Đây chính là một động tác của vũ đạo.”

Chung Diệc: “???”

Những người khác:”???”

Sơ Phương An thu lại những kinh ngạc ban đầu, lại nói: “Vũ đạo của các cậu được biên đạo như vậy à? Cái này có thể phát sóng sao?”

“Tôi thấy không ổn lắm đâu.” Văn Úc cũng lắc đầu theo, “Tôi nghĩ nhóm này phải thêm người vào, để chuyên giải cứu Quyện Quyện.”

“Đúng đúng đúng, anh Bùi trông chả giống người tốt chút nào.” Chung Diệc tiếp lời.

Bùi Tư Nhiên hừ một tiếng rồi nói: “Tôi thấy mọi người là đang gato thôi.”

Đồng Quyện ngồi bên cạnh cũng giãy dụa nói: “Bỏ tay ra!”

“Không đấy!”

“Sao cậu phiền thế nhỉ?” Đồng Quyện bực mình, “Cậu cứ nắm lấy tay phải của tôi thế này, thì bảo tôi phải ăn cơm thế nào đây.”

Bùi Tư Nhiên vừa nghe thấy thế bèn lập tức buông tay: “Xin lỗi.”

Những người khác: Gì, thế mà đã sợ á???

Bùi Tư Nhiên cảm nhận được những ánh mắt đang cười trên nỗi đau của mình, nhưng cậu lại không thấy ấm ức lắm. Cái đám ngốc nghếch này thì hiểu cái gì, cậu quậy thì quậy nhưng không thể quấy rầy Đồng Quyện ăn cơm được, nếu không sau này sẽ không được quậy như vậy nữa đâu.

Haizzz, cậu đúng là quá tầm thường rồi, đẹp trai thế này nhưng lại chẳng bì được với một bữa cơm.

Nhưng khi Bùi Tư Nhiên nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của Đồng Quyện sau khi ăn uống no nê xong, lại cảm thấy rất đáng giá.