*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng mười hai ở thành phố B lạnh đến lạ thường, những cơn gió rít gào thổi qua, len lỏi thẳng vào tận xương tủy khiến người ta run rẩy.
Đồng Quyện vừa ra khỏi cửa tàu cao tốc thì suýt chút nữa đã bị gió thổi ngược lại, chưa kịp rụt bàn tay đang đẩy valy vào trong tay áo đã cảm thấy bị lạnh cóng.
Kiếp trước anh sống trên một hành tinh có nhiệt độ ổn định, thế nhưng kiếp này mới chỉ có ba tháng ngắn ngủi sống ở phương Nam thôi mà lần đầu tiên Đồng Quyện đã phải khóc lên vì thời tiết.
Gió lạnh như dao cắt khiến anh không mở mắt ra được, Đồng Quyện quay ngược lại với cơn gió dần dần ổn định lại, đợi cơ thể thích nghi với nhiệt độ rồi mới xoay người đi về phía lối ra khỏi nhà ga.
Hệ thống thấy Đồng Quyện bị lạnh cóng thế này, có phần không đành lòng, 【Ký chủ, có cần miếng dán giữ nhiệt không?】
Phản ứng của anh chậm mất vài giây, hồi lâu sau mới ngơ ngác lên tiếng, “Mất bao nhiêu tiền?”
Hệ thống:【Trợ giúp cho việc thời tiết bị hạ nhiệt độ, không mất tiền.】
Đồng Quyện cảm động đến mức sắp khóc: “Muốn muốn muốn! Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Thống, cậu thật tốt bụng.”
Sau khi nhận được thẻ người tốt, Hệ thống hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng rồi nói, 【Đã bỏ vào túi của cậu.】
Đồng Quyện lập tức sờ vào túi quần, anh mò thấy hai cái túi nhựa bọc ngoài miếng dán giữ nhiệt, tựa như vớ được cọng rơm cứu mạng vội vàng rẽ vào phòng vệ sinh để dán lên người.
Trước khi đến đây, anh đã xem bản tin dự báo thời tiết ở thành phố B, cũng đã mặc bộ quần áo dày dặn nhất có thể mua được rồi nhưng vẫn không ngờ là trời lại lạnh đến vậy.
Sau khi dán miếng giữ nhiệt vào lưng và chân, Đồng Quyện mới cảm thấy bản thân đã nhặt lại một mạng cho mình.
“Huhuhu, Tiểu Thống, cậu đúng là người tốt nhất mà tôi từng gặp. À không, là hệ thống tốt nhất!”
Giọng ca ban đầu vốn trong trẻo của thiếu niên bởi vì liên quan đến ngữ điệu mà trở nên mềm nhũn, hệt như viên bánh trôi trong ngày Đông khiến người ta muốn cắn một miếng.
Lúc này Hệ thống mới nhớ lại người được mình tình cờ kéo về kia, trước đây đã từng là một Omega khiến nhiều người u mê, nó ngừng lại một lát rồi nói, 【Khụ, không phải khách sáo đâu!】
Sau khi cảm thấy ấm áp hơn, Đồng Quyện bèn ra ngoài bắt taxi.
Tài xế là một ông chú rất nhiệt tình, sau khi giúp anh xếp hành lý, trông thấy mũi Đồng Quyện đỏ bừng vì lạnh, ông ấy không khỏi ra sức thuyết phục: “Con người dù đang còn trẻ thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, dưới mười độ mà cậu mặc ít thế này là không được đâu nhé!”
Điều hòa trong xe được điều chỉnh ở chế độ rất ấm áp, Đồng Quyền cảm thấy những ngón tay cứng ngắc của mình đã có thể duỗi ra, hàm răng cũng không va lập cập vào nhau nữa, vì vậy bèn ngoan ngoãn đáp lại rằng: “Đây là lần đầu tiên cháu đến đây nên không có kinh nghiệm gì, lần sau cháu sẽ biết phải ăn mặc thế nào.”
“Cậu đến du lịch à?”
Đồng Quyện không trả lời rõ chỉ “Vâng” một tiếng.
“Mùa Đông đến đây cũng được lắm, thành cổ ngày tuyết rơi lại càng đẹp hơn.” Chú tài xế nói tiếp: “Ở bên thành cổ có những bức ảnh chụp phố xá, còn có rất nhiều những món ăn đường phố, người dân bản địa bọn chú bình thường nếu rảnh thì buổi tối cũng sẽ đến đó ăn uống đấy.”
Chú tài xế vừa nói thì Đồng Quyện cũng vừa gật đầu theo, nhưng trong lòng lại thầm thở dài, ngày mai anh phải đi ghi hình rồi, tổ chương trình sẽ quản lý khép kín tất cả các thực tập sinh, đồ ăn ngon đến thế nào cũng chẳng ăn được.
Sau cái lần đoạn clip hát trên phố được lên hot search, ngày hôm sau có một email đã được gửi đến hộp thư của anh, hỏi Đồng Quyện có muốn tham gia chương trình của bọn họ hay không, lúc đầu anh còn nghĩ đó là lừa đảo nhưng Hệ thống lại nói cho anh biết đó là sự thật, thế nên Đồng Quyện mới tải về bản đăng ký do bên kia gửi tới.
Chương trình có này có tên là 《One Sixth》, đây là show tìm kiếm tài năng do tập đoàn Thành Nam lên kế hoạch tổ chức, được phát sóng độc quyền trên ứng dụng Bí Ngô trực thuộc.
Vì đây là lần đầu tiên tổ chức thực hiện một chương trình như vậy, nên các công ty lớn nhỏ trong ngành đều đang quan sát và chờ đợi, tổ chương trình dự định mời ba mươi thực tập sinh nhưng lại không tìm đủ người, mà Đồng Quyện là vlogger nổi tiếng nhất trên nền tảng ứng dụng đăng tải các video ngắn của mình, thế nên rất tự nhiên cũng bị kéo đến cho đủ quân số.
Nhân viên của tổ chương trình cũng không ngờ Đồng Quyện lại trực tiếp liên lạc với cô ấy, dù sao thì người nổi tiếng trên mạng với hơn 5 triệu người theo dõi như anh cũng không thể ngay cả trợ lý cũng không có được, nhưng thực tế là Đồng Quyện thực sự không có, anh không chơi PK, cũng không lừa dối quà tặng của fans, thực sự là không gánh nổi chi phí nặng nề của trợ lý, may là anh cũng không bận việc gì thế nên một mình vẫn có thể thu xếp được.
Chiếc taxi rất nhanh đã lái đến dưới tầng khách sạn được tổ chương trình sắp xếp, sau khi Đồng Quyện thanh toán tiền, chú tài xế bèn đưa danh thiếp cho anh và nói, “Mấy ngày này có việc gì cần đi đâu thì cứ gọi chú nhé!”
Đồng Quyện được quý mến mà cảm thấy bất ngờ, anh nhận lấy rồi nói “Cháu cảm ơn” với chú tài xế và xuống xe, tiếp theo là đẩy vali vào nhận phòng.
Căn phòng của anh ở tầng mười, lúc đợi thang máy, Đồng Quyện vẫn không quên trao đổi về cảm nhận trong nội tâm của mình với Hệ thống.
“Tiểu Thống, người ở thành phố B này nhiệt tình quá!”
Hệ thống: 【…】
“Cái chú lái taxi vừa rồi tốt thật ấy.”
Hệ thống: 【…】
Vừa rồi không phải còn mới khen Hệ thống của mình tốt lắm sao? Thì ra Đồng Quyện gặp ai là khen người đấy à?
【Ký chủ nên cẩn thận một chút, xã hội này không hoàn toàn như cậu nghĩ đâu.】Âm thanh máy móc của hệ thống lạnh như băng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có tình người, 【Con trai một mình ở bên ngoài thì lại càng phải tự bảo vệ mình tốt hơn.】
“Ồ ồ.” Đồng Quyện gật đầu một cái, không để tâm lắm mà lại nói, “Nhưng chẳng phải tôi vẫn còn Tiểu Thống cậu sao, cậu sẽ bảo vệ tôi mà, đúng không.”
【Tôi chỉ là một hệ thống nuôi dưỡng ngôi sao, chứ không có chức năng trốn thoát.】
Hàng lông mi dài của Đồng Quyện run lên, “Vậy tôi vẫn sẽ chết sao.”
【Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tuần hoàn của con người, ký chủ không cần phải lo lắng.】
“Nhưng, nhưng tôi đã từng chết một lần rồi, nếu như lần này lại chết nữa, liệu có còn…”
【Có thể cậu sẽ lại bị các hệ thống khác bắt được, hoặc cũng có thể sẽ biến mất, đây là điều tôi không thể đoán trước.】Sau khi Hệ thống dứt lời, nhìn thấy vẻ thấp thỏm trên khuôn mặt của Đồng Quyện lại tiếp tục nói, “Có điều nếu ký chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi có thể giúp cậu xin đến hành trình tiếp theo.”
Hành trình tiếp theo ư.
Vào lúc Đồng Quyện đang ngẩn người thì cửa thang máy được mở ra, ba người con trai trạc tuổi anh đang đứng bên trong.
“Anh là Đồng, Đồng, Đồng Quyện?!” Một tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên, vang vọng trong đại sảnh khách sạn trống trải.
Một chàng trai với gò má núng nính thịt từ phía bên trái lập tức bước tới, nhưng khi còn cách Đồng Quyện khoảng 10 cm thì quần áo bị người khác kéo lại, chỉ kịp giơ bàn tay Nhĩ Khang về phía anh.
Người giữ cậu ta lại có dáng người rất cao, eo thon chân dài, đường nét trên khuôn mặt sắc nét, mái tóc vàng loăn xoăn, thoạt nhìn có vẻ không dễ chọc, nếu như đặt vào hàng tỷ năm sau tuyệt đối sẽ trở thành một Alpha có tin tức tố khiến người khác nghẹt thở.
Trực giác thuộc về Omega khiến Đồng Quyện phải lùi lại vài bước, dè dặt nhìn ba người trước mặt, “Chào mọi người…”
Bùi Tư Nhiên khẽ lườm Chung Diệc một cái rồi gật đầu với Đồng Quyện, coi như đã chào hỏi, sau đó bèn kéo Chung Diệc rời khỏi cái nơi khiến mình lúng túng này.
Sơ Phương An nhìn vào hai người đồng đội trông hơi có vấn đề của mình, trong lòng rất là mệt mỏi, bèn nói lời xin lỗi với Đồng Quyện: “Thật ngại quá, tính hai đứa này có vấn đề đấy, làm cậu giật mình rồi đúng không!”
Đồng Quyện nhìn theo bóng lưng hai người vừa rời đi, sau đó lại nhìn về phía Sơ Phương An đang cười khẽ cười trước mặt mình, lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Sơ Phương An thấy vậy bèn gật đầu, “Vậy tôi đi trước nhé, cậu cũng đi lên đi.”
Cũng may là không có ai gọi thang máy nữa, nên sau khi Đồng Quyện bước vào bèn nhấn nút lên thẳng tầng mười, thời điểm cánh cửa thang máy vừa đóng lại, hình như anh lại nghe thấy ở cách đó không xa lại có một tiếng hét thảm thiết vang lên, nghe giọng nói này có vẻ hơi giống cái người vừa nãy đã gọi tên mình.
Chung Diệc bị Bùi Tư Nhiên đấm vào người một cái, ngay khi vừa đi qua góc hành lang.
“Cậu làm gì đấy?” Cậu ta nắm chặt lấy bả vai mình và rú lên đau đớn.
“Cậu không thể khá hơn được chút nào sao?” Bùi Tư Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu bị nói lắp đấy à? Đồng Đồng Đồng nói mãi không xong, gọi ma chắc? Nhìn xem làm người ta sợ đến mức phải lùi lại phía sau kia kìa!”
Sơ Phương An vừa bước đến đã nghe thấy câu nói cuối cùng này của Bùi Tư Nhiên, anh ta bĩu môi một cái rồi nói: “Cậu có chắc là Chung Diệc người ta đáng sợ không?”
“Ý anh là gì?” Cậu nhướng mày lên hỏi.
“Anh đây nhìn thấy rõ ràng, chính cậu mới là người khiến người ta giật mình, lúc cậu kéo Chung Diệc lại bạn nhỏ kia đã phải lùi về phía sau mấy bước.” Sơ Phương An nói tiếp: “Cậu xem biểu cảm của mình bây giờ đi, trông có dữ dằn đáng sợ không cơ chứ.”
“Nếu như không phải anh ta giống một tên ngốc, đứng đó cho kẻ khác nhào vào người thì tôi có cần phải dữ vậy không?”
“Nhào hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Đầu óc Chung Diệc cũng bắt đầu thông suốt, đầy tự tin quay ra hỏi ngược lại Bùi Tư Nhiên sau khi nghe thấy những lời Sơ Phương An nói: “Ờ đúng vậy, liên quan gì đến anh?”
Bùi Tư Nhiên “hừ” một tiếng, nắm đấm lại rục rịch chuẩn bị, Sơ Phương An lớn hơn một tuổi nên cậu còn nể nang, chứ thằng nhóc như Chung Diệc chẳng nhẽ cậu lại không dạy dỗ được sao?
Sau một hai phút, lương tâm của Sơ Phương An trỗi dậy, bèn lên tiếng ngăn cản: “Được rồi, véo vài cái thôi.”
Chung Diệc ôm lấy khuôn mặt bị Bùi Tư Nhiên véo đau ơi là đau, suýt chút nữa còn khóc cả ra tiếng, cái thế giới lạnh lẽo này, cậu run rẩy quá, muốn khóc quá.
“Anh cố tình đúng không, sao lúc cậu ấy vừa mới ra tay thì anh không ngăn lại?”
Sơ Phương An đáp: “Để cho em có cái mà nhớ, đừng có sau này cứ thấy ai xinh đẹp là lại không nhịn được mà bổ nhào tới.”
Cậu ta không nói thì thôi, vừa mở mồm ra là nắm đấm của Bùi Tư Nhiên lại thấy ngứa ngáy.
Lần này lương tâm của Sơ Phương An lại trỗi dậy lần nữa: “Thôi được rồi, đừng đánh nhau nữa, đi ăn thôi.”
Gần khách sạn có rất nhiều nhà hàng, ba người bọn họ tìm đại một cái, sau khi gọi món xong Chung Diệc cũng bình tĩnh lại, tò mò hỏi: “Khách sạn mà chúng ta ở, về cơ bản đều là thực tập sinh đến tham gia cuộc thi nhỉ?”
Sơ Phương An gật đầu.
“Thế là Đồng Quyện cũng đến thi à?”
“Cái này phải hỏi anh Bùi của em.”
Chung Diệc nhìn về phía Bùi Tư Nhiên đang ngồi đối diện, “Anh ấy có tham gia không?”
Tất nhiên là cậu biết Đồng Quyện có tham gia hay không, hôm đó sau khi xem xong buổi phát sóng trực tiếp Bùi Tư Nhiên đã nhờ người kiểm tra danh sách tham gia cuộc thi, tên của Đồng Quyện cũng có trên đó, thậm chí cả người mà cậu ghét cũng tham gia kỳ này.
Chung Diệc thấy Bùi Tư Nhiên không phản bác lại mình, nên lại càng biết rõ câu trả lời chính xác là gì, lập tức bèn trở nên vui vẻ: “Ú hu, tốt quá rồi, thế là em có thể nói chuyện với anh ấy mỗi ngày.”
Bùi Tư Nhiên: “?”
“Hoặc nếu may mắn hơn, còn có thể sống chung ký túc xá với anh ấy, còn…”
Bùi Tư Nhiên lấy thìa múc một thìa rau nhét vào mồm Chung Diệc, rồi nói: “Ăn nhanh lên, nguội hết bây giờ!”
Cái miệng của Chung Diệc bị chặn lại, chỉ có thể chớp chớp mắt: Nhưng đây là món nguội mà ba!!!
Nhưng có điều là Bùi Tư Nhiên rất hiếm khi đút cho cậu ta ăn thế này, vậy nên Chung Diệc phải nhai nhồm nhoàm mất một lúc mới phát hiện ra có gì đó không ổn, cậu ta lập tức lấy giấy ăn ra rồi nhổ vào: “Sao cậu lại đút sợi gừng cho tôi?”
Bùi Tư Nhiên:…
Nếu cậu nói là mình không cố tình thì liệu Chung Diệc có tin không nhỉ?
Khi Đồng Quyện gặp lại ba người bọn họ, thì cả bọn đã ở trong hậu trường của chương trình.
Tập đoàn Thành Nam đã xây dựng một “trường học” cho bọn họ ở ngoại ô thành phố B, nơi đó có các tòa nhà dạy học, khu ký túc xá, căng tin, thậm chí là cả các quán bán hàng, lúc nhìn thấy bản đồ phân bố các khu vực, Đồng Quyện đã cảm nhận được quyết tâm muốn quản lý khép kín của tổ chương trình.
Anh ghi tên vào vali rồi đưa cho nhân viên, sau đó một nhân viên khác đưa anh vào phòng hóa trang.
Làn da của Đồng Quyện rất đẹp, khuôn mặt thanh tú nên không cần phải trang điểm quá phức tạp, thợ trang điểm tập trung điểm nhấn lên mái tóc của anh, Đồng Quyện nhiều tóc nếu để suôn dài thì cứng nhắc quá mà để tóc xoăn thì đầu lại trông to hơn, phải giữ được mức độ vừa phải giữa hai yếu tố này thì mới được.
“Ok xong, cậu có thể đi thay quần áo rồi.”
Không biết đã qua bao lâu, lúc Đồng Quyện tưởng rằng mình sắp ngủ mất thì cuối cùng thợ trang điểm cũng lên tiếng.
Anh âm thầm vươn vai một cái rồi đứng dậy: “Em cảm ơn chị.”
Thợ trang điểm cũng gật đầu một cái, rồi đưa trang phục cho anh.
Trang phục của Đồng Quyện là do chính anh chuẩn bị, một chiếc áo sơ mi đen bình thường đi cùng với một chiếc quần bò đen bình thường nốt, đợi đến khi anh thay quần áo và bước ra, Bùi Tư Nhiên lúc này mới bước vào, theo sau còn có Chung Diệc và Sơ Phương An.
So với ba người còn chưa chuẩn bị gì, hôm nay vẻ ngoài của Đồng Quyện đã thay đổi rất nhiều, khuôn mặt vốn ngoan ngoãn sau khi trang điểm xong lại trở nên rực rỡ hơn, đôi môi mọng cũng được tô thêm chút đỏ, mái tóc đen rũ xuống trông thực lười biếng, cổ áo sơ mi hơi mở ra để lộ cái cổ trắng ngần, chiếc quần bò cùng màu ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, cả người nhìn qua trông vừa lười nhác lại rất gợi cảm.
Lúc nhìn thấy mái tóc vàng quen thuộc, Đồng Quyện bèn khẽ mỉm cười một cái với bọn họ, sau đó một nhân viên tiến đến cài micro lại cho anh, chiếc áo sơ mi rộng được vén lên để lộ vòng eo thon gọn cùng với đường cong hoàn hảo phía dưới tấm lưng.
Thoạt nhìn đã cảm thấy sờ vào thì rất thích, không những sờ thích mà chắc là còn dễ bóp nữa.
Khuôn mặt dày của Bùi Tư Nhiên chợt trở nên nóng bừng, lập tức quay đi chỗ khác.
Cậu vừa quay đầu, bèn nhìn thấy Chung Diệc đang ngơ ngác nhìn về phía Đồng Quyện, cánh tay không nhịn được lại động đậy một chút, chạm vào đùi cậu ta rồi cấu mạnh một cái.
Chung Diệc hít vào một hơi lạnh: “Cậu làm gì thế?”
Bùi Tư Nhiên hung dữ nói: “Nhìn đâu đấy?”
Chung Diệc đỏ mặt, ngậm miệng vào.
Bùi Tư Nhiên: Cứng rồi, nắm đấm cứng ngắc luôn rồi.