Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba mươi thực tập sinh tập trung trong trường quay, đợi Du Nhậm đến thông báo nhiệm vụ. Hôm nay anh ấy cũng không phải đặc biệt đến vùng ngoại ô này, mà là vì đến tham dự một sự kiện cho thương hiệu ở thành phố bên cạnh vào ngày hôm qua, thế nên lúc trở về mới thuận đường ngang qua, vì vậy bèn quyết định quay xong chương trình rồi mới về nghỉ ngơi.

Du Nhậm mặc bộ đồ thể thao màu đen, hoàn toàn không nhìn ra được là mới trở về từ sự kiện.

“Xem ra các bạn hôm qua đều nghỉ ngơi khá tốt, mấy bộ quần áo này cũng khá đẹp đấy.”

Quần áo của lớp A là màu hồng nhạt, lớp B là xanh lá cây nhạt, lớp C màu Cam còn lớp D là màu xám bình thường không có gì đặc sắc.

Ánh mắt của Du Nhậm đảo qua các thực tập sinh rực rỡ sắc màu đang đứng dưới sân khấu một cái, rồi nói tiếp: “Lần trước tôi đã nói với các bạn, phần đánh giá vừa rồi vẫn chưa phải là thành tích cuối cùng. Ba ngày sau chúng tôi sẽ dựa theo phần thể hiện của các bạn trong bài hát chủ đề để đánh giá lại việc xếp lớp một lần nữa.”

“Mặc dù hôm nay chỉ có duy nhất mình tôi đến đây, nhưng ba vị huấn luyện viên khác sẽ xuất hiện bên cạnh các bạn theo những hình thức khác nhau.”

“Mời tất cả cùng nhìn lên màn hình lớn.”

Du Nhậm nói xong liền bước sang một bên để trống toàn bộ sân khấu, màn hình LED phía sau bỗng sáng lên, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.

“Đó không phải là thầy Diệp sao?” Một số thực tập sinh đã nhận ra đó là ai ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đợi đến khi khúc nhạc dạo mang hơi thở thanh xuân qua đi, một giọng nữ hơi trầm lại vang lên, lỗ tai của Chung Diệc khẽ giật, kích động nói: “Là giọng của cô Lăng!”

Bài hát chủ đề của 《Qne Sixth》mang tên 《Call me by your name》được các huấn luyện viên cùng nhau ghi hình, Diệp Trường Tân phụ trách vũ đạo, Lý Liên Na và Lăng Uyển đảm nhiệm phần hát. Bài hát chủ đề có tiết tấu khá nhanh, ca từ cũng được viết rất hay, khiến mối quan hệ giữa thực tập sinh và người hâm mộ càng thêm khăng khít, rất thích hợp để nhóm thanh thiếu niên này trình diễn.

Sau khi đoạn video kết thúc, Du Nhậm liền trở lại sân khấu.

“Thời gian học bài hát chủ đề tổng cộng có ba ngày, sau khi kết thúc, mỗi bạn sẽ quay một video, các huấn luyện viên sẽ căn cứ theo đoạn video này để đưa ra ý kiến và xếp lại lớp.”

“Sau đó, ba mươi thực tập sinh sẽ ghi hình cho sân khấu bài hát chủ đề và vị trí Center của bài hát chủ đề sẽ được chọn trong lớp A mới, video này sẽ được sử dụng để quảng bá rộng rãi trong tương lai, thậm chí sau đó còn có thể chọn cả bài hát này ở các quán KTV, vì thế, các bạn nhất định phải rất chú trọng phần thử thách này nhé!”

Du Nhậm khuyên bảo tận tình: “Tôi tin rằng các bạn hiểu rõ hơn tôi về tầm quan trọng của vị trí C này, ba ngày để học một bài hát mới tương đối khó nhưng đây cũng là một việc mang tính chất công bằng. Trước khi đến với cuộc thi này, có bạn đã thực tập được một năm cũng có bạn lại mới chỉ được một tháng, nhưng khi đã đến đây tất cả đều sẽ có xuất phát điểm mới, cùng thời gian luyện tập với cùng một huấn luyện viên, tôi tin rằng bản thân các bạn sẽ trở nên xuất sắc hơn nữa.”

“Tôi sẽ không nói thêm điều gì thừa thãi, cũng không làm mất thời gian của mọi người nữa, cố lên!” Lời nói của Du Nhậm đúng là rất khích lệ lòng người, “Nếu không còn vấn đề gì thì tôi đi trước nhé.”

Các huấn luyện viên khác đều có lịch trình riêng, cũng không thể vì chương trình mà bỏ việc của bản thân được, lại càng không thể dành cả mấy tháng để ở lại đây với các thực tập sinh, mà bọn họ cũng không được tính là những người mới chưa từng tiếp xúc với những điều này, hơn nữa cũng còn những người khác có thể xem là một nửa huấn luyện viên, vì vậy các thầy cô giáo huấn luyện viên chỉ cần đến kiểm tra theo giai đoạn để đảm bảo thực tập sinh đang đi đúng hướng là được.

Sau khi các thực tập sinh tiễn Du Nhậm rời khỏi bèn trở về phòng tập của mỗi lớp, phòng tập của lớp A nằm ở trong cùng, vài bóng áo hồng lớp A lướt qua của phòng tập của các lớp BCD để đến trước cánh cửa phòng tập của mình.

Tổ chương trình đúng là biết cách lôi kéo hận thù lắm, cố tình sắp xếp cho phòng tập của lớp A ở trong cùng, để lần nào bọn họ cũng phải đi qua trước mặt người khác, ngại chết đi được.

Phòng tập có diện tích rất rộng, vừa bước vào đã nhìn thấy bức tường màu trắng cam bên tay phải, chính giữa được gắn một chiếc TV lớn, phía trên là một chiếc đồng hồ kỹ thuật số LED, đối diện là những tấm gương bao phủ toàn bộ bức tường, phản chiếu dáng vẻ của bọn họ.

Diệp Trường Tân ngoài quay video vũ đạo ra còn quay một đoạn video phân tích động tác, các thực tập sinh cứ học theo đoạn video này cũng không quá khó.

Lớp A ngoài Đồng Quyện, Bùi Tư Nhiên và Sơ Phương An ra còn ba người khác là Thẩm Nguyên Nam, Văn Úc và Bồ Hạc Châu.

Đồng Quyện đã gặp Thẩm Nguyên Nam một lần trước đó, còn Văn Úc và Bồ Hạc Châu với anh mà nói đều là những người lạ mới biết mặt và tên mà thôi.

Lúc nghỉ ngơi, Đồng Quyện tự nhiên sẽ ngồi cùng đám người Bùi Tư Nhiên và Sơ Phương Án, nhưng những người khác lại đến tìm anh trước.

Mỗi một phòng tập đều được đặt một thùng nước khoáng, Văn Úc cầm hai chai nước đi tới, đưa cho Đồng Quyện một chai, “Anh ơi, anh có muốn uống nước không?”

Anh…?

Động tác vươn tay ra của Đồng Quyện nhất thời ngừng lại, anh hỏi: “Gọi tôi à?”

“Vâng!” Văn Úc nhét thẳng chai nước khoáng vào tay Đồng Quyện rồi cười toe toét ngồi xuống bên cạnh anh, cậu ấy có đôi mắt của cún con hơi rũ xuống với nụ cười chân thật thoạt nhìn trông rất ngây thơ đáng yêu: “Em bằng tuổi Bùi Tư Nhiên mà, đương nhiên phải gọi là anh rồi.”

Đồng Quyện: “…”

Nếu như Văn Úc không nói ra thì anh cũng đã quên mất năm nay mình đã mười bảy tuổi, ghét thật, thế mà lại bị cậu em trai thúi Bùi Tư Nhiên nhỏ hơn một tuổi bắt nạt.

Bùi Tư Nhiên nhìn Văn Úc, rồi giật lấy chai nước trong tay Đồng Quyện, sau khi vặn nắp ra lại nhét vào tay anh, “Đây mới là việc mà một cậu em trai nên làm.”

Văn Úc nghe thấy xong, mãi sau mới nhận ra bèn nói: “Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn.”

Hai người này đang làm cái gì vậy…

Đồng Quyện thắc mắc hỏi Hệ thống.

[Không cần quan tâm đâu, mấy trò so đo của đám nam sinh cấp Ba mười sáu tuổi  thôi ấy mà.]

Gì?

Đồng Quyện càng thêm bối rối.

[Ký chủ nên làm gì thì làm đi là được rồi.]

Nghe thấy Hệ thống nói như vậy, Đồng Quyện bèn nâng chai nước lên uống một ngụm, chai nước trong suốt bị xé hết bao bì phản chiếu vài tia sáng lên những ngón tay trắng nõn, lộ ra đường cong tuyệt đẹp của chiếc cổ khi anh uống.

Đồng Quyện thực sự rất khát, sau khi uống vài ngụm mới đặt chai nước xuống, một vệt nước đọng lại trên bờ môi đỏ mọng, anh còn vươn đầu lưỡi ra liếm một cái sau khi vặn nắp chai vào.

Sau đó, Đồng Quyện cảm thấy bầu không khí xung quanh càng thêm kỳ lạ.

Tôi đã làm gì sai sao…

Đồng Quyện khẽ hỏi Hệ thống.

Hệ thống cũng không ngờ Đồng Quyện lại uống nước trong tình huống thế này, hơn nữa lại còn uống bằng cái kiểu như vậy… Chẳng nhẽ đây chính là ngây thơ vô số tội trong truyền thuyết?

Biểu cảm của vài người xung quanh Đồng Quyện cũng thay đổi theo, là người trong giới giải trí họ cũng không phải chưa từng nhìn thấy những người đẹp bao giờ, thậm chí ngoại hình của chính họ trong giới cũng không phải tầm thường, nhưng khi nhìn thấy Đồng Quyện thì tất cả đều có cùng một cảm giác “hóa ra đây mới là người đẹp”.

Vẻ đẹp của Đồng Quyện không có tính công kích, giống như ánh nắng đầu Xuân không phân biệt sưởi ấm mỗi một người. Có lẽ bởi vì làn da quá mềm mại, đuôi mắt cũng thường đỏ lên thoạt nhìn lại lộ ra vẻ đáng thương khiến người khác không tự kiềm chế được nghĩ đến điều gì đó mà Đồng Quyện lại quá ngây thơ, ngoan ngoãn hệt như một chú mèo con còn chưa cai sữa, khiến cho những suy nghĩ không thể giải thích được của bọn họ phải tự động biến mất.

Giống như hiện tại, trên miệng đang làm ra động tác quyến rũ nhưng ánh mắt lại sạch sẽ đơn thuần, thật sự khiến cho người khác không thể không bị hấp dẫn.

Mấy người ngồi bên cạnh Đồng Quyện vô thức hắng giọng một cái, sau khi thấy những người xung quanh cùng làm như mình, bọn họ đều nhìn nhau một cách kỳ lạ rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

“Anh ơi, anh khát lắm à?” Văn Úc vẫn cười hì hì như trước, nói.

Đồng Quyện gật đầu, đáp lại: “Cậu không cần gọi tôi là anh đâu, tôi không quen lắm.”

“Thế em gọi anh là gì bây giờ?”

“Thế nào cũng được.”

Văn Úc rất biết lắng nghe, bèn gọi: “Quyện Quyện!”

Đồng Quyện: “…”

Nghiêm túc nghi ngờ rằng người này đã từng xem anh phát sóng trực tiếp.

Khóe miệng của Bùi Tư Nhiên có hơi khó chịu khẽ nhếch lên, cậu nhìn thời gian rồi đứng dậy vỗ vào quần mình rồi nói: “Bắt đầu luyện tập thôi.”

Những người khác cũng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, quả nhiên mười phút sắp hết nên bọn họ cũng đứng dậy theo.

Đồng Quyện còn chưa nhúc nhích thì trước mặt đã xuất hiện một bàn tay với khớp xương cân đối, anh nhìn dọc theo bàn tay kia bèn thấy Bùi Tư Nhiên đang nghiêng đầu nhìn mình.

Cho dù là góc chết như vậy, Bùi Tư Nhiên vẫn đẹp trai đến mức kỳ lạ, đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn vào anh, thấy Đồng Quyện không động đậy gì lại vươn tay ra thêm: “Hửm?”

Đừng nghĩ rằng đó chỉ là một từ “hửm” đơn giản, nhưng ý nghĩa trong đó lại rất rõ ràng là không được từ chối.

Đồng Quyện nhìn vào bàn tay sắp chạm tới trước mắt mình, bèn do dự giơ tay lên, vừa mới chạm vào đầu ngón tay của Bùi Tư Nhiên đã bị người kia hoàn toàn nắm chặt, giây tiếp theo liền bị cậu kéo lên từ trên sàn nhà.

Nhân lúc Đồng Quyện phủi bụi trên quần mình, Bùi Tư Nhiên bèn nhìn về phía Văn Úc vẫn đang ngồi dưới đất khẽ nhướng mày một cái, lộ ra vẻ đắc ý rõ mồn một mà chẳng cần lời nói.

Sơ Phương An lập tức xoay người rời đi, không thể tiếp tục nhìn được nữa, thật sự là không thể.

Văn Úc lườm cậu một cái, khi Đồng Quyện còn đang phủi bụi trên quần bèn quay người lại cầm lấy chai nước, ho khan một tiếng không để lại chút dấu vết nào về sự việc vừa rồi.

Đồng Quyện vô thức nhìn qua, trông thấy Văn Úc nằm xuống sàn nhà, đôi chân dài vừa đá một cái là cậu ta cứ như vậy từ trên mặt đất xoay người bật dậy.

“Wow!” Đồng Quyện chưa từng nhìn thấy những điều thú vị như thế, không khỏi vỗ tay nói: “Cậu giỏi thật đấy!”

Văn Úc khoe khoang chỉnh lại tóc mái của mình: “Có gì đâu, động tác này dễ ấy mà.”

Bùi Tư Nhiên thò tay vào trong túi móc ra tờ một tệ, bỏ vào trong mũ áo nỉ của Văn Úc rồi vỗ vào vai cậu ta, chân thành sâu sắc nói: “Vất vả rồi!”

Văn Úc: “???”

hc3acnh-trang-trc3ad-210

Văn Úc hạ quyết tâm đi theo Đồng Quyện, thậm chí dẫn theo cả Thẩm Nguyên Nam, chiếc bàn vốn có bốn người nay đã trở thành sáu người.

Sau bữa cơm Bùi Tư Nhiên ăn không được vui vẻ cho lắm, bỏ qua cái tên ngốc Chung Diệc kia thì Văn Ức và Thẩm Nguyên Nam đều không phải dễ đối phó, thậm chí ngay cả Bồ Hạc Châu cũng không ổn, chỉ có người ngốc nghếch như Đồng Quyện mới cho rằng bọn họ là người tốt. Cũng may bên cạnh anh còn có người hiền lành tốt bụng như Bùi Tư Nhiên cậu, nếu không đã bị người khác bắt cóc từ lâu rồi.

Mỗi người mang theo một suy nghĩ đi ra khỏi căn tin, Đồng Quyện lại co người vào trong áo khoác mải miết suy nghĩ đến các động tác của vũ đạo, hoàn toàn không để ý tới bầu không khí kỳ quái.

Lúc sắp đi đến cổng lớn, Văn Úc đột nhiên kéo tay áo của Đồng Quyện, đôi mắt to chớp chớp hệt như chú chó Bichon Frisé đang vẫy đuôi, “Quyện Quyện, đợi em một lát nhé!”

Lúc sắp đi đn cổng lớn Văn Úc đột nhiên kéo tay áo của Đồng Quyện đôi mắt to chớp chớp hệt như chú chó Bichon Frisé đang vẫy đuôi Quyện Quyện đợi em một lát nhé

Đồng Quyện: “???”

Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Văn Úc chạy về phía cửa, bước đi như bay hệt như một cái meme, không có việc gì khó-chỉ có chú chó dũng cảm.

Có rất nhiều những người buôn bán sống trong những căn nhà mái bằng ở ngoại thành nghe nói có một đám người đn quay chương trình nên bọn họ thường đẩy xe hàng đn đây bán đồ

Có rất nhiều những người buôn bán sống trong những căn nhà mái bằng ở ngoại thành, nghe nói có một đám người đến quay chương trình nên bọn họ thường đẩy xe hàng đến đây bán đồ.

Bên ngoài cổng lúc này có một người đẩy xe hàng bán xúc xích nướng, mặc dù không phải là món ăn cao cấp gì nhưng ở cái nơi chẳng có gì để ăn như thế này thì một cây xúc xích nóng hổi, thơm phức thật sự là không dễ dàng gì.

Văn Úc lấy tờ một tệ mà Bùi Tư Nhiên lúc sáng đã nhét vào trong mũ áo mình, rồi từ lan can thò tay ra, nói: “Bác ơi, bán cho cháu một cái xúc xích!”

Bùi Tư Nhiên đứng chết trân tại chỗ: Toi, tính sai rồi!