Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 10




[Lý Đào, dưa của nhà trẻ]

Trên diễn đàn Vỏ Dưa chuyên buôn dưa bỏ vỏ các loại tin tức bỗng xuất hiện một chủ đề.

[Có ai biết chương trình tìm kiếm tài năng mới của bên Bí Ngô không? Hôm qua tập đầu tiên đã được ghi hình rồi, trùng hợp là tôi có quen biết với nội bộ nên đã được ngó qua một tý, chỉ có thể nói là, Bí Ngô quả nhiên vẫn là Bí Ngô.]

[Không hiểu nên phải hỏi bạn chủ top một cái, nhà trẻ là cái gì]

[Thì cái chương trình đó không phải gọi là một phần sáu sao, viết tắt là sáu một (1), không phải là nhà trẻ à]

(1)= 六一 sáu một ý chỉ ngày 1/6, ngày Quốc tế thiếu nhi.

[Ồ ồ, thật không ngờ là tui sắp đu cả ngôi sao nhí rồi]

[Cười chết mất, bạn chủ topic thử nói xem có những ai nào, bây giờ mới chỉ biết có cái cậu gì nổi tiếng trên mạng thôi, có còn ai khác nữa không]

[Mấy người mà các bạn đoán từ trước hầu như đều có, còn có một điều cực kỳ bất ngờ cơ, đến cuối tháng là có thể tuyên bố chính thức rồi, có điều là cái cậu nổi tiếng trên mạng kia thật sự là đỉnh của chóp á, người diễn đầu tiên cũng là điểm A đầu tiên luôn!]

[A??? Tiêu chuẩn của Bí Ngô thấp vậy sao?]

[Trong dàn huấn luyện viên có Diệp và Lăng đó, chính là hai nhân tài trẻ tuổi xuất chúng các bạn đoán không sai, thế nên tiêu chuẩn không hề thấp đâu]

[Hả??? Đồng Quyện mà cũng được A?]

[Nhưng mà tôi nói này, với khuôn mặt đó của Đồng Quyện, không cho A+ là hơi quá đáng đó]

[Trước đây tôi cũng chỉ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà Quyện Quyện Tử thật sự không phải chỉ có mỗi thế đâu, sau khi xem xong ở hiện trường thì cho dù bây giờ Trái đất bị hủy diệt, tôi cũng phải leo lên tàu vũ trụ, hét lên một câu rằng: tjyyds (2)]

(2)= Đồng Quyện vĩnh viễn là thần.

[Viết tắt như vậy là có ý gì? Đều là bệnh viện Thiên Tân?]

[Thực ra là đại thần của bệnh viện Đồng Tế]

[??? Chủ top bị điên à?]

[Chủ top có phải đang muốn gây thiện cảm cho cậu ta không? Ba mươi mấy người cùng hùa vào khen?]

[…Bạn nghĩ như thế thì tôi cũng chịu, đến cuối tháng là rõ mười mươi thôi]

Chủ đề kia đã được đổi sang siêu thoại (3) về 《One Sixth》, siêu thoại vốn đang vắng vẻ ngay lập tức trở nên sôi nổi.

(3)= những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng có độ thảo luận cao.

[Ở đây toàn người nhà mình thôi chị em ơi, thử đoán xem là có những ai nào?]

[Những người đã biết: Đồng Quyện, Bùi Tư Nhiên, Thẩm Nguyên Nam, Trình Ký Sơn]

[Mấy cái tên này đặt cùng nhau thì Đồng Quyện đúng là bị thua kém không ít nhỉ]

[??? Đâu đến nỗi nào, Quyện Quyện Tử của chúng tôi lúc livestream ở bên ngoài cũng ổn áp lắm đó]

[Livestream thì cũng có sound card, hơn nữa phát sóng trực tiếp và lên hình có thể giống nhau được chắc]

(3)= sound card livestream cũng có thể thu âm được nhưng chất lượng âm thu sẽ kém hơn một chút so với dòng chuyên để thu âm. Điểm khác nhau dễ phân biệt nhất là Card Livestream hỗ trợ chức năng livestream, hát karaoke. Có nhiều Núm Volume điều chỉnh âm lượng cũng như hiệu ứng hơn cho ra bản thu sinh động hơn.

[Có gì mà không giống nhau… nói không chừng có luyện tập vào lại còn giỏi hơn người ta ấy chứ]

[Không cần biết thực lực của Quyện Quyện Tử thế nào, chỉ cần khuôn mặt đó lên hình nhiều thôi thì tôi cũng bầu cho anh ấy đến phút cuối cùng!]

[Mặt đó thì có gì mà thích, chỉnh filter đến mức lớn nhất thì ai mà chả đẹp giống nhau]

[Thôi bạn comment ở trên đừng có mà ghen tỵ, bây giờ thử mở cam trước ra coi khoảng cách giữa mình và người khác đi nhé]

[Cười ẻ, khuôn mặt đó của Đồng Quyện là nghìn người mới có một đấy, tất nhiên giới giải trí thì ai mà chả xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của Đồng Quyện thì không phải ai cũng có]

[Chỉ cần anh ấy khóc ba phút trên sân khấu thôi thì tui cũng cho anh ấy điểm A]

[Này, thực sự đấy, có thời gian chê bai người khác sao không xem lại livestream của Đồng Quyện đi, có filter hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt, lúc anh ấy hát chay không có card âm thanh cũng hay lắm đó, người ta có thực lực ok???]

[Cậu ta có thực lực, nhưng hãy nhìn các thực tập sinh khác đều là những ai chứ, Đồng Quyện thì nhờ vào cái gì? Nhờ vào làm nũng ra vẻ đáng yêu ngốc nghếch à? Đúng là cố quá lại thành quá cố bây giờ.]

[u1s1 (4), tôi còn muốn thấy anh ta làm nũng với tôi đây này…]

(4)= viết tắt của 有一说一 có gì nói đó.

[Đúng rồi, khúc livestream xong rồi hỏi cư dân mạng ở thành phố B là bên đó có món nào ngon không ấy, ôi cái giọng khiến tôi khó thở luôn]

[Còn nữa, tính tình cũng tốt lắm, trên bình luận cứ bảo anh ấy bật filter lên đi thế là anh ấy đều làm theo, bảo hát thì cũng hát luôn, haizz nhìn là biết dễ bị bắt nạt rồi]

Cũng vào lúc này, Đồng Quyện thoạt nhìn như có vẻ dễ bị bắt nạt đang ngồi xổm một đống ở nơi đó, bám vào cánh cửa để lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài hành lang, gò má trắng trẻo giống hệt như viên bánh trôi nhân vừng.

“Mấy người đó đi chưa?” Bùi Tư Nhiên hỏi.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Đồng Quyện quay đầu lại, thở phào nói: “Đi rồi.”

Bùi Tư nhiên cũng thở phào, rồi lại vén chăn lên và nằm xuống giường.

“Ơ này cậu…” Đồng Quyện ngẩn ra nhìn động tác lưu loát của người kia, “Mấy món đồ kia của cậu không lấy ra à.”

“Ngủ đã tính sau đi.”

Một khi Bùi Tư Nhiên đã đeo bịt mắt vào thì cậu hoàn toàn offline.

Đồng Quyện: “…”

Anh nhìn đồng hồ, lại nhìn Bùi Tư Nhiên đang ngủ ngon trên giường, đôi dép bông Đồng Quyện đang đi khẽ nhúc nhích, hay là cũng đánh thêm một giấc nhỉ?

Tin tức về việc 《One Sixth》bắt đầu ghi hình được lan truyền rầm rộ, các cô gái cũng không ngại khó rối rít tìm kiếm niềm vui mới, hôm nay lác đác có mấy chị em cầm máy quay đứng gần nơi ghi hình ở vùng ngoại ô.

Chương trình vẫn chưa được công bố chính thức, nên hầu hết mọi người đều muốn đến xem có gì vui không thôi. Các thực tập sinh cũng không có mấy người nổi tiếng, ngoại trừ những người đã được biết đến một vài lần trước đó thì còn nhận được ra mặt, còn lại thì cũng không biết là ai.

Bên ngoài lan can của cánh cổng, có khoảng bảy tám cô gái tụ tập vừa trò chuyện với nhau vừa nghịch máy ảnh.

“Bạn đến chụp ảnh ai thế?”

“Mình chụp Đồng Quyện.”

“Ôi trùng hợp thế, mình cũng vậy.”

“Mình còn tưởng bạn đến chụp Bùi Tư Nhiên cơ.”

“Hai cái bạn bên kia là chụp Bùi Tư Nhiên kìa, bạn tóc hồng thì chụp Thẩm Nguyên Nam, còn lại đều là fans của Trình Ký Sơn.”

“Nhà Trình Ký Sơn à? Đồ nghề cũng ngon nghẻ ấy chứ, sao ảnh chụp ra lại nát thế.”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, anh ta là phải chọn góc, tý nữa bạn gặp được người thật là biết ngay thôi.” Cô gái tóc dài nhìn động tĩnh ở bên đó, thấy không có gì bất thường bèn lấy điện thoại ra nói nhỏ, “Weibo của bạn là gì?”

“Bạn tìm Nhất Lộ Đồng Hành đi, Đồng là Đồng của Đồng Quyện.” Cô gái tóc ngắn được hỏi đáp lại, “Thế còn của bạn?”

“Mình theo dõi cậu rồi đó!” Cô gái tóc dài khua khua cái điện thoại, “Thế mình gọi cậu là Lộ Lộ nhé!”

Cô gái được đặt tên là Lộ Lộ cũng gật đầu một cái, rồi lấy điện thoại của mình mở Weibo lên, ấn vào chấm đỏ nhỏ đằng sau lượng người hâm mộ

[Believeyou_ Đồng Quyện 1020 vừa theo dõi bạn]

“Thế…” Lộ Lộ do dự một chút, “Thế mình gọi bạn là Hữu Hữu nhé!”

“Được đó.” Những người đu idol thường không dùng tên thật của mình, dù sao cũng chỉ là một cái tên, nghe được thì dùng trước vậy. Cô gái tóc dài cất điện thoại đi, nhìn vào cửa ký túc xá bên trong lan can, “Sắp hết cả buổi sáng rồi mà Đồng Quyện không ra ngoài ăn sáng sao?”

“Không ăn sáng sao được, con trai vẫn còn đang lớn mà.” Lộ Lộ thở dài, “Các thực tập sinh khác đi ra đi vào cũng đến chục người rồi, thế mà đến cái mặt con trai vẫn chưa chịu ló ra.”

“Đợi thêm lát nữa đi, nếu đến một giờ mà em ấy vẫn chưa xuống thì chúng ta đi quanh đây kiếm cái gì ăn.”

“Quanh đây á? Có chỗ nào ăn sao?”

“Nơi đây từng là trường tiểu học, nhưng bây giờ đã biến thành viện dưỡng lão. Gần đó có một vài quán ăn nhỏ, hương vị rất đặc biệt cũng sạch sẽ nữa.” Hữu Hữu nói, “Mình là người ở đây mà, nếu không thì cũng chẳng biết đâu.”

“Thế được rồi.” Lộ Lộ gật đầu, “Mình cũng sống ở thành phố B, chỉ là mới chuyển đến chưa được bao lâu.”

Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, cô gái bên cạnh bỗng kích động gào lên: “Ra rồi ra rồi!”

Hai người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, rèm cửa ký túc xá được vén lên từ bên trong, bốn bóng người mặc đồng phục áo khoác dài màu đen đồng loạt bước ra, thoạt nhìn không thể phân biệt được ai là ai, nhưng mà mấy chị fansite là ai, đều là Leeuwenhoek đương thời cả, dù chỉ có bóng lưng thôi thì cũng sẽ nhận ra con mình.

(5)= Antonie Philips van Leeuwenhoek (sinh 24 tháng 10 năm 1632 -30 tháng 8 1723 tại Delft, Hà Lan) là một thương gia, một nhà khoa học người Hà Lan. Ông được coi là cha đẻ của ngành vi sinh vật học và được coi là nhà vi sinh vật học đầu tiên trên thế giới, ý chỉ ở đây là các chị fansite có đôi mắt tinh tường.

“Em bé được lắm, Đồng Quyện cuối cùng cũng chịu ra rồi.” Lộ Lộ thở phào, ghé người lại gần rồi giơ máy ảnh lên.

Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên đã ngủ thêm được một lúc rất lâu, nếu như Chung Diệc và Sơ Phương An không đến gõ cửa thì có khi hai người đó sẽ ngủ đến tối mất.

Các bữa ăn trong căng tin được phục vụ trong các khoảng thời gian khác nhau. Bữa trưa từ 11 giờ đến 1 giờ 30 và bữa tối từ 6 giờ đến 8 giờ. Nếu Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên không dậy thì phải đến 6 giờ hôm nay bọn họ mới được ăn cơm.

Mặc dù như thế, nhưng lúc Bùi Tư Nhiên bị đánh thức vẫn bày ra cái mặt cáu kỉnh, chẳng qua là cậu kiềm chế không động tay đánh Chung Diệc mà thôi.

Chung Diệc cũng thức thời, cậu ta không đến gần Bùi Tư Nhiên mà nói chuyện với Đồng Quyện ở bên cạnh.

“Tối hôm qua anh ngủ ngon không?” Trên khuôn mặt núng nính của Chung Diệc hiện lên một nụ cười đáng yêu, hệt như một chú chó con đến tìm Đồng Quyện vẫy đuôi, “Em cảm thấy hình như sắc mặt anh không được tốt lắm.”

Đồng Quyện mặc một chiếc áo khoác dài đến bắp chân, kéo khóa lên cao nhất mong che đi hết khuôn mặt của mình, chỉ để lộ phần đỉnh đầu bị gió thổi tán loạn.

“Lạnh lắm.” Hai chữ phát ra bằng giọng mũi trong gió lạnh kia, nghe có chút xót xa.

Văn phòng của Giải trí Ngư Phong ở thành phố B, các thực tập sinh cũng đang được đào tạo ở đây, Bùi Tư Nhiên Chung Diệc và Sơ Phương An cả ba người đã sống ở thành phố B này vài năm, sớm đã thích nghi với thời tiết khô lạnh của nơi này, nhưng Đồng Quyện lại khác, trông anh giống như một đóa hoa xinh đẹp được trồng trong nhà kính ấm áp.

Bùi Tư Nhiên nhìn Đồng Quyện đang rụt người lại thành một quả bóng, bèn vươn tay kéo mũ áo sau lưng lên.

Áo khoác đồng phục của tổ chương trình phát rất rộng, không chỉ áo rộng mà mũ cũng rộng, Đồng Quyện ngẩng đầu lên nhìn thấy vành mũ to oành kia, không thể không thừa nhận là Bùi Tư Nhiên nói đúng, anh thực sự không được thông minh cho lắm.

“… Ngốc thật.” Đồng Quyện đã hỏi thì phải trả lời bỗng thì thầm.

Ba người bên cạnh:???

“Ba người nhìn tôi làm gì.” Đồng Quyện cực kỳ khó hiểu, chớp mắt nói.

Sau khi xác nhận lời anh nói không phải là vì đang tức giận, ba người đều có chút dở khóc dở cười.

“Biết mình ngốc rồi thì ngoan ngoãn nghe lời đi.” Bùi Tư Nhiên nhìn thấy người hâm mộ đang cầm máy ảnh đứng ở bên ngoài, biểu cảm trên khuôn mặt trong nháy mắt liền thu lại.

Đồng Quyện hoàn toàn không nhìn sang bên đó, anh lúc này vừa lạnh vừa đói nên chỉ muốn nhanh chóng đi đến nhà ăn.

Nhưng Lộ Lộ và Hữu Hữu đã đợi Đồng Quyện cả buổi sáng, nên bây giờ nếu để anh đi ngang qua như thế thì hai cô ấy sẽ không thể chụp được bức ảnh nào, vậy là bọn họ dứt khoát bắt đầu gọi tên anh.

“Đồng Quyện!”

“Quyện Bảo!”

Đồng Quyện đang điên cuồng tiến bước cũng nghe thấy tên mình, bèn dừng lại bước chân rồi nhìn qua nói: “Đang gọi tôi à?”

“Đội mũ nên nghe không rõ sao?” Bùi Tư Nhiên hỏi ngược lại.

Tiếng gọi rõ ràng như thế, cảm thấy người trên tầng cũng nghe thấy ấy chứ.

Đồng Quyện bị lạnh nên phản ứng hơi chậm, anh khịt mũi một cái rồi chậm rãi đi tới, nếu đã bị người ta gọi tên thì nên đi qua xem thế nào, nếu không sẽ rất mất lịch sự.

“Quyện Bảo, cuối cùng chị cũng được nhìn thấy em rồi huhuhu, mấy ngày nay em không livestream, sắp mất hết fans rồi.”

“Em đến đây làm gì thế? Em đã ăn cơm chưa? Thành phố B lạnh lắm, nhớ mặc nhiều vào nhé!”

Cả hai cô gái đều là kiểu các chị gái cá tính, nhưng vừa đối diện với Đồng Quyện là lại giống hệt như mấy người mẹ già đang lo lắng cho con trai mình.

“Em đang đi ăn cơm mà.” Đồng Quyện bọc kín mình trong lớp quần áo, chỉ có đôi mắt to là lộ ra ngoài, giọng nói qua lớp vải vóc nghe cứ nghèn nghẹt.

“Được rồi, vậy em ăn nhiều chút nhé, trông em gầy quá sắp không thấy mặt nữa rồi.”

“Quyện Bảo, đã lâu không gặp em rồi, lộ cái mặt ra cho bọn chị nhìn em một cái có được không.”

Đồng Quyện nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý nên kéo cổ áo xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia.

Bên ngoài quá lạnh, khuôn mặt Đồng Quyện đỏ bừng vì thời tiết, nhưng đôi mắt anh vẫn sáng ngời, khuôn mặt ấy từ đường viền cổ áo hiện ra giống như một đoạn phim quay chậm mà Nữ Oa đã cẩn thận lựa chọn, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, xinh đẹp tới nỗi khiến người khác không dời nổi tầm mắt.

Lộ Lộ vốn đang cầm máy ảnh để chụp thôi nhưng lại dứt khoát chuyển sang chế độ quay, cô ấy muốn sau này chuyển thành ảnh động.

Đồng Quyện vừa ló mặt ra đã rùng mình một cái, chợt có một cơn gió thổi qua, hơi lạnh khiến anh phải rụt người lại ngay lập tức, sau đó bèn xua tay ra hiệu với các cô gái: “Hai chị em ơi lạnh quá, em đi ăn trước đã nhé, các chị cũng về sớm đi.”

Dứt lời bèn quay lại bên cạnh Bùi Tư Nhiên, nói nhỏ: “Đi thôi.”

Bùi Tư Nhiên nhìn anh, lợi dụng chiều cao của mình để kéo mũ áo khoác của Đồng Quyện xuống, “Thì đi.”

Chung Diệc: “Hai người đợi bọn tôi với nào.”

Sơ Phương An kéo Chung Diệc đang định chạy đi lại, giữ khoảng cách nửa bước với hai người đang đi phía trước: “Em có ngốc không thế, không có chuyện gì thì đừng đến gần.”

Chung Diệc:???

Mấy chị fansite đang đứng chụp ảnh bên cạnh: … Sao tôi lại có cảm giác nhìn thấy đốm lửa của tình yêu nhỉ?