Lam Điền Nhật Noãn Ngọc Sinh Yên

Chương 31




Xuất môn? Nếu có thể ra ngoài được thì tốt rồi! Hắn bây giờ còn mặt mũi để ra ngoài gặp người sao? Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng lại nói.

“Nội công của Triển Chiêu vốn thiên về âm nhu, đối với nam tử đã là bất lợi rồi, hơn nữa đã bị thương rồi còn cảm lạnh, cũng không thể gặp gió được, cho nên ta mới cho hắn ở trong lòng có đốt thêm hỏa lò, mà hôm nay trời càng lúc càng lạnh, làm sao có thể cho người ta xuất môn chứ! Được rồi được rồi, đừng đứng đây cản đường nữa, ngươi thì không có việc gì nhưng người ta có việc đó! Thuốc này ngươi đưa cho ta mang vào cho hắn?”

“Đệ…”

“Tránh ra coi…!” Đẩy Bạch Ngọc Đường ra một bên, Lô phu nhân vòng qua người hắn vào phòng của Triển Chiêu

“Để đệ đưa cho…” Nhìn Lô phu nhân từ từ biến mất sau tiểu viện, Bạch Ngọc Đường lầm bầm.

“Còn không đợi người ta nói xong nữa…”

Nghe tiếng cửa vừa mở, Triển Chiêu vội giấu vật đang cầm trên tay dưới sàng đan, hướng về phía Lô phu nhân đang đứng ngoài cửa, cười lúng túng.

“Uống thuốc…” Giả vờ như không thấy Triển Chiêu đang làm gì, đặt thuốc lên bàn, đóng cửa lại. Xoay người lại thì thấy khuôn mặt nhăn nhó của Triển Chiêu, con ngươi đen thẫm quái dị nhìn chén thuốc kia, khẽ cười nói:

“Ngươi a, uống cũng hơn hai tháng rồi, cũng thành thói quen rồi đi?”

Bởi vì uống lâu như thế nên mới… Bất đắc dĩ bĩu môi, đưa tay bưng chén thuốc lên, nhắm nghiền hai mắt, ngửa đầu uống một hơi, vừa buông chén thuốc ra liền cầm lấy một ly trà súc miệng.

“Chậc chậc, có phải là độc dược đâu, làm như lấy mạng ngươi vậyhả?” Lấy chiếc khăn tay lau lau nước trà chảy ra từ miệng của Triển Chiêu, Lô phu nhân híp mắt cười, mỗi ngày xem Triển Chiêu uống thuốc cũng có thể coi là một niềm vui.

Chờ cho vị đắng trong miệng dần tan đi, Triển Chiêu khẽ vuốt bụng mình, dung nhan tuấn tú bỗng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Lô phu nhân đã thấy được chưa…”

“Ngươi thật thành thật.” Lô phu nhân thầm than, đánh giá gò má đã qua hai tháng vẫn không có chút gì hồng nhuận của Triển Chiêu, nói:

“Ngươi muốn đi sao? Thân thể của ngươi… Hiện tại không thể quá lao lực, sẽ không tốt cho đứa trẻ.”

Triển Chiêu giật mình, lắc lắc đầu

“Hung thủ của vụ án Đường Môn Đường Tập Yên nay vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, bây giờ đã kẽo dài hơn nửa năm, áp lực của Bao đại nhân không thể càng lớn hơn sao?Nếu Triển Chiêu chỉ ngồi xem, thì không phải đã quá thẹn với hoàng ân, thẹn với Bao đại nhân!”

Đôi môi tái nhợt nói ra những điều tận đáy lòng. Lô đại tẩu biết, mình có làm gì đi chăng nữa cũng không cản được ý định của anh… Nhìn thân thể đơn bạc của anh, bất đắc dĩ nói

“Cũng được, vậy ngươi chờ ta một chút, một lát ta sẽ quay lại!” Dứt lời, mở cửa bước ra.

Khi trờ về tay đang cầm một cái áo choàng làm bằng lông chồn màu đen.

“Ngươi cầm lấy đi, dù sao ngươi cũng mang thai hơn nửa năm, cái gì thập nguyệt hoài thai, ngươi cũng đã qua hơn nửa, bụng cũng lộ ra rồi, dù sao hiện tại cũng sắp bắt đầu mùa đông, mặc thêm áo choàng cũng không làm người khác nghi ngờ.”

Triển Chiêu không cự tuyệt, nhận lấy mặc vào người, cảm giác rất ấm áp, quả thật là một vật giữ ấm tốt, cười cảm kích với Lô phu nhân.

“Đa tạ phu nhân.”

Lô phu nhân lắc đầu. Đều tại nghiệp chướng của Ngũ đệ, đã hại một con người ôn nhu nhẫn nhịn này ăn không ít khổ!

Ánh mắt của Triển Chiêu rũ xuống, nhìn bụng mình, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng ấm áp.

Nửa năm, mỗi ngày mỗi đêm đều cảm nhận được sự ấm áp của  sinh mạng sinh linh này, một cảm giác dịu dàng đến kì lạ.

Lô phu nhân đến giường, lấy bọc quần áo mà Triển Chiêu giấu dưới sàng đan, lấy một túi gấm từ trong lồng ngực bỏ vào, cười nói:

“ Những thứ này là tâm ý của đại tẩu, lần này ngươi trở về mọi sự phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần đừng làm khổ chính mình và đứa nhỏ, nếu thấy thứ gì bổ cứ việc mua, ngươi hiện tại cũng không như trước kia, ngàn vạn lần đừng không màng tới sinh tử của chính mình.”

Cố ý nhấn mạnh hai chữ đại tẩu, bên môi hiện lên ý cười trêu đùa.

“Cái này…”

Triển Chiêu sao không nghe được ý trong lời nói của nàng, xấu hổ xoay mặt sang chỗ khác, chỉ cầu cho vị Lô đại tẩu quá nhiệt tình này đừng đùa giỡn mình nữa.

“Đa tạ… Phu nhân.”