Rốt cục, khi màn hình điện thoại di động tối đi, Chu Hoằng giống như một con chuột bạch bị pho mát cám dỗ, trù trừ đưa tay ra, nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp đụng tới ốp điện thoại, Hách Lôi đột nhiên lại thu điện thoại về.
Sắc mặt Chu Hoằng cứng đờ, khóe môi hơi giật, hắn đột nhiên ngước mắt lên, thấy bộ dạng của Hách Lôi cũng rất là thoải mái, lắc cái điện thoại còn nhe răng ra.
"Vẫn đừng nhìn, tôi sợ cậu sống không nổi." Nói xong, bỏ điện thoại di động vào túi.
Cánh tay Chu Hoằng còn giơ lên, trên mặt xanh trắng lẫn lộn, hắn cắn răng, xấu hổ và giận dữ vô cùng, "Anh giỡn mặt tôi?"
Hách Lôi đứng lên, khom người dán lên mặt Chu Hoằng, nhỏ giọng nói: "Tôi đang lo lắng cho cậu mà sao lại là giỡn mặt cậu được?" Nói xong, hừ hừ cười xoay người rời đi.
Chu Hoằng tay nắm thành quyền nện xuống, run nhè nhẹ.
Hắn rất khó chịu, cũng không hoàn toàn là vì trêu đùa của Hách Lôi, càng nhiều hơn là kích thích liên quan tới Tuyết Bạch Sinh.
Hắn rất mất mát, bởi vì biết được Trương Cảnh Minh trả giá tất cả vì Tuyết Bạch Sinh, tình yêu tượng trưng cho sự tràn đầy nặng trịch, tình yêu tựa hồ sẽ không dễ dàng quên đi.
Hắn cũng rất không có lòng tin, hắn không xuất sắc bằng Tuyết Bạch Sinh, không được phát tiểu công nhận, cũng không thể khiến Trương Cảnh Minh vì hắn mà thẳng thắn công khai tính hướng với mọi người, càng không sẽ vì hắn mà bị gia đình đuổi đi, hắn thậm chí về mặt thời gian cũng bị bỏ rất xa phía sau.
Nếu như trước kia Tuyết Bạch Sinh chỉ là một cái gai ghim trong lòng, vậy hiện tại y đã phát triển thành một thanh loan đao lạnh lẽo.
Sau khi Trương Cảnh Minh về đến nhà, tìm thấy Chu Hoằng ở bên ngoài, vào phòng ngủ tìm, lại phát hiện thiếu một cái gối, anh nheo mắt, xoay người nhìn về phòng cho khách.
Chu Hoằng quả nhiên ở trong phòng cho khách, hắn cuộn tròn cơ thể nằm trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng, cũng không thèm phản ứng.
Trong không khí tràn ngập cảm xúc đầy thảm hại.
Trương Cảnh Minh đứng ở cửa một lát, sau đó mới đi vào trong, khi nhìn thấy Chu Hoằng trợn tròn mắt không ngủ, mới thấp giọng dịu dàng hỏi hắn, "Ăn cơm chưa?"
Chu Hoằng bỗng nhiên liền ủy khuất vô hạn, mũi chua xót khó chịu, hắn im lặng một lát mới nhỏ giọng trả lời: "Chưa."
Trương Cảnh Minh lập tức nói: "Anh làm cho em, muốn ăn cái gì?" Giọng nói càng nhu hòa.
Trương Cảnh Minh thường về muộn, Chu Hoằng liền tự gọi đồ ăn ứng phó, thông thường đều ăn không ít, Trương Cảnh Minh mặc dù biết, nhưng mỗi lần về muộn đều sẽ hỏi một câu, có ăn no chưa có muốn ăn gì nữa không, mà Chu Hoằng mỗi lần đều rất no, lúc này thì hay rồi, không phải là chưa no, mà là căn bản chưa ăn.
"Muốn ăn thịt kho tàu."
"Được." Trương Cảnh Minh đồng ý thẳng thừng, xoay người đi ra ngoài.
Chu Hoằng lại có chút lo được lo mất, trong lòng nghĩ, bây giờ chắc anh rất mệt, sao còn muốn làm đồ ăn cho hắn chứ không ăn một bữa cũng sẽ không chết, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại nhớ tới chuyện thương tâm, kỳ thực Tuyết Bạch Sinh đã là quá khứ, hắn khổ sở là bình thường, nhưng cũng không thể cứ nắm hoài không buồn, đã ầm ĩ một lần rồi, cũng không cần có lần thứ hai nữa.
Còn như vì sao Hách Lôi cứ đè chuyện Tuyết Bạch Sinh mà nói không cho mình sống thoải mái, thì Chu Hoằng không nghĩ ra, cũng quyết định không nghĩ nữa, bởi vì rõ ràng khi tin thật, hắn sẽ thua rất triệt để rất nặng nề.
Mặc dù quyết định bỏ qua, tâm tình lại không thể nói tốt là tốt được, Chu Hoằng không có cách nào biểu hiện như cái gì đều không nghe thấy cho nên mặc dù Trương Cảnh Minh làm thịt kho tàu vẫn ngon trước sau như một, hắn vẫn không thấy ngon miệng chỉ ăn vài miếng thì để chén đũa xuống.
"Không ăn sao?"
Chu Hoằng không cần nhìn cũng biết ánh mắt của Trương Cảnh Minh vào lúc này nhất định là phá lệ đen bóng phá lệ hút hông, "Ăn no rồi, muốn ngủ."
"Tốt, vậy em đi tắm, chỗ này để anh dọn."
Chu Hoằng "Ừ" một tiếng, vẫn không ngẩng đầu lên, đứng dậy liền đi tới phòng tắm.
Tắm rửa xong đi ra, Chu Hoằng thấy Trương Cảnh Minh lại đứng trong phòng khách, đôi mắt tối tăm hút hồn vẫn đi theo hắn, sắc mặt ưu tư, trong lòng hắn bỗng nhiên cũng có chút không nhịn được, vốn định cứ thế không nói tiếng nào đi trở về phòng cho khách, lúc này lại có chút do dự, liền mở miệng thấp giọng nói câu: "Em không muốn ngủ trong phòng anh."
Tựa hồ còn không bằng không nói?
Chu Hoằng không có nhìn biểu tình của Trương Cảnh Minh, đứng đó một lát liền trở về phòng cho khách.
Thế nhưng nằm xuống không bao lâu, cửa đã bị nhẹ nhàng đẩy ra, Chu Hoằng ngẩng đầu, thấy Trương Cảnh Minh ôm gối và chăn đứng ở cửa, chặn mất ánh đèn.
"Anh qua đây ngủ chung với em."
Chu Hoằng nói không nên lời là trong lòng có cảm giác gì, nằm xuống lại không nói chuyện, nhìn ánh đèn lọt vào phòng bị chặn bên ngoài, sau đó là tiếng vải vóc ma sát, cùng với mùi hương thuộc về Trương Cảnh Minh nhào tới, còn có cánh tay tại đặt ngang eo sử lực vừa đúng, mỗi một cái đều có cảm giác ấm áp, làm cho hắn cảm thấy không còn khó chịu quá nữa.
Mặc dù người bên cạnh biểu hiện ra vẻ sự việc đã bại lộ, nhưng có sợ hãi bên trong không phải sao, cũng đã nói lên anh vẫn quan tâm hắn chẳng phải sao?
Nếu như hắn không nghe được chuyện Trương Cảnh Minh đã trả giá khổng lồ như vậy vì Tuyết Bạch Sinh, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi bất an, cảm thấy mình rất yếu ớt, cùng với sự sợ hãi và mất đi sâu đậm, nói không chừng hắn còn ầm ĩ được một trận.
Chỉ nghe tiếng hô hấp của Chu Hoằng, cũng biết hắn còn chưa ngủ, thậm chí mắt vẫn mở, Trương Cảnh Minh nhịn không được có chút hối hận, hối hận lần đó hoàn toàn thẳng thắn với hắn, anh lại kề sát một ít, thẳng đến khi mũi đụng vào gáy Chu Hoằng, sau đó hơi do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay, em gặp ai?"
Ánh mắt Chu Hoằng lóe lên, không dừng giữa chừng, "Hách Lôi." Sau đó cũng cảm thấy cánh tay đặt ngang eo siết chặt.
Kế tiếp chính là một sự trầm mặc.
Đối với sự trầm mặc này, Chu Hoằng bỗng nhiên tuôn ra cảm giác lòng như tro tàn, bởi vì cảm thấy không hiểu Trương Cảnh Minh nữa, không biết bây giờ anh đang nghĩ gì, có phải đang suy nghĩ làm sao để lấp liếm cho qua chuyện này chăng?
Lần trước cũng vậy, chỉ mấy câu liền xua đuổi hắn, kỳ thực chăm chú suy nghĩ, bây giờ nguyên nhân làm cho hắn đau lòng căn bản chính là cái này nhỉ, không thẳng thắn, không rõ ràng, làm bộ làm tịch...
Sự trả giá làm cho hắn đố kị đến nổi điên kỳ thực cũng không có gì, hắn canh cánh trong lòng một khoảng thời gian rồi sẽ tốt lên thôi, hắn lại không phải dựa vào nó để kiếm sống, cái hắn chân chính muốn dựa vào, đơn giải chỉ là sự thật lòng của Trương Cảnh Minh, nhưng chỉ có cái này, lại khó khăn nhất.
"Lời cậu ta nói, em đừng để bụng, cậu ta nói như thế cũng chỉ là cậu ta muốn em biết..."
Chu Hoằng cướp lời Trương Cảnh Minh, "Cũng giống như anh, chỉ nói cái gì muốn nói em biết, hai người hợp lại, đại khái cũng hoàn chỉnh."
Trương Cảnh Minh nghẹn lời, anh siết thật chặt cánh tay, gương mặt vùi vào trong cổ Chu Hoằng, giọng nói rầu rĩ truyền tới, "Chu Hoằng, em đừng nói như vậy."
Chu Hoằng bỗng nhiên muốn khóc, nhưng hắn cố nhịn, cằm và môi vì vậy mà khẽ run, không thể nói chuyện, sợ vừa lên tiếng chính là tiếng ngẹn ngào.
"Là do sự hồ đồ nhất thời của anh, chỉ là sợ em sẽ khổ sở, thật sự chỉ là như vậy."
Lại là cách nói này!
Chu Hoằng siết chặt nắm đấm, cứ như đều dùng sức lực ở thân trên, hắn xoay mạnh người đẩy Trương Cảnh Minh, trực tiếp đẩy Trương Cảnh Minh tới sát mép giường.
Trương Cảnh Minh ngẩn ngơ ngồi bên giường, không phản ứng kịp nhìn chằm chằm Chu Hoằng.
"Đệt! Anh con mẹ nó anh là một người tinh ranh không ai bằng mà anh còn có thể hồ đồ? Anh con mẹ nó tinh ranh như vậy cũng không nghĩ tới em nghe được mấy chuyện đó từ người khác thì có khổ sở không? Ai khó chịu hơn anh không biết rõ?!" Gào xong, nước mắt chảy xuống dưới.
Trương Cảnh Minh nhất thời luống cuống tay chân, nhào tới ôm lấy Chu Hoằng, vừa lau nước mắt cho hắn vừa dỗ, trên gường mặt tuấn mỹ đều là yêu thương hối hận, "Xin lỗi xin lỗi, đừng khóc, anh sai rồi, là anh tự cho là đúng..."
Cảm xúc của Chu Hoằng cũng là càng dỗ càng không xong, như hồng thủy bạo phát không thể ngăn cản, nước mắt càng thêm khoa trương, hắn thậm chí lần đầu tiên khóc thành tiếng, giống như hồi nhỏ, nhưng chỉ gào hai tiếng, hắn liền nhận ra, lập tức im lặng, mở hai mắt đẫm lệ nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh lo lắng, hiển nhiên là bị tiếng khóc của mình trấn trụ.
Chu Hoằng biết vậy nên cũng xấu hổ, đẩy tay Trương Cảnh Minh ra liền nghiêng người nằm xuống, đồng thời cầm chăn lên che đầu.
Trương Cảnh Minh nhìn hắn che kín chính mình, buồn cười, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, tim như bị cái nhìn đập vào, tràn ra thương tiếc lớn loa, anh đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn trên đầu Chu Hoằng, "Đừng làm mình nghẹt thở."
Vừa khóc, tất nhiên khiến bầu không khí cãi nhau cũng chẳng còn, Chu Hoằng trốn trong chăn hận đến cắn răng, chết cũng không ra.
Trương Cảnh Minh thẳng thắn chui vào trong chăn, hai tay chống ở hai bên đầu Chu Hoằng, dán vào mặt hắn nhẹ giọng nói: "Ngoan, đừng tức giận, có được hay không?"
Mẹ kiếp đây là giọng điệu dỗ con nít kiểu gì vậy?
Mẹ kiếp đây là chuyện gì thế? Vì sao mỗi lần cãi nhau đều là loại tình tiết này! Đều là có oán khí không phun ra được sẽ nội thương thế này!
Chu Hoằng nhe răng, tay chân liên tiếp điên cuồng đánh Trương Cảnh Minh, Trương Cảnh Minh nửa trốn nửa không bắt lấy quyền cước của Chu Hoằng, chờ hắn ngừng lại, mới ngước mắt lên nhìn anh, chỉ thấy hắn mắt đỏ vành mắt hung dữ nhìn anh, cắn răng nghiến lợi.
"Quá khứ của anh và anh ta, em muốn nghe anh nói một lần!"
Trương Cảnh Minh không dám do dự, vội vã đồng ý, "Tốt." Sau đó nhân cơ hội kề sát vào Chu Hoằng, đắp chung với hắn nửa cái chăn, Chu Hoằng hừ một tiếng, đẩy hai cái cũng nghe theo anh.