☆ 26. Em đang làm gì!
Cuối tuần, hiếm có khi Trương Minh không bận việc, hai người cùng ra ngoài ăn, sau đó Chu Hoằng nói muốn mua cho ông nội hắn cái áo len liền đến trung tâm thương mại, Trương Minh nhà hàng trên lầu chờ hắn.
Xách theo đồ đã mua, Chu Hoằng đi về phía nhà vệ sinh.
Cơ mà không trùng hợp khó thành truyện, từ trong nhà vệ sinh đi ra, Chu Hoằng nhìn thấy một người trước mặt, khiến cho hắn sửng sốt đến mức gọi tên cô, "Tiểu Hữu."
Tiểu Hữu đưa gương mặt thanh tú kinh ngạc nhìn Chu Hoằng, trong đôi mắt trợn to chứa đầy kinh hỉ và bi thương, cô cũng gọi tên Chu Hoằng, chỉ là gọi không lưu loát cho lắm, "Chu, Chu Hoằng."
Chu Hoằng đã sớm khôi phục thái độ bình thường, hắn bình thản đáp một tiếng, sau đó nhìn kỹ Tiểu Hữu, thấy cô còn gầy hơn lúc trước một chút, gương mặt vốn thanh tú cũng nhọn hơn nhiều, "Em gầy đi rất nhiều, đừng bảo đang giảm béo đó chứ!?"
Tiểu Hữu rất phối hợp cười cười, cúi đầu vén tóc rơi bên tai, giọng nói thật thấp, "Không có giảm, tự dưng liền gầy."
"Vậy cũng không tồi đâu, nhưng cũng không thể quá gầy, bình thường nhớ ăn nhiều cơm, chăm sóc tốt bản thân."
Tiểu Hữu vẫn cúi đầu, cô nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó nhìn chằm chằm mũi chân của hai người, yên lặng một lát mới nói: "Chuyện lần trước, anh vẫn ổn chứ? Em muốn gọi điện cho anh, thế nhưng..."
Chu Hoằng ngơ ngẩn một lát mới hiểu được "chuyện lần trước" là chỉ tới sự kiện hắn chọc phải quan tòa, "À, đã giải quyết rồi, không phải chịu trách nhiệm," Bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Hữu bị ăn một tát, lại nghĩ tới Lương Tử nói cô đã gặp trưởng bối Vương gia, sẽ đính hôn với Vương Thủy Lương, Chu Hoằng cuối cùng nhịn không được nói, "Vương Thủy Lương không phải người chồng tốt, em phải suy nghĩ cẩn thận hãy quyết định, để tránh cho tương lai hối hận."
Nghe Chu Hoằng bỗng nhiên nói vậy, Tiểu Hữu nhất thời hoảng loạn luống cuống, sau đó mũi hơi chua, trong mắt cũng ngấn lệ, cô ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Chu Hoằng, giọng điệu nghẹn ngào, "Chu Hoằng, em cũng đã sớm hối hận, sau khi chia tay anh liền hối hận, nhưng bây giờ em không quay lại được nữa, em đã đâm lao đành theo lao rồi, em nên làm cái gì bây giờ?"
Chu Hoằng khó đỡ được nhất là khi con gái khóc, thấy từng giọt nước mắt lớn từ trong mắt Tiểu Hữu muốn lăn ra ngoài, lúc này tay chân loạn xạ, sờ chung quanh tìm khăn tay, nhưng hắn đâu ra khăn tay chớ, cũng đành đưa tay, mới lau lên má Tiểu Hữu một cái tựa hồ có lau thế nào cũng lau không hết nước mắt.
"Chẳng phải cũng chưa đến lúc sao, làm sao lại không quay lại được? Chỉ cần em suy nghĩ rõ ràng, hạ quyết tâm, cho dù là đến một giây cuối cùng, cũng có thể quay đầu."
Dù sao đã từng là quan hệ phi thường thân mật, Chu Hoằng vô cùng hiểu tính cách của Tiểu Hữu, mềm yếu không chủ kiến.
Tiểu Hữu khóc nên hô hấp không được thuận, cô nắm tay áo Chu Hoằng, tâm tình gần như tan vỡ, giọng nói cũng khàn đi, "Chu Hoằng, em rất sợ, em không muốn kết hôn với hắn, anh nhanh cứu em, chúng ta bắt đầu lại, bắt đầu lại có được hay không?"
Chu Hoằng sửng sốt, sau đó nhíu mày, khẽ kéo khoảng cách với Tiểu Hữu, nói sang chuyện khác, "Em cùng đi với ai?"
Tiểu Hữu khóc thút thít một lúc, thoáng hòa hoãn tâm tình, "Cùng với mẹ em, mẹ và ba em mấy ngày hôm trước đến, là vì chuyện đính hôn của em với hắn, bọn họ muốn em và hắn kết hôn, thế nhưng em không muốn..."
Mắt thấy nước mắt của Tiểu Hữu lại muốn vỡ đê, Chu Hoằng nhanh chóng mở lời an ủi, đồng thời âm thầm thở dài, cô quá nghe lời người nhà, hoàn toàn không suy nghĩ sống vì mình, "Kết hôn là chuyện của cá nhân em, do một mình em quyết định, em không muốn kết hôn sẽ không kết hôn, đừng vì để ba mẹ yên tâm mà hy sinh hạnh phúc của mình."
Tiểu Hữu không nói lời nào, liên tục khóc, hai mắt sưng đỏ lên, Chu Hoằng mặt mày đau khổ, hoàn toàn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là bỏ đồ trong tay xuống, vươn một tay tới nắm vai Tiểu Hữu, tay kia thì vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề, phải rõ ràng bản thân đến cùng muốn cái gì, sau đó mới quyết định, mọi chuyện vẫn chưa muộn, nghe lời, đừng khóc."
Tiểu Hữu đã sớm đưa hai cánh tay vòng lên người Chu Hoằng, chỉ cảm thấy cả trái tim đều thực tế trở lại, cô nhắm mắt lại không nói lời nào, âm thanh nức nở nhỏ dần.
Thấy Tiểu Hữu bình tĩnh trở lại, Chu Hoằng âm thầm thở dài một hơi, đang chuẩn bị đẩy cô ra, bỗng dưng lại nghe được phía trước truyền tới một giọng nói trầm thấp, "Em đang làm gì!"
Tim Chu Hoằng lộp bộp giật mình, tim đập đều thấy đau, hắn có chút bối rối ngẩng đầu, khi thấy Trương Minh nửa nghiêng người theo dõi hắn bất động, một tay trong túi quần, trên mặt mất sạch hờ hững không gợn sóng của thường ngày, hai mắt híp lại, màu mắt tối đen âm trầm, đôi môi xinh đẹp mím thành một đường thẳng, lộ rõ tức giận trong đó.
Tiểu Hữu nghe thấy âm thanh, quay người lại nhìn thoáng qua, tay nắm áo bên eo Chu Hoằng, thấp giọng hỏi "Anh ta là ai vậy".
Chu Hoằng vẫn còn đang bất ngờ, trong lúc mơ hồ cũng biết Tiểu Hữu đang nắm áo hắn hỏi hắn, nhưng hắn không có tâm tư để ý tới, bởi vì toàn tâm đều đặt trên người Trương Minh rồi, lúc này thấy anh thoáng nhìn bàn tay trên áo mình, sắc mặt bỗng nhiên lạnh đi, xoay người liền bước đi mất.
Chu Hoằng trừng to mắt, đẩy Tiểu Hữu ra định đuổi theo, nhưng Tiểu Hữu gọi hắn một tiếng, còn nắm chặt áo hắn, Chu Hoằng theo bản năng quay đầu nhìn cô, cau mày mặt mày giãy dụa, hắn chần chừ tại chỗ, cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Chu Hoằng tâm thần lững lơ dỗ Tiểu Hữu vài câu, rồi đưa cô về với mẹ mình.
Mẹ Tiểu Hữu đã gặp Chu Hoằng rồi, cũng biết quan hệ của hắn và Tiểu Hữu, lúc này thấy con gái mình mắt đỏ ngầu, lúc này liền ở trong đầu tự động biến thành một câu chuyện "Tiểu tử nghèo không có tiền đồ quấn lấy con gái mình" kinh điển, sắc mặt nhất thời rất khó coi, vừa nhìn Chu Hoằng, vừa không chút lưu tình nói ra vài câu không được xuôi tai đả thương lòng tự trọng của người khác.
"... Cậu và Tiểu Hữu mặc dù từng có tình cảm, nhưng đó dù sao cũng là quá khứ rồi, tôi biết Hữu Hữu nhà tôi quá ưu tú, cũng không trách có người dây dưa không thôi, nhưng con người ta thì phải nhìn tới tiền bạc, Hữu Hữu nhà tôi phải gả vào nhà giàu có, tiểu tử nghèo không có tiền đồ ở dưới quê cũng đừng mơ mộng hão huyền làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nữa, tiểu tử nhà cậu cũng đừng đa tâm, tôi không có nói cậu, dù sao người theo đuổi Hữu Hữu nhà tôi đã quá nhiều rồi..."
Tiểu Hữu ở kế bên nghe được thì hết sức khó xử, nhiều lần nỗ lực cắt lời mẹ mình, tuy nhiên đều bị hung hăng trợn mắt nhìn đẩy trở về.
Lúc này Chu Hoằng có tâm sự, nghe phân nửa mất phân nửa, lại vì lễ phép, cũng không nói thêm cái gì, nhưng thấy mẹ Tiểu Hữu càng nói càng hăng, ngôn từ càng không hề có nguyên tắc, Chu Hoằng rốt cục cũng phiền, dựng thẳng bàn tay lên khiến mẹ Tiểu Hữu ngưng lại, nhíu lông mày không khách khí nói: "Dì Triệu, con thấy dì là trưởng bối mới nhịn đến bây giờ, nhưng dì thật sự không thể nói lý, nhưng thấy dì đối xử với con gái của mình cũng không tốt gì, con cũng sẽ không cảm thấy những câu vừa rồi khó chịu gì cả."
Mẹ Tiểu Hữu bất chợt mở to hai mắt, thẳng người định bước tới, Chu Hoằng nhanh chóng nghiêng người tránh, làm ra tư thế muốn đi, nhưng vẫn còn lời muốn nói, "Dì Triệu, là Tiểu Hữu muốn kết hôn chứ không phải dì, vì hạnh phúc của cô ấy, làm ơn đừng đặt ý nguyện của mình lên người cô ấy."
Nói xong, Chu Hoằng nhấc chân đi luôn, hai bước cũng thành một bước cực kỳ gấp gáp, cuối cùng thẳng thắn chạy, đụng vào người khác cũng không màng tới xin lỗi.