Làm Dâu Nhà Tỷ Phú

Chương 46: Anh Không Nói Mình Hiền






Mặt trời vừa hạ nhiệt ánh sáng trong khu rừng cũng hạ theo mang theo chút không khí trong lành, điều này chỉ có đám người của Vương Đông Quân buổi sáng ở bên ngoài khu rừng cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ.

Nhưng Lâm Kiều thì không bởi vì cô bị nhốt trong căn phòng ấy, bình thường mỗi ngày bọn chúng sẽ cho cô ra ngoài cùng ăn uống sinh hoạt nhưng không có nghĩa là trả tự do cho cô muốn làm gì thì làm.

Bọn chúng chưa đạt được ước muốn của mình vì vậy cô luôn bị giám sát còn sợ lúc nào buồn sẽ bị đem ra làm bia đỡ đạn.
Trong căn phòng u tối ánh sáng cũng bị cắt đi cô chỉ có thể nhìn xuyên qua ô cửa trên tường nghĩ xem bây giờ là mấy giờ bên ngoài thế nào.
Hiện tại nghe tiếng súng đạn vang dội trong lòng càng hoang mang không biết nên làm thế nào, chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Ở bên ngoài phòng khách, Vương Đông Quân nhìn thấy tên thủ lĩnh đang định chạy về phía trong ánh mắt tàn ác anh biết nhất định là bọn chúng đã nhốt Lâm Kiều ở một nơi bí mật nào đó.

Bà Cao Nhu vốn đang nấu bữa xế cho bọn chúng nên vẫn còn lục đục trong bếp, nghe âm thanh náo loạn bà liền núp vào gầm tủ.
Một tên áo đen bất ngờ từ bên ngoài đi vào hắn lục tung căn bếp cuối cùng nhìn thấy Cao Nhu đang co ro liền bắt đi ra ngoài, hắn dí súng vào đầu của bà.

Rồi mang theo bà đi dần ra phòng khách muốn đe doạ anh.
“Muốn cứu người đúng không? Tao sẽ giết bà già này trước.” Vừa dứt lời khẩu súng để sát vào sau gáy của bà định bóp cò.
Nhìn họng súng đen ngòm đang chỉ vào đầu người phụ nữ Vương Đông Quân nhíu mày.


Anh không nghĩ chúng đối xử với một người già đến mức này, người phụ nữ lớn tuổi này quá gầy, chân còn mang theo xích đi lại khó khăn.

Nói anh tàn nhẫn không cứu thì không được vì dù sao cũng là mạng người, anh đâu phải kẻ máu lạnh đâu.
Cao Nhu nhìn người thanh niên từ đầu đến chân, anh tuổi đời còn trẻ vẻ ngoài là biết không phải dân thường.

Có lẽ anh đến cứu con gái của bà, may thay Lâm Kiều sẽ hạnh phúc nếu có một người đàn ông bất chấp nguy hiểm cứu cô.
“Rầm!” cánh cửa phòng bật mở Lâm Kiều đang ngồi ngơ ngác bỗng giật mình, tên thủ lĩnh vẻ mặt dữ tợn bước vào phòng.
“Đi, để xem hôm nay bọn chúng cứu mày kiểu gì?” Không thể trốn khi hắn lăm lăm súng trên tay chỉa vào cô, tên thủ lĩnh không nói hai lời nắm lấy vai cô kéo từ trong phòng ra ngoài.
oOo
Bên ngoài mấy người đi cùng anh đang tấn công vào, mỗi lúc một gần.

Vương Đông Quân ném một viên bom cay ra hành lang trợ giúp đồng đội vừa nhìn thấy cô bị tên thủ lĩnh kéo đi anh lập tức muốn tiến đến.
"Kiều Kiều!" Trái tim anh như treo trên cành cây, đập thình thịch trong ngực trái khi nhìn thấy bóng dáng người thương.
Trong lòng anh đánh giá âm thầm xem ra cô vẫn bình an có điều gầy quá rồi, đôi bàn tay nhỏ đang bị thương.

Có điều hiện tại đang tình thế nguy cấp phải cứu cô khỏi bọn chúng nên anh không thể sơ suất.

Đôi tay anh siết chặt ánh mắt kiên định khi bắt gặp một khoảnh khắc này Lâm Kiều như bị sự dịu dàng trong anh nhấn chìm.
Đôi mắt đen sâu thẳm sau hàng mi cong vút của anh chứa đựng hình bóng của Lâm Kiều, tựa như gương sáng in bóng hình người thương, rõ ràng và sâu đậm.
Khi tên thủ lĩnh còn chưa nhìn được hành động của anh, Vương Đông Quân đã bắn một làn đạn lên khung kính phòng khách âm thanh rơi vỡ loảng xoảng, tên áo đen quay đầu nhìn mà phân tâm.
Chỉ chờ lúc này cả người anh lao đến như cơn gió, bàn tay cầm súng bắ n ra một viên đạn vào cánh tay hắn, đạp cho hắn một cước bay ra cửa sổ.
"A…" Âm thanh va đập chói tai cùng đau đớn hắn r3n rỉ.
Cú đạp khá mạnh mới làm cho một người đàn ông to lớn bay xa như thế, có thể thấy anh là một người học võ và đã được huấn luyện qua rất bài bản chứ không phải dân văn phòng chân yếu tay mềm như bao người khác.
Mặc dù trước kia Lâm Kiều đã chứng kiến anh dùng súng nhưng hiện tại nhìn anh và những người khác đang đến cứu mình ai cũng như được quân đội đào tạo tinh nhuệ cô không dám nghĩ nhiều ngồi thụp xuống cạnh bàn ăn hai tay bảo vệ đầu của mình.
Sự lạnh lùng trong gương mặt bọn họ và hành động dứt khoát không chút khoan nhượng.

Đạn bắn bay vèo vèo mỗi một phút trôi qua đều rất chân thật đám người áo đen bị bắn không xót tên nào, tên thủ lĩnh mang cánh tay bị thương cật lực muốn bỏ trốn.
Vương Đông Quân huýt sáo một tiếng bên ngoài tiếng bước chân vang lên dồn dập, một người mang súng ngắm đứng bên cửa sổ.


Tiếng đạn lên nòng lạch cạch chỉ thấy bốn năm người đàn ông chạy từ bên ngoài vào trên tay điều cầm vũ khí nhìn Vương Đông Quân chờ lệnh.
Lác sau Châu Thiên vác khẩu súng cối từ bên cửa sổ nhảy vào cùng Minh Sơn bọn họ đã bắt tên thủ lĩnh trở lại.
Phía sau hai người còn có một tốp lính khác, bọn họ đều mặc quân phục tự chế trông rất uy phong.
Khiến cho cô từ kinh ngạc sang sợ hãi, rốt cuộc sau lưng anh có bao nhiêu bí mật vậy? Khoảnh khắc thấy bóng dáng của anh xuất hiện trong lòng cô hân hoan lạ thường nhưng không kém phần sợ hãi.
Vương Đông Quân ôm lấy cô vào lòng mình nụ hôn ấm áp đặt lên trán cô, một tay ôm cô một tay bắn chết một tên lính khác.
“Đùng…!” Kẻ đang bắt bà Cao Nhu dù đã trốn sang góc tủ nhưng bị Châu Thiên bắn một phát xuyên trán máu tươi chảy đầy trên nền gạch.

Hắn đã chết!
Lâm Kiều cất tiếng: “Mẹ!” cô muốn chạy tới chỗ bà.
Vương Đông Quân hiểu ý thả tay Lâm Kiều ra để cô tự mình chạy đến chỗ Cao Nhu.

Dù không hiểu cô vì sao gọi mẹ nhưng anh vẫn không cản cô lại, chờ đợi quay về nhà hỏi cô sau.

Tên thủ lĩnh lúc nãy đang định lái xe chạy trốn thì bị súng cối của Châu Thiên dọa cho khụy gối.
Hắn cũng không ngờ rằng Vương Đông Quân đến còn mang theo lính tinh nhuệ, ban đầu nghĩ là cảnh sát nhưng hiện tại thì không phải.
“Các người rốt cuộc là ai vậy?”
“Là ông nội của mày!” Minh Sơn từ sớm đang cùng mấy anh em lục soát trong nhà này bao gồm tầng hầm mang một mớ giấy tờ cùng vũ khí từ bên trong nhà đi ra.
Ánh sát trong đầu tên thủ lĩnh vụt tắt, bí mật sắp bị lộ rồi.

Lâm Kiều ôm bà Cao Nhu được Vương Đông Quân đỡ lại ghế sô pha ngồi xuống, xung quanh là mấy anh em đang cầm súng canh phòng cho anh.
Lâm Kiều nhìn anh rồi nhìn mẹ, bà Cao Nhu trấn tỉnh lại tinh thần nắm chặt tay cô hỏi: “Con làm sao biết ta?”
“Tấm ảnh mẹ đưa cho con chính là ảnh mẹ hồi trẻ mà, con cũng có một tấm.”
“Phải rồi mẹ cũng đã nhìn ra con là con gái của mẹ nhờ nốt ruồi sau lưng đó.” Nước mắt bà rưng rưng.
Vương Đông Quân biết rằng bà là mẹ ruột của cô, anh thầm đoán nguyên nhân bà ở đây.

Vội đứng nghiêm túc cúi đầu chào bà.
“Con chào mẹ!” giọng nói nhẹ nhàng ấm áp và lịch sự.
“Cậu đây là?” Đôi mắt già nua mang theo sự kinh ngạc nhìn anh.
“Là chồng của con đó mẹ.”
“Vậy sao? Um giỏi lắm.


Cảm ơn con đã bảo vệ Lâm Kiều.” Bà vừa nói vừa khóc đôi tay run run cầm tay cô rồi cầm tay anh đặt vào nhau.
Qua hồi lâu anh để cho Lâm Kiều và bà Cao nhu nói chuyện với nhau còn mình thì ra ngoài hút thuốc, nói chuyện cùng mấy người anh em.
“Trực thăng bao giờ đến?”
“15 phút nữa ạ.”
“Minh Sơn đã gom hết đồ trong ngồi nhà này chưa?”
“Dạ rồi thưa nhị thiếu.”
“Chuẩn bị về thôi, nhớ xử lý chỗ này sạch sẽ một chút.”
Lâm kiều trấn an nói chuyện với mẹ xong đi ra ngoài, sau ánh sáng là hình bóng của anh được phản chiếu qua cửa kính.

Không hiểu sao cô có cảm giác mình không phải là một người nổi bật gì, sao anh lại để mắt đến mình như thế? Rốt cuộc anh là ai?
“Em còn tưởng anh hiền lành chứ?” Lâm Kiều đẩy cửa đi ra, mấy người đàn em lập tức hiểu ý tản ra ngoài nhưng không gian cho hai người.
“Chào phu nhân.”
Lâm Kiều nhìn mấy người kia vội vã đi mà lòng lại trùng xuống, cô không xứng với hai tiếng phu nhân gì đó.
“Anh chưa bao giờ nói mình hiền lành cả.

Là em tự đoán vậy thôi.” Vương Đông Quân nở nụ cười cưng chiều dang tay đợi cô đến bên mình, Lâm Kiều chỉ cười chầm chậm đến bên anh.

Tựa vào vòng tay anh cô cười ấm áp, ngực người đàn ông này thật chắc quá đi.
“Phải rồi là em ngốc không biết cái gì cả.” Nói rồi cô rưng rưng.
“Cảm ơn anh đã đến.”
Bà Cao Nhu đứng sau khung cửa nở nụ cười mãn nguyện, con gái bà lớn rồi.

Tâm nguyện của bà được nhìn thấy con gái khôn lớn cuối cùng cũng thực hiện được rồi, còn nhà họ Lưu bọn họ chắc chắn sẽ trả giá đắc..