Làm Dâu Nhà Tỷ Phú

Chương 35: Nhất Định Phải Khiến Em Toàn Tâm Toàn Ý Gả Cho Anh






Ban công gió thổi qua tai âm thanh xào xạc của lá cây mùi hương của hoa bằng lăng thơm dịu nhẹ, Lâm Kiều ngắm nhìn ánh sáng trong khu vườn từng mảng tô điểm không gian.

Cô chưa bao giờ có cảm giác tình cảm gia đình ấm áp như ngày hôm nay, khoảnh khắc Tô Yến nắm tay cô đi giới thiệu với mọi người.

Lâm Kiều tưởng chừng cô là con gái ruột của bà, người mẹ hiền từ này làm cô thấy cảm động vô cùng.
Bởi vì trò chuyện với bạn bè của Vương Bân lại bị cậu em chồng chuốc rượu uống liên tục ba ly khiến đầu cô quay mấy vòng, Lâm Kiều phải xin phép Tô Yến và mọi người rồi lên phòng sớm.

Lúc cô loay hoay ở phòng ngủ thì Tô Yến đã vào trò chuyện với cô một hồi chủ yếu căn dặn chuyện cô và anh sau này, dò hỏi xem tình cảm đã đi đến đâu.

Điều Lâm Kiều xấu hổ chính là cô đã chính thức thành con dâu thảo dâu hiền trong mắt bà, trên thực tế cô chưa phải như thế.


Sau khi trò chuyện qua một hồi Lâm Kiều tiễn Tô Yến về phòng mới thở phào nhẹ nhõm, người nhà họ Vương ai cũng khó đối phó chắc là ghen di truyền.
Hiện tại đêm đã khuya Lâm Kiều vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Vương Đông Quân về phòng, bọn họ tuy đã ra mắt gia đình nhưng dù sao vẫn chưa đăng ký kết hôn.

Nếu ở chung phòng e là không hợp lý lắm, việc này cô có đề cập với Tô Yến.

Nhưng bà không cho là đúng, còn hết sức căn dặn ban đêm phải cùng anh đi ngủ còn nói sớm sinh cháu cho bà.

Chuyện gì mà cấp bách đến nỗi bỏ qua cả các bước lễ nghĩa thủ tục cưới xin cơ bản khiến cho Lâm Kiều lo lắng đổ mồ hôi hột, trong lòng cô nếu hai người chưa có giấy đăng ký kết hôn trên danh nghĩa thì mối quan hệ của bọn họ chính là chứa rủi ro không an toàn.
Thật là… mẹ chồng tương lai quá nhiệt tình.
Lúc Lâm Kiều thấy váng đầu, cô rời ban công về giường nằm.

Trong lòng luôn suy nghĩ phải đưa cho Vương Đông Quân bản hợp đồng hôn nhân.

Vậy là cô lại phải ngồi dậy đi đến valy lấy ra tập tài liệu đọc qua một lần bật đèn ngủ rồi đặt trên tủ cạnh giường.

Cô để như thế với hy vọng khi Vương Đông Quân về phòng sẽ nhìn thấy nó mà không cần cô phải vất vả đối diện anh nói.
Đêm an tĩnh nằm trong căn phòng xa lạ, Lâm Kiều dần chìm vào mơ màng.

Tuy vậy cô vẫn nghe tiếng mở cửa phòng, tiếng bước chân nhẹ nhàng thật gần.
Mùi rượu cùng mùi nước hoa thanh mát của người đàn ông quen thuộc, trong căn phòng có chút ánh sáng hắt ra của ô cửa sổ bóng dáng của anh thật rõ ràng.

Lâm Kiều nằm co người lại chăn đắp đến ngực mái tóc đen dài được xõa bên vai gọn gàng, khuôn mặt xinh đẹp ôn hoà khiến người ta muốn chạm vào.

Cô cảm nhận một bên giường lún xuống có lẽ anh đang ngồi, bàn tay to lớn đặt lên trán của cô.

Thật ấm và dịu dàng, ngón tay của anh vuốt đôi chân mày thanh tú của Lâm Kiều.
Người con gái ngủ cũng dịu dàng biết bao, Vương Đông Quân ngắm nhìn hồi lâu sau mới đứng lên đi đến tủ quần áo lấy đồ chuẩn bị tắm rửa.

Anh phải đi tắm xong mới ngủ được., đây là thói quen nhiều năm của anh cho dù là ở đâu.
Thật ra nhà anh không thiếu phòng ngủ cho khách, nhưng anh vốn không có ý định cho Lâm Kiều ngủ riêng.

Cho nên ngay khi chuẩn bị ề thành phố S, Vương Đông Quân đã cho người sắp xếp phòng ngủ của bọn họ việc này Tô Yến cũng đồng ý.

Chuyện này anh biết Lâm Kiều sẽ có câu hỏi dành cho anh, nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Tuy bọn họ chưa kết hôn nhưng dù sao trong mắt thiên hạ anh và cô cũng là một đôi rồi, ở đây không có khái niệm người ngoài.
oOo
Lâm Kiều có thể nghe rõ những âm thanh chuyển động trong phòng, cô biết anh đã đi tắm nhưng cô cũng không mở mắt ra được cứ thế mê man nghe âm thanh mở vòi sen nước chảy róc rách kia.

Qua hồi lâu căn phòng phút chốc yên tĩnh lại khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Vương Đông Quân khoác áo ngủ cột hờ trên người vẫn còn vương những hạt nước chưa khô.
Dáng người cân đối body quyến rũ, khuôn mặt đẹp cùng chất giọng trầm ấm đây chính là con người có thể khiến biết bao chị em phái nữ si mê điên cuồng.

Tiếc là Lâm Kiều không đủ tỉnh táo để nhìn thấy anh lúc này, nếu không cô nhất định sẽ không nằm yên trên giường.

Vương Đông Quân dùng khăn lau nhẹ tóc đứng ở xa nhìn người thương đang ngủ say, hai hàng mi thanh tú không biết đã mơ những gì lại chớp lên mấy lần.
Đôi con ngươi đen sâu thẳm nhìn Lâm Kiều hơi thở có phần lớn hơn bình thường, anh nhin xuống cảm giác khó tả trong lồ ng ngực nhẹ nhàng đến bên đầu giường, ga giường màu trắng sữa bình thường chỉ có một mình Vương Đông Quân nằm cuối cùng cũng có thể chứng kiến một người khác ở đây.


Anh gạt tóc qua một bên đem khăn đã bị lau ướt bỏ vào sọt đựng đồ trong phòng tắm, đổi một đổi dép bông vừa chân trở lại chuẩn bị lên giường nằm, khi với tay tắt đèn thì nhìn thấy tập giấy trên tủ thì tiện tay cầm lên xem.
Khi biết nó là gì anh ngạc nhiên, thì ra trong lòng cô luôn có vách ngăn và sự phòng bị thảo nào cô luôn xa cách với anh.

Anh biết Lâm Kiều có chút rung động với mình, nhưng cô luôn giữ khoảng cách với anh.

Người con gái này lo lắng nhiều như vậy sao? Nghĩ đến cô ở nhà họ Lâm khổ cực anh muốn bù đắp cho cô nhưng không ngờ cô lại sợ anh bị cô lợi dụng nên mới lập ra bản hợp đồng hôn nhân này.
Vương Đông Quân đặt giấy vào ngăn tủ anh nhẹ nhàng ngồi xuống giường nhìn đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây chạy một cách điều đặn cảm giác thời gian đang chầm chậm trôi qua.
Tuy anh và cô đang tiến triển rất tốt đẹp nhưng bọn họ chưa bước vào sự yêu đương cuồng nhiệt, so với cô thì anh còn rất nhiều thứ phải làm.
Trong lòng đã quyết, Vương Đông Quân nằm xuống bên cạnh Lâm Kiều anh nhẹ nhàng kéo chăn rồi ôm lấy cô.
“Vì sao em lại lo lắng nhiều như thế? Em hãy toàn tâm toàn ý gả cho tôi được không Lâm Kiều?” Ngón tay vuốt đôi môi hồng hào mềm mại.
Cổ họng anh khô khốc nuốt nước bọt một cái, cuối cùng gương mặt tiến lại gần hơn.

Hơi thở của anh phảng phất mùi rượu có lẽ đô anh mạnh nhưng cô mới là khiến anh say, Vương Đông Quân dè dặt đặt môi mình lên môi cô.
Lâm Kiều cảm nhận một sự mềm mại mát lạnh quấn lấy đầu lưỡi, cô vô thức rên lên một tiếng.
“Kiều Kiều chúng ta kết hôn nhé!” Vương Đông Quân cẩn thân ôm lấy cô để cô tựa người lên ngực mình, anh nhất định phải khiến cô toàn tâm toàn ý gả cho anh.
“Ưm…” Lâm Kiều mơ hồ đáp.
Mặc kệ là cô nghe hiểu hay không, Vương Đông Quân quyết định rồi nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh không để cho Lâm Kiều đổi ý tránh đêm dài lắm mộng..