Ma Quân vốn có thể tránh đi, nhưng hắn lại không tránh mà cứ đứng yên ở đó.
"Nếu như không phải do ngươi, Hiên Viên gia sẽ không bị diệt, Mặc ca ca sẽ không phải chết, tất cả đều do ngươi mà ra, ngươi chính là hung thủ giết người."
Tịch Liễu đưa tay chỉ thẳng vào mặt Ma Quân, bàn tay của nàng vì đánh hắn mà đỏ lên.
Ma Quân thấy vậy liền đau lòng nói: "Nương tử, nàng đánh ta như vậy sẽ bị đau tay đó."
Hắn còn đưa gậy cho Tịch Liễu, nói: "Cầm cái này đánh, lực đạo cũng mạnh hơn, tay nàng cũng sẽ không bị đau."
"Sao ngươi không lấy dao, ngươi lấy dao đi để ta đâm chết ngươi."
Tịch Liễu dùng gậy hung hăng đập vào người Ma Quân, vậy ma Ma Quân lại thực sự đưa dao găm ra cho Tịch Liễu: "Chỉ cần nương tử vui vẻ, đâm bao nhiêu nhát cũng được."
Tịch Liễu nhận dao, nàng thực sự đã đâm vào ngực hắn, máu tràn ra như đê vỡ.
Rất đau! Nhưng Ma Quân lại nở một nụ cười nịnh nọt: "Nếu như vẫn không còn không vui, nàng có thể chọc thêm vài nhát nữa."
Lưỡi dao bình thường này làm sao có thể giết chết được hắn, Tịch Liễu rút dao găm ra, miệng vết thương của hắn lại hồi phục ngay lập tức.
Hắn căn bản là người bất tử!
"Aaaa….!"
Tịch Liễu gào lên, nàng tự đưa dao đâm vào ngực mình, tốc độ rất nhanh!
Ma Quân cùng Hiên Viên Mặc đồng thời run rẩy vươn tay ra, Ma Quân túm chặt tay Tịch Liễu, còn Hiên Viên Mặc nắm chặt lưỡi dao, ngăn nó đâm vào ngực Tịch Liễu, máu trên tay Hiên Viên Mặc cũng trào đã ra ướt đẫm.
"Tại sao nàng phải làm như vậy?"
Ma Quân gầm lên!
Kiếp trước nàng đã làm như thế, ở kiếp này nàng cũng muốn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để đối phó với hắn.
Tịch Liễu không có phản ứng, nàng đang nhìn ngực của mình.
Rõ ràng dao găm đã đâm vào ngực nàng, cũng có máu, thế nhưng mà nàng lại không đau.
Nàng không nhìn thấy Hiên Viên Mặc, nàng chỉ thấy con dao găm lơ lửng trước lồng ngực nàng, máu đã nhuốm đỏ cả quần áo của nàng.
"Nương tử!"
Ma Quân đẩy Hiên Viên Mặc ra, ôm lấy Tịch Liễu, nắm cằm của nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn: "Cho bản tôn một cơ hội để chuộc tội, bất luận nàng muốn bản tôm làm gì, bản tôn đều nguyện ý."
"Thả ta ra!"
Tịch Liễu dùng sức đẩy hắn ra, mặt mũi tràn đầy hận ý: "Trừ phi ngươi làm cho Mặc ca ca và mọi người thuộc Hiên Viên gia sống lại, bằng không ta sẽ không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn không."
Tịch Liễu nghiến răng nghiến lợi, mỗi chữ đều vang lên rất rõ ràng: "Không chết không ngừng!"
Hiên Viên Mặc ở bên cạnh, hắn đã thả con dao găm ra, nghe Tịch Liễu nói ra lời như vậy hắn cảm thấy rất áy náy.
Thì ra Tịch Liễu hận Ma Quân như vậy, thế nhưng hắn lại đem hận ý của mình đổ dồn lên người nàng, tra tấn nàng như vậy.
"Tịch Liễu!"
Hiên Viên Mặc bất giác lẩm bẩm hai tiếng.
Tịch Liễu quay đầu lại, nhìn về phía Hiên Viên Mặc, nàng không thể tin vào lỗ tai mình, vừa rồi nàng nghe thấy hình như có tiếng Hiên Viên Mặc gọi nàng.
Nhưng Ma Quân đã nói, Hiên Viên Mặc đã đến địa phủ đầu thai chuyển kiếp rồi.
Hắn không có khả năng trở về! Nàng sẽ không còn được gặp lại Mặc ca ca rồi, trừ phi nàng cũng chết, cũng đi địa phủ, nói không chừng ông trời thương cảm, nàng còn có thể gặp lại hắn một lên trên cầu Nại Hà.
Tịch Liễu nhìn con dao găm trên mặt đất, nàng tiến lên, muốn cầm lấy dao găm để chấm dứt tính mạng mình.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lại bị Ma Quân ôm lấy: "Nàng muốn làm cái gì?"
"Thả ta ra, ta phải chết, ta muốn đến địa phủ gặp Mặc ca ca, ta muốn tiếp tục kết duyên cùng hắn ở kiếp sau."
Tịch Liễu dốc sức giãy dụa nói, mỗi câu mỗi chữ nàng nói da đều như những lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào tim Ma Quân.
Hắn rất đau, đau đến mức không thở nổi, chỉ có thể ôm nàng thật chặt.