Làm Dâu Âm Phủ

Chương 19: Một Chữ Cũng Không Tin






Tối hôm qua suýt nữa thì cô bị lão gia tử bóp chết, lúc sắp sửa hôn mê cô nghe thấy Hiên Viên Mặc nói trong bụng cô có cốt nhục của Hiên Viên gia, sau đó lão gia tử mới buông tha cho cô, nếu không, chỉ sợ ông ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Trước kia cô còn cho rằng đây là cách mà Hiên Viên Mặc tra tấn cô, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, có lẽ hắn làm vậy là để bảo vệ cô, nếu không kết cục của cô sẽ giống với Cố Thanh Thanh.
​Tịch Liễu không phải là người không biết phân biệt rõ tốt xấu, Hiên Viên Mặc ba lần bảy lượt cứu cô, cô đều có ghi tạc ở đáy lòng.
​"Hừ!" Hiên Viên Mặc hừ lạnh.

Hắn quay đầu đi nơi khác không phải là vì hắn khinh thường cô mà là vì hắn không biết đối mặt với Tịch Liễu như thế nào.

Cô khóc nháo, làm loạn hắn còn có thể đối xử lạnh nhạt với cô, thậm chí hù dọa cô.


Nhưng đột nhiên cô lại nói tin tưởng hắn...
​"Lại đây, ăn thử một miếng khoai tây chiên, chắc chắn anh sẽ thích đấy."
​Tịch Liễu lấy ra một miếng khoai tây chiên rồi đưa tới miệng Hiên Viên Mặc, thậm chí cô còn cố tình đụng vào môi hắn.

Thái độ của cô ân cần như đang dỗ dành một đứa con nít: "Thử một miếng đi, chỉ một miếng thôi mà."
​Hiên Viên Mặc rất muốn đẩy ra, nhưng miệng lại giống như không nghe theo sự sai bảo của hắn mà há mồm ra ăn hết miếng khoai tây chiên.
​"Có phải là rất ngon đúng không?"
​Tịch Liễu hào hứng nhìn chằm chằm vào hắn nhưng lại không nghe được câu trả lời mà mình muốn liền lầm bầm làu bàu: "Tôi còn tưởng rằng ma quỷ không thể ăn được những thứ này, thì ra là vẫn ăn được."
​"Cô thật lắm chuyện!"
​Hiên Viên Mặc đột nhiên đẩy Tịch Liễu nằm xuống ghế salon.

Tịch Liễu còn đang định hỏi hắn có muốn uống nước ngọt hay không thì đã bị hắn bịt kín miệng.

Quần áo cô vừa mới thay đã bị giật ra, bàn tay lạnh buốt rong ruổi khắp người cô, tùy ý vuốt ve, trêu đùa nơi mẫn cảm của cô.
​Hơi thở Tịch Liễu dần trở nên hỗn loạn, cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức lực Hiên Viên Mặc rất lớn, hắn trực tiếp cầm chặt hai tay cô giơ lên trên đầu, thanh âm tàn nhẫn: "Cô làm nhiều chuyện như vậy không phải vì muốn bổn tọa thương hại cô, không giày vò cô nữa sao? Cô quả là một người phụ nữ âm hiểm, xảo trá, chỉ cần có cơ hội, cô sẽ không từ thủ đoạn mà giết chết bổn tọa!"
​"Tôi không có!"

​Tịch Liễu cố gắng giải thích: "Trước kia tôi nghĩ anh giết chết bà nội tôi."

​Đáy mắt Hiên Viên Mặc lộ ra hận ý, hắn cười lạnh: "Bổn tọa sẽ không bị cô lừa gạt lần nữa đâu, từng chữ cô nói ta đều không tin!"
​Hắn thô bạo xuyên vào cơ thể cô, hàm răng sắc nhọn hung hăng cắn lên bờ vai mảnh khảnh của cô.
​Cảm giác đau nhức truyền đến, Tịch Liễu kêu lên: "A..."
​"Đừng có dùng mấy lời nói dễ nghe để lừa gạt bổn tọa, nếu không kết cục của cô sẽ chỉ càng thê thảm hơn thôi!"
​Hắn cắn môi cô đến nỗi rỉ cả máu.

Trong căn phòng tối om tĩnh lặng, ánh đèn lập lòe thật khiến người ta sợ hãi.
​Mặt mũi Tịch Liễu tràn đầy nước mắt, ngay cả cơ hội để cho cô thở gấp mà Hiên Viên Mặc cũng không cho.

Hắn bắt đầu va chạm vào cô mãnh liệt, mỗi một lần đâm vào đều giống như muốn xuyên thủng cơ thể cô.

​Khi mọi chuyện kết thúc thì trời cũng đã sáng.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm chiếu vào căn phòng,Tịch Liễu bị tra tấn cả đêm, cơ thể trắng nõn trần truồng nằm nhoài trên sofa, máu từng chút một chảy xuống chân, cái cổ khiêu gợi lộ ra những vết cắn ghê rợn, trông thấy mà giật mình.
​Cô cố gắng đứng dậy nhặt quần áo đang nằm tung tóe dưới đất lên, nhưng tất cả đều đã bị xé rách, không còn cái nào mặc được nữa.
​"Bịch!"
​Vừa mới đi được vài bước, hai chân cô liền mềm nhũn, cả người co quắp ngồi dưới đất, không đứng dậy nổi.
​Trước mắt cô xuất hiện một đôi giày, Hiên Viên Mặc lạnh lùng ra lệnh: "Đứng dậy!"
​Hắn hừ lạnh rồi đưa tay kéo cô dậy, chỉ là Hiên Viên Mặc vừa xách cô dậy thì phát hiện ra một dòng máu đang chảy ở chân cô.