Làm Dâu Âm Phủ

Chương 12: Dục Vọng






Tịch Liễu gần như đi tới bên bờ sụp đổ, tóc tai lộn xộn, đã nhiều ngày rồi cô chưa rửa mặt chải đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc, cánh môi nhợt nhạt trắng xóa, vốn dĩ đôi mắt ngập nước dễ thương nay đã biến một đôi mắt khô héo lộ ra cả tơ máu.

Cả căn phòng tràn đầy sự u ám.
​Tiếng đập cửa lại vang lên, cửa phòng cũng vì thế mà rung rung.

Hai tay Tịch Liễu ôm chặt người, các đốt ngón tay đã trở nên xanh trắng.
​Ngoài cửa truyền đến tiếng cười của con ma nữ: "Haha...!"
​Két một tiếng, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Trong màn đêm tối tăm bỗng xuất hiện một bàn tay đang nắm chặt vào khung cửa sổ.

​Bởi vì sợ hãi, nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu trở nên vặn vẹo dữ tợn, cô gắt gao trừng mắt nhìn cánh cửa phòng đen kịt.

Cô nhìn thấy một bàn chân trần trắng bệch đang bước vào.
​"Aaaa..."
​Không chịu nổi, Tịch Liễu điên cuồng kêu gào, móng tay không tự chủ được mà khảm vào da thịt, nhưng cô cũng không có cảm giác đau đớn.
​Con ma nữ tiến vào phát ra những tiếng cười quỷ dị, Tịch Liễu chứng thấy trên cổ của cô ta có vệt máu, hơn nữa đang từng chút một nứt ra.
​"Cô đừng tới đây."
​Biết rõ sẽ phát sinh chuyện gì, hai chân Tịch Liễu co lại.

Nước mắt cứ thế mà trào ra như mưa.
​Trái tim cô đau quá!
​Tịch Liễu ôm ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đặc biệt trên cổ cô hiện lên một vệt xanh tím.
​Con ma nữ cúi đầu nhìn, Tịch Liễu ôm mặt gào lên: "Không được qua đây."
​"Bộp" một tiếng!
​Hình như là tiếng đầu người rơi xuống đất, Tịch Liễu không dám mở mắt, cô dốc sức liều mạng kêu gào: "Aaaa..."
​"Đủ rồi!"
​Thanh âm quen thuộc này...!Là Hiên Viên Mặc.
​Tịch Liễu bị xách lên, cô mở hai mắt mông lung đẫm lệ ra nhìn vào con mắt lạnh lẽo như băng của Hiên Viên Mặc.

Sau đó trong phút chốc, cô liền nhào vào trong ngực Hiên Viên Mặc khóc oa oa.
​Tịch Liễu sắp phát điên rồi, đôi bàn tay trắng nõn dùng sức đánh vào ngực Hiên Viên Mặc, cô gầm rú lên: "Tại sao? Tại sao anh phải tra tấn tôi như vậy?"
​"Đủ rồi!"

​Hiên Viên Mặc nắm chặt cổ cô, muốn giật cô ra.

Nhưng Tịch Liễu lại đột nhiên đưa tay lên tát bốp một cái vào mặt hắn.

Hiên Viên Mặc có thể tránh được cái tát ấy nhưng hắn lại không muốn tránh, để mặc Tịch Liễu làm bậy.
​Cô đã tát hắn một cái, hắn sẽ trả lại cô như thế nào?
​"Sợ?"
​Phát giác được Tịch Liễu sợ hãi, Hiên Viên Mặc cười cười rồi đột nhiên giật quần áo của Tịch Liễu ra.

Tay của hắn ngao du ở khắp mọi nơi trên cơ thể trắng nõn không tì vết của cô, cảm xúc lạnh băng này khiến toàn thân cô run lên.
​Tịch Liễu sợ.

Cô sợ đến nỗi không biết phản ứng như thế nào, hai con ngươi long lanh chậm rãi ngưng kết thành nước mắt.
​Hiên Viên Mặc đột nhiên kéo cô vào lòng, tay của hắn từng chút một hướng xuống, xúc cảm non mềm làm người ta bị nghiện, bộ phận nào đó của hắn cũng bắt đầu phản ứng.
​Tịch Liễu kịp thời phản ứng, cô muốn giãy giụa nhưng Hiên Viên Mặc lại túm chặt hai tay cô, bờ môi lạnh băng bắt đầu tập kích, ép cô phải hé miệng rồi hắn lại tùy ý trêu đùa cái lưỡi non mềm, ngọt ngào của cô.

​"A..."
​Tịch Liễu cố gắng vặn hai tay ra, nhưng sức lực của cô căn bản không thể nào chống lại được hắn.

Ngược lại, tay Hiên Viên Mặc thoải mái cởi bỏ quần áo của cô ra, đôi mắt đen như mực đảo qua cơ thể cô, một cỗ dục vọng mãnh liệt xông thẳng tới đỉnh đầu.
​Tịch Liễu gào thét: "Anh thả tôi ra."
​Hiên Viên Mặc đột nhiên giữ chặt bả vai cô.

Tịch Liễu vô thức hét lên, hai chân kẹp chặt lên lưng Hiên Viên Mặc.
​Cái tư thế ái muội này thật khiến người ta phải mặt đỏ, tim rung.
​Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, cô cũng không dám chống lại ánh mắt nóng bỏng của hắn, cô sợ nhìn vào nó thì sẽ bị hòa tan.
​"Chỉ có vợ của bổn tọa mới có tư cách sinh con cho bổn tọa, mà cô lại chính là vợ của bổn tọa!"