Vẻ mặt Thẩm Thế Triết không có biến hóa gì, chỉ nhấc cánh tay vô lực, ra hiệu cho Thẩm Mộ Ca đứng dậy. Lại quơ quơ hướng về chỗ ngồi đối diện Quốc cữu, uể oải nói: “Ngồi đi, hôm nay đều là người trong nhà, không cần giữ lễ tiết quá mức.”
Thẩm Mộ Ca nín thở ngưng thần ngồi xuống, trong suốt quá trình cũng không dám liếc nhìn Phù Sinh, sợ Phụ Hoàng bất mãn, lòng nghi ngờ càng nặng thêm. Thật ra Thẩm Mộ Ca phát hiện hai năm qua Phụ Hoàng lâm trọng bệnh, tính tình ngày càng quái lạ, bệnh đa nghi cũng tăng mấy phần. Hiện giờ e không có người nào được Hoàng Thượng tín nhiệm hoàn toàn, bao gỗm cả nữ nhi thân sinh, đều phải trải qua thử thách xem xét.
“Khụ khụ, hôm nay triệu mọi người đến, cũng không có việc gì đặc biệt. Chủ yếu là thời gian qua Mộ Ca xuất cung, khi trở về bị thế cuộc ràng buộc, nên không thể gióng trống khua chiêng nghênh tiếp. Không bằng chọn tối nay cùng nhau dùng bữa, coi như Phụ Hoàng và cữu cữu đồng thời hoan nghênh con.” Khí tức Thẩm Thế Triết có chút lơ mơ, nói một đoạn ngắn như thế phải ho nhiều lần.
“Phụ Hoàng, người phải chú ý thân thể nhiều hơn, hôm qua ngự ý có nói ban đêm nên nghỉ ngơi sớm mới tốt.” Mặc dù lòng Thẩm Mộ Ca nảy sinh khúc mắc với Thẩm Thế Triết, nhưng nhìn thấy tình trạng sức khỏe của Phụ Hoàng, vẫn không nhịn được quan tâm.
“Bệnh cũ, ngự y nói tới nói lui cũng mấy câu như vậy. Phụ Hoàng tự mình biết sức khỏe bản thân thế nào. Con lặn lội đường xa trở về, thân làm phụ thân, sao có thể làm như không thấy. Hơn nữa, lần này con vì nước xuất hành, Phụ Hoàng càng phải ban thưởng.” Khi Thẩm Thế Triết nói, thỉnh thoảng liếc nhìn Phù Sinh đang quỳ trên mặt đất.
“Hoàng Thượng, uống một ngụm trà.” Tô công công đứng bên cạnh đúng lúc dâng lên chén trà, không tiếng động thành công hóa giải lúng túng.
“Chuyện Phụ Hoàng phân phó Mộ Ca làm, Mộ Ca sẽ không cãi lời. Nhờ Phụ Hoàng che chở, mới có thể an toàn trở về, Mộ Ca tạ ân mới phải, làm sao dám lĩnh thưởng? Phụ Hoàng nói như vậy, sợ là muốn chiết sát nhi thần.” Lời nói từ đầu đến cuối, Thẩm Mộ Ca đều giữ quân thần chi lễ, không hề muốn lấy thân phận phụ tử thân sinh bàn luận.
Thẩm Thế Triết cũng không có phản ứng gì, giương mắt nhìn Quốc cữu ngồi đối diện Thẩm Mộ Ca, lộ ra nụ cười thật thật giả giả, nhạt nhẽo đến mức khó có thể phân rõ. Phù Sinh quỳ ở đó, như một người trong suốt, từ khi bị Tô công công dẫn tới, nàng vẫn quỳ như vậy. Chờ mãi Trưởng công chúa mới xuất hiện nhưng mấy người này hình như không ai muốn nhắc đến nàng.
Kỳ thực quỳ thẳng đối với người luyện võ mà nói không thể coi là khổ sở, nhưng bầu không khí quá ngột ngạt, hơn nữa Phù Sinh không dám mảy may nhúc nhích nên mới thấy khó chịu. Nếu không phải sợ liên lụy Thẩm Mộ Ca rước lấy phiền phức, nàng sẽ không khắc chế như thế, càng không muốn tuân theo quy củ. Ở trong mắt nàng, Hoàng Đế chẳng qua chỉ là một quân chủ ở chỗ núi cao đường xa mà thôi! Phi Diệp sơn trang ở biên quan, nàng chính là vương.
Mặn nhạt hàn huyên chút việc nhà, đột nhiên Thẩm Thế Thiết nhắc đến tiên Hoàng Hậu, vẻ mặt đau thương nói: “Thế nhân hay nói thời gian có thể hòa tan hết thảy, nhưng cho dù Liên Nhu ra đi mấy năm rồi, mà trong lòng trẫm vẫn thường xuyên nhớ nhung. Mỗi khi nhớ lại những ngày tháng nàng còn ở bên cạnh, tâm không nhịn được đau nhói. E thời gian trẫm ở đây bồi các ngươi, cũng không còn nhiều, Liên Nhu muốn gặp trẫm.”
Lời nói thâm tình, đừng nói là Trưởng công chúa và Quốc cữu quan hệ mật thiết với Kỷ Hoàng Hậu, ngay cả Tô công công hầu hạ Hoàng Đế nhiều năm cũng nhịn không được nhớ nhung. Hiện tại người ngoài cuộc duy nhất là Phù Sinh, bởi vì Hoàng Đế đề cập tới nhạc mẫu đại nhân mà nàng không có cơ hội gặp gỡ, trong lòng tự nhiên không dễ chịu.
Rõ ràng đoạn đối thoại khiến người đau lòng nhưng vừa vặn hóa giải giằng co vừa nãy.
Dù sao Kỷ Nham cũng lớn tuổi hơn Thẩm Mộ Ca và Phù Sinh, từng trải qua không biết bao nhiêu phong ba bão táp, vậy mà nghe Hoàng Thượng nhắc bào tỷ, tình thân trong lòng lập tức cuồn cuộn. Nhưng không quá nửa khắc hắn lập tức tỉnh ngộ, Thẩm Thế Triết giảo hoạt muốn đánh chiêu bài tình cảm. E ngại không thể không tỏ vẻ đau buồn, chỉ là trong lòng hừ lạnh một tiếng, dựa nào thời điểm nâng chén trà uống, liền liếc mắt ra hiệu cho Tô công công.
Câu chuyện do Hoàng Đế bắt đầu, cũng do Hoàng Đế kết thúc. Hình như hôm nay không ai có hứng thú gì, Hoàng Thượng lên tiếng, mọi người mới đáp lại vài câu, lúc Hoàng Thượng không nói, thì không ai chủ động tìm đề tài. Lần này quả thật làm Hoàng Đế có chút lúng túng, vừa vặn phân bãi nơi đó, không tiện phát tác. Càng không thể hết lần này tới lần khác lặp lại câu chuyện, đành duy trì tư thế nằm nghiêng, nhìn Tô công công đưa ra ám chỉ.
Tô Trí Hòa không tiếp tục giả bộ hồ đồ, hắn đi theo Hoàng Đế nhiều năm, nếu không có chút nhãn lực thì hắn không trụ được vị trí hiện tại. Người có mặt, ai cũng không thích hợp nói câu đầu tiên với Phù Sinh, việc xấu tất nhiên rơi trên người Tô công công. Hắn hắng giọng một cái: “Phù Sinh, ngươi biết hôm nay Hoàng Thượng tuyên ngươi đến đây vì chuyện gì không?”
“Nô tài không biết, mong Tô công công nói rõ.” Rốt cuộc Phù Sinh nghe được có người nói tới mình, thừa dịp cúi người hành lễ hoạt động gân cốt.
“Hoàng Thượng triệu ngươi là vì có người tố cáo ngươi với Hoàng Thượng.” Tô công công vẫn không nhanh không chậm nói, âm thanh lanh lảnh the thé.
“Chuyện này…”
“Phụ Hoàng, là người phương nào dám to gan ở trước mặt Phụ Hoàng ăn nói linh tinh, bịa đặt lời đồn?” Không chờ Phù Sinh trả lời, Thẩm Mộ Ca liền giành trước đặt câu hỏi.
Thứ nhất là Thẩm Mộ Ca không ngờ Phụ Hoàng dựa vào lý do như vậy để làm khó dễ, thứ hai là lòng nàng thực sự không thích. Vì bề ngoài là tố cáo Phù Sinh nhưng rõ ràng là đánh chó không xem mặt chủ nhân, không chịu nhìn sắc mặt Trưởng công chúa là nàng! Cho dù Phù Sinh có sai lầm, lướt qua chủ tử trực tiếp cáo trạng lên Hoàng Thượng, chứng tỏ ngay cả Trưởng công chúa cũng bị đem ra tính toán, và tố cáo!
“Ai, Mộ Ca, con đừng tức giận, trẫm cũng không tin, cho nên mới truyền gọi con và người tên gọi Phù Sinh, để hỏi cho rõ. Nếu trong đó có hiểu nhầm, thì mau chóng nói hết ngọn nguồn, tránh hiểu lầm càng thêm sâu sắc. Nếu thật sự có sơ hở, mất bò mới lo làm chuồng thì không được! Thừa dịp tình thế không nghiêm trọng đến mức không thể vãn hồi, giải quyết cho sớm diệt trừ hậu hoạn, lại không phải việc xấu. Vừa vặn, cữu cữu con tới vấn an, trẫm liền để hắn lưu lại, giúp phán xét. Đều là người trong nhà, không nên tồn tại thiên vị riêng tư, con cứ yên tâm!”
Ý tứ Thẩm Thế Triết không hề hàm hồ, không thừa nhận bản thân mình hoài nghi Thẩm Mộ Ca nhưng cũng không phủ nhận người bên ngoài vu cáo bịa đặt, chỉ mấy lời đã đem mấu chốt vấn đề đẩy lên người Phù Sinh. Nếu tố cáo là giả, thì Phù Sinh làm việc không hợp quy củ mới khiến người khác hiểu lầm, nếu chuyện này là thật, tất nhiên Phù Sinh đã dối trên gạt dưới, qua mặt Trưởng công chúa. Muốn trách phạt cũng chỉ mình Phù Sinh gánh chịu.
“Phụ Hoàng nói đúng lắm, nhi thần lỗ mãng.” Thẩm Mộ Ca thấy thế, không nói thêm gì nữa. Ánh mắt mang theo sầu lo liếc nhìn Phù Sinh, nhưng không dám dừng trên người nàng lâu.
“Phù Sinh, có người bẩm báo với trẫm, nói ngươi mạo danh thế thân, không phải là Phù Sinh thật sự. Còn nói ngươi ẩn núp trong cung vì ý đồ khác, lời này, có phải sự thật không?” Thẩm Thế Triết giống như một trưởng giả hiền lành, ngữ khí ôn hòa hỏi. Lời nói không ác liệt tiến công, càng không mang theo bất cứ ý tứ cảnh cáo hay uy hiếp.
Thẩm Mộ Ca mím mím môi, vẫn thẳng tắp ngồi ngăn ngắn trên ghế, nhưng sống lưng đổ đầy mồ hôi. Kỷ Nham thì không nói lời nào, chỉ là tầng suất nâng chén trà lên xuống ngày càng nhiều. Thẩm Thế Triết rất kiên trì, không thúc giục, hai mắt lại nhìn chằm chằm, khiến người khác không thể đoán được ý đồ kế tiếp.
“Bẩm Hoàng Thượng, xác thực nô tài không phải Phù Sinh công công thật sự, thế nhưng tiểu nhân vào cung không phải có ý đồ bất chính mà vì bảo vệ Trưởng công chúa, cầu xin Hoàng Thượng minh xét.” Phù Sinh y theo lời Thiên Thành chỉ dẫn, nói đáp án một cách thuận miệng trôi chảy.
“Sao? Bảo vệ Trưởng công chúa? Lý do không tệ, nói rõ cho trẫm nghe.” Hầu như Thẩm Thế Triết không cảm thấy bất ngờ, trái lại vuốt vuốt chòm râu, cười như không cười khẽ hừ một tiếng.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thảo dân vốn là một du hiệp bình thường trên giang hồ. Mấy năm trước ngẫu nhiên có cơ hội gặp được Trưởng công chúa, bởi vì cơ duyên từng cứu Trưởng công chúa một lần. May mắn được Trưởng công chúa thưởng thức, mới sai người đem tiểu nhân sắp xếp vào cung, có nhiệm vụ nhỏ cần tiểu nhân giúp đỡ.” Thời điểm Phù Sinh nói lời này, ngôn từ khẩn thiết, không dư thừa cảm giác.
“Ừm. Mộ Ca, có việc này không?” Hoàng Đế im lặng một hồi, mới quay đầu nhìn Thẩm Mộ Ca hỏi.
“Hồi Phụ Hoàng, thật sự có việc này. Phù Sinh nói không sai. Xác thực là nhi thần sai người triệu nàng vào cung, giữ bên cạnh.” Thần thái Thẩm Mộ Ca tự nhiên, biểu hiện có chút tự trách vì bản thân không bẩm báo với Phụ Hoàng trước.
Phản ứng thế này khiến Thẩm Thế Triết giảm bớt nghi ngờ, Trưởng công chúa cần một thị vệ có võ công cao cường không phải chuyện gì khác thường. Nhưng tại sao lại tìm một người trong giang hồ mà không phải tuyển chọn từ đại nội thị vệ?
“Mộ Ca làm thế là vì lý do gì đây? Phụ Hoàng an bài hành trình đến thành Đại Liêu, con cảm thấy không đủ yên tâm sao?”
“Phụ Hoàng, nhi thần không phải không yên lòng với sắp xếp của người. Nhị thần chỉ lo lắng…” Thẩm Mộ Ca do dự, giống như đang cân nhắc lời kế tiếp có nên nói hay không.
“Cứ nói đừng ngại. Nơi đây không có người ngoài, bất luận con nói cái gì, trầm đều xem là việc nhà.” Thẩm Thế Triết không hổ đa mưu túc trí, nhìn thấy biểu tình cân nhắc của Thẩm Mộ Ca, đã biết người liên quan không bình thường.
“Nhi thân lo lắng chính là đại sứ đưa thân!”
“Diệp Minh Sơ? Hắn do đích thân trẫm phong, có gì phải sợ?” Thẩm Thế Triết cười nheo mắt lại, giơ tay ra hiệu Tô công công đưa trà tới.
“Phụ Hoàng, trước đó nhi thần không biết đại sứ đưa thân là người phương nào. Mà thời điểm đó võ quan trong triều là do Tả Tông Minh Tả đại nhân phụ trách, còn đóng quân ở biên thành là do Diệp tướng quân phủ Trấn Quốc Công làm chủ soái, đương nhiên nhi thần nghĩ Tả đại nhân sẽ không ai bài người nhà của Diệp tướng quân làm đại sứ đưa thân. Khi thánh chỉ Phụ Hoàng ban ra, thì Phù Sinh đã vào cung.”
“Con kiêng kỵ Tả Tông Minh? Con đường đường là Trưởng công chúa, hơn nữa còn có Quốc cữu gia cùng Trấn Quốc Công làm chỗ dựa, mà lại e ngại một Binh bộ Thượng Thư?” Lời này của Thẩm Thế Triết cũng không phải nhằm vào Tả Tông Minh, mà bất mãn vì Thẩm Mộ Ca khiếp đảm.
“Nếu như trẫm không sắc phong Diệp Minh Sơ, mà để Tả Tông Minh hộ tống con đi Đại Liêu. Con liền tìm người trên giang hồ bảo vệ an toàn? Con tin tưởng một vũ phu giang hồ có thể hộ con bình an sao?” Lúc này Thẩm Thế Triết có chút tức giận, ngữ khí sắc bén, ho khan vài tiếng cũng không dừng lại muốn nói tiếp.
“Hoàng Thượng bảo trọng long thể, ngàn vạn lần chớ kích động hại thân.” Tô công công vội vàng tiến lên giúp Hoàng Đế thuận khí, vươn tay trái ở phía sau ngoắc ngoắc ra dấu cho Thẩm Mộ Ca.