Tình cảnh Trưởng công chúa dựa vào lồng ngực Diệp hộ vệ được Diệp Minh Sơ giải thích vì Trưởng công chúa bị thương trong trận hỗn chiến ở Liêu thành, nên không thể không mượn lực bên ngoài để bước đi. Vì lẽ đó chân tình biểu lộ vừa nãy sẽ không truyền ra ngoài, một mặt muốn giữ gìn danh tiếng của Trưởng công chúa, mặt khác xuất phát từ tư tâm trong lòng Diệp Minh Sơ.
Tuy hắn không biết rõ tình cảm giữa Trưởng công chúa và Diệp hộ vệ nhưng trong nội tâm bản thân, ngoài trừ nhị ca, thì Diệp hộ vệ là người hắn tin nhiệm nhất. Đoạn đường từ trong kinh đến biên thành, bọn họ cùng nhau đối mặt hoàn cảnh khó khăn, cùng nhau phá tan tầng tầng cản trở, mặc dù Diệp hộ vệ chưa từng thân cận với hắn nhưng bởi vì sự có mặt của Diệp hộ vệ đã làm hắn yên tâm rất nhiều. Đương nhiên Diệp Minh Sơ sẽ không cho phép xuất hiện bất cứ lời đồn đãi nào uy hiếp tới Diệp hộ vệ.
“Chúc mừng Trưởng công chúa an toàn trở về.” Tuy Diệp Minh Đức đã nhận được thông báo từ sớm nhưng vẫn cứ thấp thỏm chờ đợi ở cửa thành. Nhìn thấy nhóm người hộ tống Trưởng công chúa, rốt cuộc cũng thở dài một hơi.
“Làm phiền Diệp tướng quân, tất cả đều nhờ vào mọi người.” Tâm tình Thẩm Mộ Ca tỉnh táo không ít, nhìn thấy dáng vẻ một thân nhung trang của Diệp Minh Đức, xem ra hắn ở biên thành cũng không phải giữ thành đơn giản.
“Vi thần đã cho người cấp tốc báo tin chiến thắng về kinh thành, không bao lâu Hoàng Thượng sẽ biết được tin vui.” Diệp Minh Đức cung kính đưa Trưởng công chúa về phủ tướng quân, mới lên tiếng bẩm báo.
“Diệp tướng quân suy nghĩ thật chu đáo, bổn cung còn chưa kịp nghĩ đến việc này, không ngờ Diệp tướng quân đã thay bổn cung làm thỏa đáng.” Thẩm Mộ Ca cười nhạt nhìn Diệp Minh Đức, trong lòng không có nửa điểm vui sướng.
Diệp Minh Sơ ở một bên thấy rõ, biết khung cảnh hiện tại lạnh xuống khá nhiều, vẻ mặt Trưởng công chúa rõ ràng không vui, còn nhị ca ngoại trừ thấy lúng túng thì không hề nhận ra bản thân đã làm sai. Diệp hộ vệ vẫn giống thường ngày, bày ra thái độ không liên quan, nhưng Diệp Minh Sơ biết chỉ cần ai đắc tội với Trưởng công chúa, chắc chắn Diệp hộ vệ sẽ không ngần ngại giết chết.
“Khụ, Trưởng công chúa mệt mỏi cả ngày. Vi thần ngu kiến, cả gan mời Trưởng công chúa trở về phòng nghỉ ngơi. Những chuyện còn lại, không bằng ngày mai hãy bàn bạc.”
“Bổn cung cũng có ý như vậy. Tối nay bổn cung muốn nghỉ ngơi, ngoài trừ Diệp hộ vệ, ai cũng không được đến gần.” Thẩm Mộ Ca đứng ậy, nhẹ nhàng để lại một câu rồi xoay người bước đi.
Phù Sinh ở sau lưng Thẩm Mộ Ca, trước khi đi nàng liếc mắt nhìn Diệp Minh Đức.
Thấy Trưởng công chúa và Diệp hộ vệ rời khỏi, Diệp Minh Sơ nhanh chóng đóng cửa, bước tới trước mặt nhị ca, nhẹ giọng nói: “Nhị ca, Trưởng công chúa còn chưa quay lại, ngươi đã phái người đem tin chiến thắng hồi kinh, đây có phải chỉ vì cái trước mắt?”
“Chỉ vì cái trước mắt?” Diệp Minh Đức chờ Diệp Minh Sơ hỏi xong mới giương mắt nhìn tam đệ, hình như trên mặt hắn không hề có ý ủng hộ mình.
“Vậy nhị ca cho rằng Hoàng Thượng muốn biết tin tức gì? Xác định diệt trừ được Lặc Dương Cách, cho dù hắn không chết, nhưng chỉ cần có người thay hắn làm Đại Vương Liêu tộc, thì mục đích hòa thân đã đạt được! Đây cũng là kết quả Hoàng Thượng mong muốn nhất!” Diệp Minh Đức ăn mặc sang trọng, nét mặt vui mừng, Diệp Minh Sơ nhìn thấy rõ ràng.
“Coi như chúng ta chiến thắng nhưng nhị ca không thể chờ thêm chốc lát? Ngươi không thấy thái độ vừa rồi của Trưởng công chúa sao? Nhị ca làm như thế đã vượt quá quân thần chi lễ!” Diệp Minh Sơ kém xa Thẩm Mộ Ca về phần công phu nội liễm, thậm chí so với Diệp Minh Đức cũng chênh lệch rất lớn. Ở Liêu thành, hắn chịu kích thích không nhỏ, bây giờ chứng kiến thái độ làm việc khác thường của nhị ca, lập tức đem tâm tình đọng ở đáy lòng phát tiết ra ngoài.
“Vậy ngươi nhất định phải hiểu rõ, tột cùng ai mới là quân!” Diệp Minh Đức rống lên, tâm tình hắn bị Diệp Minh Sơ kích động, âm thanh theo đó lớn hơn bình thường.
“Ta hiểu! Ta hiểu rõ ràng!” Diệp Minh Sơ chán nản ngồi phịch xuống ghế, mắt hắn trống rỗng, chậm chạp lên tiếng: “Mọi chuyện đều đã được sắp xếp, Hoàng Thượng dùng Trưởng công chúa làm quân cờ. Còn chúng ta? Chúng ta chỉ là bố cảnh bên trong, ngay cả vai phụ cũng không được tính, đúng hay không?”
Vô lực nhìn nhị ca, nét mặt Diệp Minh Sơ tràn đầy bất đắc dĩ, chóp mũi chua xót nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Hắn luôn không hiểu tại sao Hoàng Thượng lại nhìn trúng một thứ tử bình thường, không được xem trọng như hắn, hiện giờ thì hắn đã hiểu. Nhưng quân vương cao cao tại thượng kia, lại có thể đối xử với nữ nhi của mình độc ác như vậy.
“Minh Sơ, cho dù ngươi là tử tôn Diệp gia hay là nam nhi Đại Thịnh bình thường, vì quốc gia thì những vấn đề này đều không quan trọng. Ngươi phải nhớ thật kỹ, Hoàng Thượng mãi mãi là quân, từ khi sinh ra, tính mệnh của chúng ta đã định phải dâng hiến cho Ngài.” Diệp Minh Đức bước lại gần, nhẹ vỗ vai tam đệ mình.
Lời của gia gia vẫn vang vọng trong đầu, từ nhỏ gia gia đã giáo dục hắn như thế, vì lẽ đó, Diệp Minh Đức, hay phụ thân và đại ca đã tử trận sa trường đều không bao giờ dám quên lời giáo huấn ấy. Nhưng bắt đầu năm ngoài, ý vị trong những bức thư gia gia gửi hình như có gì đó khác trước, hắn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu, ngộ ra đạo lý bên trong thì tam đệ đến, chuyện hòa thân xém chảy tận lông mày, hắn cũng không có thời gian nhàn rỗi quan tâm những bức thư đó.
“Ngay cả tính mệnh nữ nhi mình cũng không thèm quan tâm, người như vậy thật sự có thể làm quân chủ sao?” Diệp Minh Sơ vẫn cứ đắm chìm trong thất lạc, mê man nhìn nhị ca, thấp giọng nỉ non.
“Minh Sơ, những lời như thế tuyệt đối không thể nói lần thứ hai. Nếu lỡ bị người khác nghe được, sẽ liên lụy Diệp gia!” Diệp Minh Đức nghiêm túc cảnh cáo, lời này không giống trò đùa, hắn biết tính cách Diệp Minh Sơ lương thiện, không thích tranh đấu cùng mưu quyền, nhưng có những lời không phải muốn nói thì có thể nói.
Thẩm Mộ Ca quay về phòng, sắc mặt ai ai cũng vui mừng càng khiến lòng nàng thê lương hơn. Người phía sau tiến vào nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng cách nàng không xa nhưng không trêu chọc hay quấn lấy giống ngày thường, chỉ lẳng lặng bồi tiếp nàng, rất tri kỷ chừa một khoảng cách, để nàng bảo lưu không gian thuộc về mình.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Mộ Ca bắt đầu cảm thấy lạnh, hàn ý từ đáy lòng dần dần lan khắp người. Ấm ức mở miệng: “Phù Sinh, ôm ta một cái, được không?”
Người phía sau không tiếng động bước qua, hai tay mạnh mẽ ôm Thẩm Mộ Ca vào lòng, không giống cái ôm ấp trước kia. Lần này, trong nháy mắt khi thân thể hai người chạm nhau thì run rẩy liên tục, Phù Sinh đem hơi ấm bản thân truyền qua người Thẩm Mộ Ca, cằm đặt lên vai nàng, tay siết chặt bên hông, hận không thể đem nữ nhân này hòa tan vào cơ thể mình.
“Ngươi biết không? Lúc trước, bổn cung luôn cảm thấy vì quốc gia, vì hoàng gia, sinh tử cá nhân không hề quan trọng, bao gồm tính mạng bản thân. Nhưng hôm nay, Lặc Dương Cách đột ngột xông vào phòng, bổn cung thấy sợ hãi, rất sợ, rất sợ, sợ mình sẽ chết.” Thẩm Mông Ca để mặc Phù Sinh ôm mình, điều này làm an tâm không ít.
“Thật ra chết thì chết, thống khổ chỉ trong tí tắc. Nhưng bổn cung vừa nghĩ, chết rồi sẽ không thể ở bên cạnh ngươi, khoảnh khắc đó khó chịu vô cùng, không thể nào vượt qua. Sự đau khổ này, cho dù đã đến điện Diêm Vương, vẫn sẽ quấn lấy bổn cung, nên bổn cung bắt đầu sợ chết.” Thẩm Mộ Ca nói xong thì nở nụ cười, nước mắt nối liền chảy xuống, xen lẫn ý cười ở khóe miệng, hình thành sự tương phản rất lớn.
“Nàng có nghĩ không tiếp tục làm Trưởng công chúa nữa hay không? Cái gì cần làm, nàng đều đã làm, thậm chí còn làm rất tốt, hay chúng ta cứ thẳng thắng ẩn cư ở Đại Mạc, theo ta về Phi Diệp sơn trang, hoặc chúng ta lang thang khắp nơi.” Âm thanh Phù Sinh vang lên, đây là điều nàng đã suy nghĩ rất nhiều lần, rốt cuộc cũng có thể nói ra.
Người trong ngực không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại cười càng kích động, thân thể run rẩy kịch liệt, khiến Phù Sinh không thể nào không ngẩng đầu lên. Nhưng Thẩm Mộ Ca vẫn cười như thế lại không trả lời. Phù Sinh do dự xoay người nàng qua, cảm giác nàng dùng lực phản kháng, khí lực trên tay tăng thêm ép buộc nàng đối diện với mình.
“Ngươi...” Nước mắt che kín gương mặt Thẩm Mộ Ca, làm Phù Sinh không thể nào nói ra lời kế tiếp, giật mình nhìn nàng.
“Bổn cung sinh ra chính là Trưởng công chúa, ta họ Thẩm, tên Thẩm Mộ Ca. Hiện tại bổn cung không muốn tiếp tục dính lấy thân phận Trưởng công chúa, nói thì dễ. Bổn cung gánh vác những trách nhiệm kia, nếu bây giờ từ bỏ, sẽ có người khác đến gánh thay, nhất định Thiên Thành chạy không thoát, Khang Bình cũng không ngoại lệ. Bọn họ còn nhỏ, nếu thân là tỷ tỷ mà trốn tránh đồng nghĩa tự tay mình đẩy thân sinh cốt nhục vào hố lửa.” Thẩm Mộ Ca cố gắng ngăn chặn tiếng khóc thút thít, từng chữ từng chữ nói ra, giống như giải thích với Phù Sinh, lại giống như đang thuyết phục bản thân: “Hơn nữa chúng ta có thể trốn đi đâu? Dính líu quá nhiều người, liên lụy cũng không ít, coi như cả đời này chúng ta lẩn tránh được cũng không thể vượt qua lương tâm bản thân. Cuộc sống như thế, ngươi nguyện ý sao, Phù Sinh? Lẽ nào Diệp Phiêu Diêu kiêu ngạo cả đời lại mơ ước một tương lai mù mịt như vậy?”
“Ta...” Phù Sinh bị lời của Thẩm Mộ Ca làm nghẹn họng.
“Chúng ta không phải là người tự do, bổn cung không bỏ hoàng gia xuống được, còn ngươi, chắc chắn ngươi phải có trách nhiệm với Phi Diệp sơn trang. Bổn cung liên lụy ngươi một lần, không muốn tiếp tục liên lụy ngươi nữa. Nếu vấn đề hòa thân đã được giải quyết, Đại Liêu cũng tạm thời không xâm chiếm biên thành, mấy ngày nữa bổn cung sẽ hồi kinh. Lần này, ngươi không cần đi theo.” Thẩm Mộ Ca giơ tay lau nước mắt không ngừng cuồn cuộn, lúc này không cần để ý lễ nghi gì nữa.
“Nàng lại như vậy nữa rồi! Ta không muốn nàng quá cực khổ mới khuyên nàng đừng tiếp tục làm Trưởng công chúa, nên nàng không cần sốt ruột đuổi ta đi.” Phù Sinh nghe Thẩm Mộ Ca nói, lập tức kéo mặt xuống.
“Ngươi đối với bổn cung quá tốt, càng ngày bổn cung càng không thể nào chấp chận cuộc sống không có ngươi. Nhưng bổn cung lại không nở khiến ngươi vì chữ tình mà vứt bỏ trách nhiệm và vinh quang, ngươi vốn là một người có thành tựu khiến người khác phải mơ ước. Ý của ngươi, bổn cung hiểu, nhưng hiện tại, bổn cung không thể nào cho ngươi. Càng không muốn ích kỷ yêu cầu ngươi phải trả giá thêm bất cứ điều gì nữa.” Thẩm Mộ Ca dời mắt, nàng không cách nào nhìn Phù Sinh khi nói những lời này.
“Nếu nàng biết, mà ta cũng không ngốc, một khi đưa ra quyết định, ta đều phải suy nghĩ, tính toán một phen. Ta không thể khuyên nàng từ bỏ hoàng gia, nàng cũng không thể khuyên ta từ bỏ nàng. Ta từng hỏi nàng, có bằng lòng cùng ta ở bên nhau đến già, đồng du thiên địa hay không? Nàng vẫn chưa cho ta câu trả lời chắc chắn, ta không vội. Chờ nàng cảm thấy có ngày đó, thì ta mong nàng sẽ nói với ta đầu tiên, được không?” Phù Sinh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thẩm Mộ Ca, nhẫn nhịn nghẹn ngào nói với nàng.
“Bổn cung nợ ngươi, kiếp này không thể nào trả hết.”
“Vậy thì nợ ta tam sinh tam thế, kiếp này để ta trả trước, còn nàng từ từ trả.” Môi Phù Sinh đặt lên chỗ vừa nói ra những lời chia ly tàn nhẫn.