Nếu Lục Thành Nhan kim ốc tàng kiều thì nhất định không giấu được Lục Ngự Phong, ở Hàng Châu này có chỗ nào không có cơ sở ngầm của Lục gia trang, dù cho là quan ải vùng biên giới, cũng không có chuyện gì Lục Ngự Phong không biết. Nhưng lúc này Lục Thành Nhan tâm tâm niệm niệm, đối với một người què cung kính tại Vân Tiêu Các, không những không bị phụ thân phát hiện, mà tất cả những người thường hay lui tới nơi khói hoa này cũng không ai biết.
Sau hôm đó, Lục Thành Nhan so với ngày thường đều cẩn thận hơn, trong mắt không che giấu nổi hưng phấn. Hôm nay, không phải ngày bình thường, vì ngày mai đã tới ngày tổ chức đại hội võ lâm, nên Lục Thành Nhan thành thành thật thật làm theo chỉ thị của Lục Ngự Phong, ở nhà siêng năng tập võ, tìm hiểu võ công của các môn phái khác, chỉ mong ngày mai không làm mất mặt Lục gia trang. Cũng vì biểu hiện của hắn nên Lục Ngự Phong đối với chuyện hắn lén lút trốn ra ngoài cũng mắt nhắm mắt mở, lên tiếng nhắc nhở vài câu. Chỉ cần ở bên ngoài, hắn không làm chuyện gì tai tiếng là được.
Ngày mai là ngày trọng đại, Lục Ngự Phong vẫn nhịn không được nhắc nhở Lục Thành Nhan lần nữa, không được chạy loạn khắp nơi, miễn cho có chuyện không hay xảy ra. Đại hội võ lâm đã gần tới, nên các nhân sĩ giang hồ đã nối đuôi nhau tới đây, trong đó không thiếu người đức cao vọng trọng. Lục Ngự Phong hy vọng Lục Thành Nhan có thể ở lại trong trang, cũng với hắn chuẩn bị tốt mọi thứ, như vậy hắn có thể dẫn dắt nhi tử mình từng bước tiếp nhận vị trí của chưởng môn sau này.
Đại hội võ lâm lần này khác với lần trước, trước đây Lục Thành Nhan còn trẻ, mặc dù là con trưởng của Lục gia, nhưng chưa đến tuổi có thể nhận được trọng trách, mà sự chú ý của mọi người đều bị Diệp Phiêu Diêu thu hút, nên Lục Ngự Phong đã đem việc này âm thầm đè ép xuống. Tuy lần này cũng phải công khai chọn minh chủ võ lâm, nhưng với kinh nghiệm giang hồ dày dặn của Lục Ngự Phong phán đoán, đây là cơ hội tốt. Ánh mắt hắn độc ác, đã sớm nhìn thấu, đừng nói ba năm rưỡi, cho dù là mười năm nữa, trong chốn giang hồ chưa chắc có người qua được Diệp Phiêu Diêu. Lần này bất kể là ai được chọn, thì sức ảnh hưởng hay khả năng kêu gọi, đều không thể nào sánh bằng Diệp Phiêu Diêu.
Mà hiện giờ, Lục Thành Nhan đã tới tuổi thành niên, nếu như có thể biết thời biết thế, cùng các đại môn phái thiết lập quan hệ, đồng thời có thêm một hôn ước môn đăng hộ đối, thì thời gian này sang năm, vị trí trang chủ có thể thuận lợi giao lại cho hắn. Nghĩ tới chuyện này, trên mặt Lục Ngự Phong không nén được vui mừng, Lục Thành Nhan đứng một bên thì không thể cao hứng nổi. Phụ thân kêu hắn vào thư phòng đã một lúc lâu, nói có chuyện căn dặn hắn, nhưng khi vào đây rồi, chỉ thấy sắc mặt của phụ thân biến đổi không ngừng, ngoài ra chưa nói với hắn câu nào.
"Phụ thân." Nếu không phải Lục Thành Nhan cuống lên thì hắn không dám tùy tiện lên tiếng đánh gãy tâm tư Lục Ngự Phong. Tuy đối với hắn phụ thân rất ưu ái, nhưng thân là trang chủ Lục gia, nên từ nhỏ đối với hắn rất nghiêm khắc, tạo cho hắn rất nhiều áp lực. Bình thường, chỉ cố gắng nghe theo lời Lục Ngự Phong, tránh cho phụ thân không vui. Thêm vào chuyện trong trang rất bận rộn, phụ tử hai người cũng coi như yên ổn trôi qua.
"Thành Nhan, ngày mai là đại hội võ lâm rồi. Mấy ngày nay, các vị chưởng môn đều ở chỗ chúng ta, chuyện trước đây ta căn dặn con, con còn nhớ không?"
"Thưa phụ thân, tất cả con đều nhớ trong lòng." Những chuyện khác Lục Thành Nhan không dám cam đoan, nhưng chuyện này thì hắn không hề khoác lác. Những gì phụ thân hắn nói, hắn đều để trong lòng, tự bản thân nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Có điều có làm theo hay không, còn phải bàn lại.
"Ngô chưởng môn mà mấy hôm trước con đã gặp, con hãy để ý nhiều một chút. Mấy năm gần đây, Thanh Giang phái trong giang hồ không ngừng lớn mạnh, hắn cùng ta giao tình cũng không thiếu. Vốn lần này, hắn không định đích thân tới đây, nhưng giờ lại đến, chính là đặc biệt tới thăm con một chút." Đương nhiên Lục Ngự Phong sẽ không nói rõ nguyên nhân thực sự hắn mời Ngô Minh Trì tới đây, nếu Ngô Minh Trì không đích thân tới đây, thì cuộc hôn nhân này khó mà thành.
"A? Ngô chưởng môn?... Dạ!" Lục Thành Nhan cố gắng nhớ lại những vị thúc bá mà hắn gặp mặt trong mấy ngày nay, rốt cuộc cũng nhớ người nào là Ngô chưởng môn.
"Con nên chú ý nhiều tới dáng vẻ của mình, đã lớn như vậy rồi, còn lỗ mãng mất mặt, để các tiền bối giang hồ thấy thì cỡ nào ấu trĩ buồn cười." Lục Ngự Phong cũng không muốn cứ quở trách nhi tử, nhưng hắn luôn thấy bộ dáng con mình luôn ngây thơ, thì không khỏi lo lắng. Hắn không phải không muốn bảo vệ Lục Thành Nhan chu toàn, nhưng nam nhi đã lớn, nên đứng ra đảm đương gia nghiệp, đỉnh thiên lập địa mới được.
"Phụ thân, nếu không có chuyện gì, con xin cáo lui trước." Thấy Lục Ngự Phong không còn chuyện gì cần căn dặn, Lục Thành Nhan không phải là kẻ ngu si, nên ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Quay trở lại viện của mình, Lục Thành Nhan mới thấy thả lỏng một chút. Tuy gần đây có nhiều khác tới đây, nhưng đều được sắp xếp ở nơi khác, so với viện của hắn cách rất xa. Các đệ đệ mấy phòng khác đều rất tích cực chủ động đi xã giao, nên nơi ở của hắn rất thanh tĩnh.
"Thập huynh, không nghĩ tới, khách càng đông, chỗ của ta rất yên tĩnh." Bây giờ, hắn nằm trên giường nhỏ, không còn câu nệ như trước nữa. Thậm chí hắn cùng Thập Trọng Sinh nói chuyện, cũng tự do hơn mấy phần.
"Ta thấy ngươi mừng rỡ quá sớm rồi, chỉ sợ tương lai, những người trong giang hồ sẽ đem người dằn vặt đến không chịu nỗi đó." Thập Trọng Sinh không mặn không nhạt uống trà, Lục Thành Nhan dẫn hắn vào Lục gia trang, để hoàn thành giao dịch giữa hai người.
Cũng chẳng biết từ lúc nào, thiếu trang chủ Lục gia trang lại rất ngưỡng mộ Diệp Phiêu Diêu, dùng hành tung của Diệp Phiêu Diêu để làm giao dịch, thì hắn đã vui vẻ đồng ý. Chờ đại hội võ lâm kết thúc, sẽ dẫn hắn đi gặp Diệp Phiêu Diêu. Điều kiện trao đổi, Lục Thành Nhan sẽ giúp Thập Trọng Sinh bàng quan tham dự đại hội võ lâm.
Cái tên Thập Trọng Sinh này, trong chốn giang hồ, ngoại trừ Lục Thành Nhan, sợ không có người thứ hai biết được, chứ đừng nói là gọi lên. Nửa năm trước, tên này mới xuất hiện. Mà trước đó, Thập Trọng Sinh, được gọi là Diệp Phiêu Diêu.
Diệp Phiêu Diêu dịch dung để ẩn nấp trong giang hồ, vì phòng ngừa tiết lộ hành tung, cố gắng hết sức tránh các cơ sở ngầm của triều đình được phân bố dày đặc ở phương Bắc, một đường đi thẳng về phía Nam. Đi tới vùng sông nước thanh tú - Giang Nam. Tuy đây là nơi thành danh của nàng, nhưng người trong giang hồ tầng tầng lớp lớp, không ai ngờ được Diệp Phiêu Diêu không những dịch dung, hơn nữa còn giả trang thành người què.
Người từ trước tới giờ kiêu căng tự mãn, đối với bề ngoài của mình rất xem trọng, tự tin như Diệp Phiêu Diêu, sẽ biến thành bản thân bộ dạng xấu xí, thô tục này sao? Hơn nữa tư thái bước đi làm người ta nhịn không được muốn tiến tới giúp đỡ. Tư thái như vậy, coi như đi vào Hoàng Thành, e sợ không có mấy người dám tin tưởng, đây chính là Diệp Phiêu Diêu.
Tuy rằng Lục Thành Nhan không có đi lại trong giang hồ, nhưng từ nhỏ lớn lên trong Lục gia trang, lại được bồi dưỡng thành người thừa kế, nên chuyện trong giang hồ hắn nghe cũng không ít. Hắn cũng không phải là người ngu ngốc, chưa từng mở mắt, lần đầu gặp Thập Trọng Sinh thì hắn đã mơ hồ biết người này không phải là người què bình thường, đơn giản như vẻ ngoài. Vài lần cố gắng tiếp cận lấy lòng, mới nhìn ra đầu mối, người này nhất định có giao tình với Diệp Phiêu Diêu.
Nhắc tới Diệp Phiêu Diêu, Lục Thành Nhan khó ức chế được nội tâm kích động của mình. Lần trước hắn đã tận mắt nhìn thấy Diệp Phiêu Diêu tiêu sái chèn ép tất cả mọi người trong đại hội võ lâm, lập tức đem người này tôn sùng thành hiệp sĩ. Nhưng sau khi đại hội kết thúc, hành tung Diệp Phiêu Diêu khó nắm bắt được, những tin đồn liên quan, hắn nghe cũng không ít.
Từ phụ thân, hắn biết được Diệp Phiêu Diêu đã mất tích, trước sau Lục Thành Nhan vẫn không tin tưởng Diệp Phiêu Diêu đã chết, mãi tới khi Thập Trọng Sinh xuất hiện, càng khẳng định suy nghĩ của hắn là đúng. Đợi khi đại hội võ lâm kết thúc, hắn có thể lên đường tìm Diệp Phiêu Diêu, chỉ là nghĩ thôi cũng làm hắn kích động vạn phần.
"Thập huynh, ngươi nói xem, trong giang hồ thật sự hiểm ác như vậy sao? Ví dụ như Diệp Phiêu Diêu đều bị ép đến nỗi mất tung tích?" Tâm tư Lục Thành Nhan trước sau cũng vây quanh Diệp Phiêu Diêu. Dưới cái nhìn của hắn, Diệp Phiêu Diêu sẽ không làm giang hồ dậy sóng, nếu đổi lại là hắn, thì tất nhiên hắn sẽ đập phá, nháo tới giang hồ gà chó không yên.
"Chỗ nào có người, thì đó là giang hồ. Chỗ nào càng nhiều người, dĩ nhiên sẽ có hiểm ác."
"Khó tránh, Lục gia trang vẫn không muốn tham dự vào chuyện giang hồ." Lục Thành Nhan cũng rõ ràng, nếu không có chuyện gì lớn, Lục gia tuyệt đối không ra tay can thiệp. Nhưng chuyện liên quan tới Lục gia thì thật sự hắn hiểu được bao nhiêu đây?
"Ta thấy ngươi nên đặt thêm vài phần tâm tư lên người Ngô chưởng môn đi, không nên quên chuyện phụ thân người đã căn dặn." Thập Trọng Sinh tà mị cười cười, từ khi vào đây, Lục Thành Nhan đã kể chuyện này với nàng, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ dụng ý sâu xa trong đó.
"Chẳng lẽ phụ thân ta muốn ta vào phái Thanh Giang sao? Ta sẽ không làm như vậy, ta muốn bái sư, nhưng người ta muốn bái làm sư phụ chỉ có Diệp Phiêu Diêu."
Lục Thành Nhan đối với võ công, một điểm si mê cũng không có, võ công tuyệt học của Lục gia đặt trước mặt hắn, hắn chỉ thấy là chuyện rất cực khổ. Nhưng có cơ hội được theo Diệp Phiêu Diêu học võ, thì nhất định là vô thượng vinh quang.
"Nhìn ngươi như vậy, nàng nhất định nhìn không lọt mắt, ngươi vẫn nên cố gắng nỗ lực nhiều hơn." Lời này của Thập Trọng Sinh cũng không phải giả, ngữ khí cũng không làm cho người khác nhìn thấu. Lục Thành Nhan cũng không phải là người tích cực, võ nghệ thì không tinh, chuyện này là sự thật.
Nghĩ tới điều gì đó, Lục Thành Nhan một mạch vươn người ngồi dậy, động tác linh xảo nhẹ nhàng. Đi lại trước bàn, một vóc dáng tiều tụy, thẳng tắp nhìn Thập Trọng Sinh.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng không có khả năng đem võ công của người tăng lên."
"Ha hả, Thập huynh có thể dậy ta mà. Trước tiên ta theo huynh luyện, đợi khi tìm được Diệp Phiêu Diêu, đến lúc đó nhất định võ công sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều."
"Ta không nhận đệ tử." Thập Trọng Sinh không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu từ chối.
"Không thu đồ tử cũng không sao, chúng ta có thể kết bái mà, sau khi kết bái chính là huynh đệ, nếu là huynh đệ thì có thể bàn luận." Lục Thành Nhan cũng không có ý muốn bái Thập Trọng Sinh làm sư phụ, thế nhưng nghĩ tới võ công của Thập Trọng Sinh, cũng hơn hắn rất nhiều. Nếu có thể học được một chiêu nửa thức, đến lúc gặp Diệp Phiêu Diêu sẽ không bị ghét bỏ.
"Kết bái? Lục thiếu trang chủ, lời này của người nếu để phụ thân ngươi nghe được, nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi, ha ha..." Thập Trọng Sinh hiếm thấy bật cười.
Quả thật hài tử Lục gia có chút ngu đần, đường đường là thiếu chủ Lục gia, tương lai là người thừa kế, vậy mà lại ngây thơ muốn cùng một người què không rõ lai lịch muốn kết bái. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, e rằng Lục Ngự Phong sẽ bị tức mà chết.
"Phụ thân ta là phụ thân ta, ta là ta." Lục Thành Nhan không thích người khác lúc nào cũng đem hắn liên hệ một chỗ với Lục gia, cái này là Thiếu trang chủ, chứ không phải là con người thật của hắn. Nếu không phải trước khi lâm chung, nương hắn đã giao phó, hắn mới không muốn mỗi ngày phải giả thành nam nhân như thế này, trở về phòng riêng cũng phải cẩn thận lén lén lút lút, chỉ sợ thân phận nữ nhi bị người khác phát hiện.